Chương 54: Cá cược

Bàn tay nhỏ của Nhạc Linh Âm đang che kín miệng của Cao Trình Ngôn, đây lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đυ.ng chạm trực tiếp qua làn da của cậu. Sự ấm áp từ lòng bàn tay khiến trái tim cô đập nhanh hơn, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Cao Trình Ngôn liếc nhanh sang những học sinh khác, ánh nhìn lạnh lùng cực điểm khiến ai ai cũng hoảng sợ quay đi, không dám đối diện với sự căng thẳng tỏa ra từ cậu. Trong khi đó, Nhạc Linh Âm đang chìm đắm vào cảm giác mơ mộng, những xúc cảm rối bời trong lòng khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh.

Đột nhiên, trong lúc Nhạc Linh Âm đang lạc lối trong suy nghĩ, Cao Trình Ngôn hôn nhẹ vào lòng bàn tay của Nhạc Linh Âm. Hành động bất ngờ ấy như một cú sốc điện, khiến cô lập tức rút tay ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bất ngờ.

"Cậu vừa mới... làm cái gì vậy?" Nhạc Linh Âm lắp bắp, không thể che giấu sự ngượng ngùng và bối rối đang trào dâng trong lòng.

Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với đôi mắt lạnh lùng, nhưng trong đó lại có một tia tinh nghịch.

"Chỉ là một cách để xem phản ứng của cậu thôi." Cao Trình Ngôn đáp, giọng điệu bình thản như thể hành động vừa rồi không có gì đặc biệt.

Nhạc Linh Âm không biết phải nói gì, chỉ có thể lắc đầu trong sự bối rối. Cô cảm thấy trái tim mình như đang nhảy múa trong l*иg ngực, một phần muốn tránh xa cậu, nhưng phần khác lại khao khát được gần gũi hơn. Cảm giác ngại ngùng và hồi hộp như một cơn sóng dâng trào, khiến cô không thể bình tĩnh nổi.

Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Linh Âm tự hỏi liệu đây có phải là khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ giữa họ hay không, điều đó khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Cao Trình Ngôn lạnh lùng khi nhìn người khác, nhưng ánh mắt của cậu lại ấm áp hơn hẳn khi nhìn vào Nhạc Linh Âm. Cái nhìn ấy như một ánh sáng lạ, làm cho những cảm xúc trong lòng cô trở nên rối bời.

Nhạc Linh Âm khoanh tay trước ngực, cố gắng thể hiện vẻ nghiêm túc, mặc dù sự ngượng ngùng vẫn không thể che giấu được.

"Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói, giọng có chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm: "Hành động vừa rồi của cậu thật sự rất vô lễ!"

Cao Trình Ngôn không hề có dấu hiệu hối lỗi, ngược lại, cậu nhìn Nhạc Linh Âm với vẻ mặt như thể đang cố gắng kiềm chế nụ cười: "Vô lễ? Chẳng phải chính cậu cũng đã tự nhiên che miệng tôi lại sao?" Cao Trình Ngôn hỏi lại, giọng điệu vẫn thản nhiên.

Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

"Đó không phải là lý do để cậu làm như vậy!" Nhạc Linh Âm bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "Cậu không thể hành xử như vậy trong lớp học!"

"Chỉ một chút thôi mà." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt vẫn ấm áp nhưng chứa đầy sự nghịch ngợm: "Nhìn cậu xấu hổ đáng yêu như vậy, tôi không thể không thử."

Nhạc Linh Âm không biết phải làm gì trước sự trêu chọc của Cao Trình Ngôn. Mặc dù trong lòng cô đang dậy sóng, nhưng không thể phủ nhận rằng từng lời nói, từng ánh nhìn của cậu lại khiến trái tim cô xao xuyến. Cô cảm thấy vừa tức giận vừa muốn cười, thật khó để không bị cuốn vào trò chơi của cậu.

"Dù sao đi nữa, cậu nên biết điểm dừng!" Nhạc Linh Âm nói, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại ngập tràn những cảm xúc hỗn độn không thể giải thích.

Cao Trình Ngôn dù mang vẻ ngoài lạnh lẽo, lại có một sự thích thú đặc biệt trong việc trêu ghẹo cô thỏ nhỏ dễ xấu hổ này. Nhìn thấy Nhạc Linh Âm đỏ mặt mỗi khi cậu tiến gần hay nói điều gì đó mập mờ, ánh mắt cậu lại thêm phần thích thú. Thay vì ngừng lại, cậu dường như càng quyết tâm tiếp tục "công trình" chọc ghẹo của mình.

