Chương 55: Chọn đi

Sân sau trường chìm trong bóng tối, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể chiếu rọi đến. Những tán cây rậm rạp vươn cao, như những cánh tay lớn, che phủ một góc tĩnh lặng của khuôn viên. Tiếng gió rít nhẹ qua những chiếc lá, tạo ra một âm thanh êm đềm nhưng cũng mang theo vẻ lạnh lẽo, như đang kể một câu chuyện bí ẩn.

Giữa không gian đó, một ngôi nhà kho gỗ hai tầng bị bỏ hoang đứng sừng sững, lặng lẽ chờ đợi trong cô đơn. Những bức tường gỗ xỉn màu, phủ đầy bụi bặm và rêu xanh, khiến nó trông như một di tích của quá khứ.

Cửa sổ cũ kỹ của ngôi nhà kho gỗ hai tầng đã bị đóng chặt, những khung gỗ mục nát cùng với lớp bụi dày đặc khiến nó trông như một bức tranh tĩnh lặng từ nhiều năm trước. Những ô kính dày cộm và chặt chẽ không thể phá vỡ được.

Mặt kính tối tăm như một tấm gương mờ ảo phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ xa, nhưng không thể nào nhìn rõ những gì bên trong. Không khí trong nhà kho dường như bị giam giữ, không có chút gió nào có thể lùa vào. Bên trong, những chiếc bụi bặm và mạng nhện kết thành những hình dạng kỳ quái, tạo nên một không gian ảm đạm, nơi thời gian như đã ngừng lại.

Âm thanh nhẹ nhàng của gió lướt qua những tán cây bên ngoài như một lời thì thầm, nhưng bên trong, mọi thứ đều im lặng, tạo ra một cảm giác u ám và nặng nề. Những cánh cửa sổ đóng kín càng khiến không gian thêm phần bí ẩn, như thể ngôi nhà kho này đang giữ trong mình những bí mật mà nó không bao giờ muốn chia sẻ với thế giới bên ngoài.

Ngôi nhà kho như được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo, và xung quanh là những bụi cây dại mọc um tùm. Hơi ẩm của đất khiến không gian trở nên nặng nề, mang lại cảm giác khó chịu. Những chiếc lá khô lạo xạo dưới chân khi có gió thổi qua, như những tiếng thì thầm của những bí mật chưa được khám phá.

Trong khoảng sân tối tăm ấy, sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng chim đêm thỉnh thoảng vang lên, nhắc nhở mọi người rằng đây là nơi không còn sự sống. Ánh đèn từ các lớp học phía xa không đủ để soi sáng khu vực này, khiến nó trở thành một góc tối bí ẩn mà ít ai dám bén mảng đến.

Khung cảnh ở đây toát lên vẻ u ám và mờ ảo, như một bức tranh đen trắng, khiến ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và sự cô đơn lắng đọng trong không gian này. Mọi thứ đều có vẻ bị thời gian quên lãng, và sự tĩnh mịch ấy làm cho bất kỳ ai dừng chân nơi đây đều cảm thấy mình như đang đứng bên rìa của một bí ẩn chưa được khám phá.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng thành một vòng tròn chặt chẽ quanh Cao Trình Ngôn, ánh mắt họ lấp lánh sự hứng khởi pha lẫn chút lo lắng. Không khí nặng nề, sự im lặng như bao trùm lấy mọi người. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường gần đó chiếu xuống, tạo ra những bóng đổ dài trên mặt đất.

Dưới chân Cao Trình Ngôn, một người đang quỳ gối, vẻ mặt bị đánh đến mức không còn nhận dạng được nữa. Máu chảy từ những vết thương trên mặt, nhuộm đỏ cả làn da nhợt nhạt. Ánh sáng chiếu vào, khiến những vết thương càng trở nên rõ ràng hơn, nhấn mạnh sự tàn bạo của tình huống. Người này khẽ rêи ɾỉ, nhưng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, như một kẻ bị kết án.

Cao Trình Ngôn đứng đó, hình bóng kiêu ngạo và lạnh lùng, tay đút túi quần, ánh mắt tràn đầy sự kiểm soát. Mặc dù bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong, cậu đang cảm thấy hứng thú với sự phục tùng của kẻ dưới chân mình.

"Ngẩng lên đi." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu lạnh lẽo nhưng lại có chút sắc sảo.

Người đang quỳ gối, dù rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng nhấc đầu lên. Những mảng máu và dấu tích của sự tàn nhẫn khiến người đó trông như một bóng ma của chính mình. Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, nhưng cũng lấp lánh chút gì đó của sự quyết tâm, như thể hắn đang cố gắng giữ lại một phần nào đó của bản thân trong cơn bão tố này.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng bên cạnh, ánh mắt hướng về Cao Trình Ngôn với sự kính trọng và lo lắng. Họ biết rằng khoảnh khắc này là một bước ngoặt, và hành động tiếp theo của Cao Trình Ngôn sẽ quyết định rất nhiều điều.

"Nhớ lấy, đây là cái giá cho sự phản bội."

Cao Trình Ngôn lạnh lùng nói, giọng điệu của cậu không hề có chỗ cho sự thương xót. Ánh mắt cậu như băng giá, không thể thấy một chút cảm xúc nào. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, mọi người đều nín thở, cảm nhận sự căng thẳng của khoảnh khắc này.

