Chương 56: Nguy hiểm hay an toàn?

Nhạc Linh Âm đứng trước máy bán hàng tự động, đôi tay nhỏ nhắn của cô vừa thả đồng xu vào khe, chuẩn bị lấy một chai nước mát lạnh. Không khí yên tĩnh và mát mẻ của buổi chiều làm cô thấy thoải mái.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên từ xa, dữ dội và rợn người. Tiếng hét xé tan sự bình yên, khiến Nhạc Linh Âm khựng lại, chai nước vừa rơi xuống dưới mà cô chưa kịp với tay lấy.

Cùng lúc ấy, tiếng quạ kêu vang lên trên cao, từng đàn chim bay vội lên trời, những tiếng vỗ cánh dồn dập như xé toạc bầu không khí. Cảnh tượng ấy càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo đáng sợ xung quanh.

Nhạc Linh Âm bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trái tim cô đập nhanh hơn, và cô không khỏi nắm chặt lấy chai nước vừa lấy được, như thể tìm một chút an toàn. Bàn tay cô khẽ run, ánh mắt hướng về phía âm thanh vừa phát ra, trong lòng dâng lên nỗi bất an không thể giải thích.

Nhạc Linh Âm hít một hơi sâu, cố gắng trấn an bản thân, nhưng vẫn cảm nhận rõ nỗi sợ mơ hồ cứ dâng lên từng đợt.

Nhạc Linh Âm bước từng bước rụt rè về phía khu vườn bỏ hoang, tò mò muốn tìm hiểu tiếng hét khi nãy phát ra từ đâu, nhưng cũng không khỏi run sợ.

Trước lối vào, Nhạc Linh Âm dừng lại, ánh mắt khẽ đảo nhìn vào khu vườn tối tăm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm cô nhanh chóng quay người đi, thầm nghĩ bản thân thật sự không nên ở đây.

Nhưng ngay khi vừa quay người, Nhạc Linh Âm bất ngờ va phải một bức tường rắn chắc, không, là cơ ngực của ai đó.

"Á..."

Nhạc Linh Âm hét lên, chưa kịp phản ứng thì chân đã loạng choạng mất thăng bằng, đôi mắt nhắm lại chờ đợi cú ngã.

Cánh tay của Cao Trình Ngôn nhanh chóng vòng ra đỡ lấy eo Nhạc Linh Âm, giữ cho cô không ngã xuống. Đôi tay rắn chắc của cậu giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm một cách vững vàng, nhưng không kém phần nhẹ nhàng. Cô mở mắt, ngước nhìn lên, ánh mắt bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm và sắc lạnh của Cao Trình Ngôn.

Cảm giác an toàn đột ngột khiến tim Nhạc Linh Âm đập nhanh hơn, và trong thoáng chốc, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ dần, chỉ còn lại nhịp đập mạnh mẽ trong lòng ngực.

Cao Trình Ngôn giữ vững Nhạc Linh Âm trong vòng tay, ánh mắt sắc lạnh của cậu không hề rời khỏi cô. Mặc dù đã đứng ổn định, cậu vẫn chưa buông cô ra.

Khuôn mặt họ lúc này gần đến mức Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận hơi thở lạnh lùng của Cao Trình Ngôn phả lên làn da mình. Trái tim cô đập mạnh, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.

"Cậu làm gì ở đây?" Giọng của Cao Trình Ngôn lạnh lẽo vang lên, mang theo một chút ý thăm dò, nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm mà Nhạc Linh Âm không dễ nhận ra.

Nhạc Linh Âm bối rối, cảm thấy không khí xung quanh như đông lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi bất ngờ khiến cô càng khó thở:

"Tớ.. tớ chỉ nghe thấy tiếng hét, nên đến xem thử..." Giọng Nhạc Linh Âm nhỏ dần, đầy lo lắng và ngại ngùng.

Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cậu thoáng hiện lên một chút thích thú. Thay vì trả lời ngay, cậu cứ nhìn cô, như thể đang cố ý làm cô thêm lúng túng. Cậu bất chợt nhếch nhẹ khóe môi, cúi gần hơn nữa, giọng nói thì thầm nhưng lạnh lùng bên tai cô:

"Không có gì đâu."

Câu nói đầy ngạo nghễ ấy càng làm Nhạc Linh Âm đỏ mặt hơn, cô cảm thấy trái tim mình dường như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát xuất hiện từ phía xa, vừa bước tới đã thấy cảnh tượng Cao Trình Ngôn đang ôm Nhạc Linh Âm trong vòng tay.

Cả ba đồng loạt sững người, rồi bất ngờ hét toáng lên, gần như đồng thanh: "Chị dâu!"

Tiếng hét của họ vang lên khiến Nhạc Linh Âm giật mình, khuôn mặt đỏ bừng từ ngại ngùng chuyển sang hoảng hốt. Cô lật đật lùi lại, thoát khỏi vòng tay của Cao Trình Ngôn một cách vụng về, tim đập loạn nhịp. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào ai, nhất là khi cả ba người kia đều nhìn cô với ánh mắt như vừa phát hiện ra một bí mật lớn.

Cao Trình Ngôn thì ngược lại, chỉ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt không hề thay đổi. Cậu liếc nhìn ba người bạn, trong ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên đầy thách thức.

Vũ Từ Minh nháy mắt trêu ghẹo: "Ồ, có phải tụi tôi làm phiền hai người không nhỉ?"

Ba người vừa trêu đùa vừa tiến đến gần hơn, ánh mắt lấp lánh ý cười khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Nhạc Linh Âm.