Khi cả lớp đang tập trung học bài của mình, Cao Trình Ngôn đột nhiên nghiêng đầu về phía Nhạc Linh Âm, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói điều gì đó thú vị.

"Nhạc Linh Âm, chúng ta làm một vụ cá cược đi." Cao Trình Ngôn nói với giọng điệu đầy ngạo nghễ.

Nhạc Linh Âm giật mình quay sang, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ: "Cá cược gì chứ?"

Cao Trình Ngôn nheo mắt, gương mặt lạnh lùng thường ngày của cậu nay lại thoáng chút đùa cợt.

"Xem ai thích ai trước." Cao Trình Ngôn nói, giọng cậu trầm ấm nhưng lại đầy sự thách thức. "Nếu cậu là người thích tôi trước, cậu phải thừa nhận điều đó. Còn nếu tôi là người thích cậu trước.. thì tôi cũng sẽ thừa nhận."

Nhạc Linh Âm không khỏi sửng sốt trước đề nghị táo bạo của Cao Trình Ngôn. Cô trừng mắt nhìn cậu, hai má bất giác đỏ ửng, nhưng cố gắng tỏ ra nghiêm túc: "Đừng có đùa nữa, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"

"Không vớ vẩn đâu." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt cậu nhìn cô không rời. "Vậy, cậu có dám cược không?"

Nhạc Linh Âm biết rõ mình đang bị Cao Trình Ngôn trêu chọc, nhưng ánh mắt cậu nghiêm túc đến mức cô không thể không phân vân. Cô bối rối, nhưng lòng cũng có chút rung động, tự hỏi liệu có phải đây là cách mà Cao Trình Ngôn muốn kéo cô vào trò chơi của cậu hay không.

Cuối cùng, với chút ngập ngừng, Nhạc Linh Âm đáp nhỏ: "Được, cược thì cược... nhưng đừng hối hận đấy!"

Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, hài lòng với câu trả lời của Nhạc Linh Âm: "Tốt, vậy thì bắt đầu thôi, thỏ con."

Nghe đến từ "cá cược," Nhạc Linh Âm không thể không nghĩ đến phần thưởng dành cho người thắng cuộc. Cô quay sang Cao Trình Ngôn, đôi mắt đầy tò mò, hỏi nhỏ: "Vậy... nếu có người thắng, thì phần thưởng sẽ là gì?"

Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, ánh mắt như lóe lên một tia tinh nghịch. Cậu chậm rãi đáp: "Phần thưởng thì có chứ. Nhưng đấy là... bí mật."

Nhạc Linh Âm càng nghe càng thấy khó hiểu. Sự úp mở của cậu chỉ khiến cô thêm tò mò và không thể dừng lại việc suy nghĩ về "phần thưởng bí mật" ấy. Cô hơi nheo mắt, cố gắng dò xét thái độ của Cao Trình Ngôn nhưng không thể nào đọc được ý định thật sự trong ánh mắt của cậu.

"Cậu nói như vậy chẳng phải là đang muốn tớ thua để tò mò mà mắc bẫy sao?" Nhạc Linh Âm nửa đùa nửa nghiêm túc, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, đôi môi vẫn giữ nụ cười mỉm như thể mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của cậu: "Ai biết được? Có thể phần thưởng ấy sẽ là thứ mà cậu rất muốn, hoặc... cũng có thể là một điều bất ngờ."

Nhạc Linh Âm khẽ cau mày, nhưng trái tim không ngừng đập nhanh. Dù ngoài mặt cô cố tỏ ra nghiêm nghị, bên trong lại cảm thấy như vừa bị cuốn vào một trò chơi mà Cao Trình Ngôn đã lên kế hoạch sẵn từ lâu.

Nhạc Linh Âm nheo mắt, nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Cao Trình Ngôn, tớ cảnh cáo trước đấy, cậu không được ăn gian hay giở trò gì đâu!"

Cao Trình Ngôn từ nãy đến giờ vẫn mang vẻ thích thú, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc lạ thường. Sự lạnh lùng quen thuộc của cậu dường như còn sắc bén hơn, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi rùng mình. Giọng cậu trầm và kiên định, tựa như không gì có thể làm cậu dao động.