Cao Trình Ngôn không làm gì cả, cậu chỉ ra hiệu cho Vũ Từ Minh, người đứng bên cạnh. Vũ Từ Minh lập tức hiểu ý, nhanh chóng ném một con dao sắc bén về phía người đang quỳ gối - Tạ Thiểu Lâm. Con dao lướt qua không khí, tạo ra âm thanh lạnh lẽo khi chạm xuống đất, gần sát chân Tạ Thiểu Lâm.

"Chọn đi." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu của cậu lạnh đến mức như cắt qua không gian.

Tạ Thiểu Lâm run rẩy, đôi mắt mở to vì sợ hãi: "Làm ơn, xin cậu..." Hắn vang xin, giọng nói không còn chút tự tin nào, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

"Đổi một ngón tay lấy lại một mạng sống." Cao Trình Ngôn tiếp tục, không có chút cảm xúc nào trong lời nói của mình, như thể đang đưa ra một giao dịch thương mại.

Sự im lặng bao trùm, Tạ Thiểu Lâm cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình, không thể thoát khỏi cái vòng vây nghiệt ngã. Hắn đứng giữa lằn ranh sống chết, lòng tràn đầy sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi.

Cao Trình Ngôn đứng thẳng người, không hề tỏ ra nao núng, bên cạnh là Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát. Họ cùng nhau bước ra khỏi khu vườn, không khí vẫn ngột ngạt bởi những gì vừa diễn ra. Khi ra khỏi bóng tối, ánh sáng lập tức bao trùm lấy họ, nhưng tâm trí vẫn còn đọng lại hình ảnh của Tạ Thiểu Lâm quỳ gối.

Ba người bạn không thể kiềm chế được sự lo lắng.

"Cao Trình Ngôn, làm vậy có được không?" Vũ Từ Minh lên tiếng, giọng có phần e dè: "Hay là giao nộp hắn cho cảnh sát vì tội mưu sát bất thành?"

Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, sự tĩnh lặng ấy đáng sợ đến mức khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Cậu không đáp lời, chỉ tiếp tục bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, trong lòng đầy băn khoăn. Họ biết rõ tính cách của Cao Trình Ngôn, khi cậu im lặng, nghĩa là cậu đang suy nghĩ nghiêm túc về điều gì đó.

"Người đó có thể sẽ bị bắt." Hoàn Phát nói, không giấu được sự lo lắng: "Liệu chúng ta có nên can thiệp không?"

Vẫn không có phản hồi từ Cao Trình Ngôn. Cậu bước đi, nhưng ánh mắt lại xa xăm, như đang dõi theo một điều gì đó không thể thấy được. Hình ảnh Tạ Thiểu Lâm quỳ gối, những lời van xin đầy tuyệt vọng vẫn văng vẳng trong tâm trí cậu, nhưng cậu không để nó lộ ra ngoài.

Bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng. Mỗi bước đi của Cao Trình Ngôn như thể đang đẩy cả nhóm vào một quyết định khó khăn, sự im lặng của cậu càng làm cho mọi người cảm thấy sự nghiêm trọng của tình huống.

Hoàn Phát, vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng, bèn hỏi: "Tạ Thiểu Lâm có bỏ chạy không? Xem ra hắn ta cũng không dám cắt bỏ ngón tay của mình đâu." Câu hỏi của cậu như một cách để xua đi không khí nặng nề đang bao trùm họ.

Vũ Từ Minh và Tường Quốc Lam liền gật đầu, họ đồng ý với nhận định của Hoàn Phát. Họ cũng tin rằng Tạ Thiểu Lâm sẽ không dám làm tổn hại bản thân trong tình thế ấy, sự sợ hãi rõ ràng đã khiến hắn ta bất lực.

Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn không có hứng thú với những gì đang được thảo luận. Cậu vẫn giữ im lặng, ánh mắt xa xăm và không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không để những lời nói của bạn bè làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.

"Sao thế?" Hoàn Phát bèn hỏi, cảm thấy lo lắng khi thấy bạn mình không phản ứng: "Cậu không quan tâm đến việc hắn có trốn không sao?"

"Điều đó không quan trọng." Cao Trình Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng như thường lệ.

Sự kiên định trong giọng nói của Cao Trình Ngôn khiến ba người bạn cảm thấy rùng mình. Họ biết rằng Cao Trình Ngôn đã đưa ra quyết định, nó có thể có những hậu quả lớn lao mà họ chưa thể hình dung ra.

Cao Trình Ngôn ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, dáng vẻ thư thái đến lạ thường, cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước: "Hắn ta không dám chạy đâu, chuẩn bị xem màn trình diễn nào."

Cao Trình Ngôn vừa dứt lời, một tiếng hét vang lên từ khu vườn, dữ dội và đầy tuyệt vọng. Âm thanh ấy như xé toạc không khí yên tĩnh, khiến ba người bạn bên cạnh giật mình, ánh mắt họ lập tức đổ dồn về phía phát ra tiếng kêu. Sự sợ hãi bao trùm lấy họ, khiến tim họ đập nhanh hơn.

Sau tiếng hét, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến mức rợn người, như thể không khí đã ngưng đọng lại. Không một âm thanh nào khác vang lên, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác nặng nề. Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ. Họ không thể hiểu nổi điều gì vừa xảy ra, nhưng sự chờ đợi khiến họ cảm thấy ngột ngạt.

Cao Trình Ngôn vẫn ngồi đó, vẻ mặt không hề thay đổi. Cậu như một vị vua đang quan sát màn kịch bi thương đang diễn ra trước mắt, không mảy may tỏ ra bận tâm. Cậu đã đưa ra quyết định, giờ chỉ còn chờ xem những gì sẽ xảy ra tiếp theo.