Vũ Từ Minh tỏ vẻ nghiêm trọng, ghé sát vào cô thì thầm: "Chị dâu à, chị phải cẩn thận với tên này đấy. Cậu ta lạnh lùng, khó ưa lắm, đừng để bị vẻ ngoài của cậu ta lừa!"

Tường Quốc Lam ngay lập tức thêm vào, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: "Cậu ấy nhìn lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực ra khó chiều lắm, lại còn ít nói. Nếu có lỡ tỏ ra đáng yêu trước mặt cậu ấy, có khi cậu ấy sẽ bắt nạt chị suốt đời cũng nên!"

Hoàn Phát cũng tham gia, vừa nói vừa cười: "Còn nữa, Cao Trình Ngôn còn nổi tiếng là khó chiều hơn cả giáo viên trong trường. Người ngoài nhìn vào tưởng lạnh lùng, nhưng thực ra là lạnh như băng đá! Không dễ ở chung đâu!"

Nhạc Linh Âm nghe từng lời trêu chọc mà mặt càng đỏ bừng. Cô khẽ liếc nhìn Cao Trình Ngôn, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng. Cao Trình Ngôn đứng đó, thản nhiên nhìn cô với ánh mắt như thể đang chờ xem cô phản ứng thế nào, nhưng khóe môi cậu khẽ nhếch lên, không giấu được vẻ thích thú.

Nhạc Linh Âm cúi đầu né tránh ánh mắt của mọi người, cố lấy lại bình tĩnh. Cô ấp úng: "Tớ... tớ đến đây là vì nghe thấy tiếng hét của ai đó, nên mới đến xem có chuyện gì..."

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát liền nhìn nhau, rồi cả ba đồng loạt nhún vai.

"Bọn tôi có nghe gì đâu." Vũ Từ Minh nói, giọng điệu vô tư: "Chắc cậu nghe lầm rồi."

"Phải đấy." Tường Quốc Lam gật đầu, ánh mắt trêu chọc: "Chắc là do căng thẳng quá nên tưởng tượng thôi. Đừng lo, chỗ này làm gì có ai đâu, ngoài.. một chút lạnh lẽo.."

Lời vừa dứt, Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình, cảm nhận một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua sau lưng. Cô thoáng liếc về phía sau, chỉ thấy Cao Trình Ngôn đứng yên lặng ngay sát mình, đôi mắt sâu thẳm của cậu dõi theo cô, ánh nhìn lạnh như băng nhưng không hiểu sao lại làm cô cảm thấy an tâm một cách lạ lùng.

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua. Cao Trình Ngôn vẫn đứng đó, tựa như một bóng hình lạnh lẽo giữa khu vườn hoang, nhưng lại mang đến cho Nhạc Linh Âm chút cảm giác an toàn giữa sự tĩnh mịch đầy bí ẩn này.

Cao Trình Ngôn đột nhiên nắm lấy tay Nhạc Linh Âm, kéo cô ra khỏi đám bạn và hướng về khuôn viên trường. Giọng cậu mang theo sự nghiêm túc: "Ở đây nguy hiểm lắm, tôi không muốn cậu ở lại lâu."

Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, nhưng không kịp phản kháng. Bàn tay Cao Trình Ngôn nắm lấy tay cô ấm áp, nhưng sức mạnh trong đó lại khiến cô cảm thấy như bị cuốn đi. Cảm giác hồi hộp xen lẫn chút bối rối khiến cô chỉ có thể theo bước chân của cậu mà không dám hỏi han thêm.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn theo với ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại bật cười.

"Cao Trình Ngôn đúng là nghiêm túc quá mức! Chỉ là một chút gió lạnh mà thôi!" Tường Quốc Lam kêu lên.

Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ liếc lại một cái, ánh mắt lạnh lùng đủ để khiến cả ba im bặt. Khi Nhạc Linh Âm bị kéo ra xa, cô cảm thấy một chút tiếc nuối với những lời châm chọc mà họ đã nói. Tuy nhiên, cái cảm giác an toàn bên cạnh Cao Trình Ngôn lại mạnh mẽ hơn, khiến lòng cô ấm áp giữa không gian lạnh lẽo này.

"Cảm ơn..." Nhạc Linh Âm khẽ nói, nhưng giọng mình dường như bị nuốt chửng trong sự im lặng.

Ba người bạn đứng nhìn theo, thở dài lo lắng. Vũ Từ Minh nhíu mày: "Ở đây có lẽ còn an toàn hơn khi ở cạnh Cao Trình Ngôn. Không biết cậu ấy định làm gì với Nhạc Linh Âm."

Tường Quốc Lam gật đầu, ánh mắt đầy băn khoăn: "Cậu ta lạnh lùng quá mức, không biết có đối xử thật lòng với cô ấy hay không."

Hoàn Phát lắc đầu thở dài cảm thán: "Đúng là cậu ấy có vẻ lạnh lùng quá mức và cậu ta không phải kiểu người dễ gần. Nhạc Linh Âm không biết có an toàn không?"

Cả ba cùng nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ. Họ không thể không nghĩ đến những gì Cao Trình Ngôn đã làm và cách mà cậu đối xử với những người khác. Vũ Từ Minh quay lại nhìn về phía Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn, thấy hai người rời xa nhau trong không gian ảm đạm của khu vườn.

"Hy vọng cậu ấy biết giữ chừng mực." Vũ Từ Minh nói: "Chúng ta không thể để Nhạc Linh Âm bị cuốn vào những rắc rối mà cậu ta tạo ra."

Tường Quốc Lam lắc đầu: "Còn lâu mới đến lúc đó, nhưng chúng ta vẫn phải quan sát."

Họ đứng đó một lúc, lòng đầy trăn trở, cảm thấy bất lực khi không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng cho sự an toàn của Nhạc Linh Âm bên cạnh Cao Trình Ngôn.