"Cậu nghĩ tôi cần phải ăn gian để thắng vụ này sao?"

Trước ánh nhìn sắc lạnh của Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy đôi chút căng thẳng. Cô không nghĩ rằng cậu sẽ nghiêm túc đến thế chỉ vì một trò cá cược đơn giản. Sự thay đổi đột ngột của Cao Trình Ngôn khiến cô không khỏi bối rối và có chút bồn chồn.

Nhưng rồi Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi, thoáng chút ý cười trở lại trong đôi mắt: "Yên tâm, tôi sẽ chơi công bằng. Nếu cậu thua, thì hãy chuẩn bị tinh thần cho phần thưởng của người thắng nhé."

Nhạc Linh Âm lặng người, vừa tò mò vừa cảm thấy hồi hộp trước những lời nói mập mờ của Cao Trình Ngôn.

Nhạc Linh Âm cảm nhận một làn sóng nguy hiểm bao quanh, trực giác nhắc nhở cô rằng trò cá cược này không đơn giản như những lời trêu đùa ban đầu. Cô ngước nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt trong veo nhưng đầy cảnh giác, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết: "Tớ không muốn cá nữa, cảm giác này... không ổn chút nào."

Nghe thấy giọng nói dễ thương nhưng kiên quyết của Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn thoáng nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lóe lên tia thích thú.

"Thế nào? Cậu định bỏ cuộc dễ dàng thế à?" Cao Trình Ngôn hỏi, giữ nguyên vẻ bình thản nhưng đầy quyền uy, như thể đã lường trước mọi khả năng.

Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình, nhận ra sự nghiêm túc không thể lay chuyển trong đôi mắt của Cao Trình Ngôn. Sự nguy hiểm ấy khiến cô không khỏi chùn bước, nhưng cô vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

"Cá cược với cậu không phải là điều thông minh, tớ không muốn bị lôi vào rắc rối đâu."

Cao Trình Ngôn nghe xong, không nói gì thêm, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhưng nụ cười mờ nhạt đầy ẩn ý.

"Phần thưởng mà cậu muốn, tôi có thể cho cậu. Với quyền lực của tôi, không có gì là không thể." Cao Trình Ngôn đáp, giọng trầm và mạnh mẽ, như khẳng định rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của mình.

Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, vừa bất ngờ vừa hồi hộp. Cảm giác lo lắng bao trùm lấy cô, vì sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm mà không dễ gì thoát ra.

Nhạc Linh Âm cố gắng làm cho bầu không khí bớt căng thẳng bằng cách nói đùa: "Nếu như tớ thắng, thì Cao Trình Ngôn sẽ làm cu li cho tớ suốt đời nhé!"

Nhạc Linh Âm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một chút hài hước.

Không ngờ, Cao Trình Ngôn chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay phản đối: "Được, nếu cậu thắng, tôi sẽ làm cu li cho cậu." Cậu đáp, giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi khi.

Nhưng ngay sau đó, Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Linh Âm, sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng thêm rõ rệt: "Nhạc Linh Âm, cậu nên nhớ rằng lời nói của cậu có thể biến thành sự thật. Tốt nhất, cậu phải cẩn thận với những gì mình nói."

Câu nói của Cao Trình Ngôn như một mũi tên bắn trúng vào lòng cô, khiến Nhạc Linh Âm run rẩy sợ hãi. Cô biết rõ ý nghĩa sâu xa trong lời cảnh cáo của cậu, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác lo lắng. "Tớ.. tớ chỉ đùa thôi mà." Nhạc Linh Âm nói, giọng có chút lắp bắp.

"Đùa hay không, cậu cũng cần phải thận trọng."

Cao Trình Ngôn nhấn mạnh, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự nghiêm túc. Câu nói ấy khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy bất an, như thể mọi điều cô từng đùa giỡn hoặc từng thốt ra đều có thể trở thành sự thật.

Nhạc Linh Âm không biết phải làm gì trong khoảnh khắc này. Một phần của cô muốn rút lui khỏi trò chơi nguy hiểm này, nhưng một phần lại cảm thấy không thể nào dừng lại. Sự căng thẳng giữa họ cứ như một sợi dây căng thẳng, không thể nào dễ dàng phá vỡ.