Trong tiết tự học, không khí lớp học trở nên tĩnh lặng, nhưng tâm trạng của Nhạc Linh Âm lại hoàn toàn trái ngược. Sau những lời an ủi bất ngờ từ Cao Trình Ngôn, cô vẫn chưa thể bình tâm lại. Cảm giác lẫn lộn giữa sự xúc động và bối rối vẫn đọng lại trong cô, giống như một đám mây mỏng che phủ trái tim, khiến cô không thể tập trung vào bài vở.
Nhạc Linh Âm cúi đầu, chăm chú nhìn vào trang sách trước mặt, nhưng chữ nghĩa bỗng trở nên mờ nhạt, trôi tuột qua tâm trí. Hình ảnh viên kẹo bạc hà lạnh giá, động tác dứt khoát mà dịu dàng của Cao Trình Ngôn, rồi cả ánh mắt tò mò, kinh ngạc của bạn bè xung quanh, tất cả cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô vừa ấm áp vừa lo lắng.
Khung cảnh lớp học buổi sáng yên ắng nhưng nặng nề. Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh mịch, nhấn nhá sự tĩnh lặng lạ thường. Một số bạn trong lớp cúi đầu chép bài, một vài người khác đang cố gắng đọc sách nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn về phía cô và Cao Trình Ngôn, ánh mắt tò mò nhưng e dè.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm tràn vào, tạo nên những dải sáng nhẹ nhàng chiếu lên sàn lớp học. Hàng cây xanh rung rinh trong gió nhẹ, như thể cũng đang dõi theo tình huống căng thẳng nhưng đầy ẩn ý diễn ra trong lớp. Không khí mùa thu mát lành, mang theo hương hoa thoang thoảng, hòa vào bầu không khí có chút ngột ngạt của lớp học.
Nhạc Linh Âm khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi dâng lên, nhưng trái tim cô vẫn đập rộn ràng. Cô không biết làm sao để đối diện với những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng mình. Cô khẽ nhớ lại cảm giác mát lạnh từ viên kẹo khi tan ra trong miệng mình, dù nhỏ bé nhưng giúp cô trấn tĩnh phần nào.
Nhạc Linh Âm do dự một lúc, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trong sách nhưng không thể tập trung. Cuối cùng, cô khẽ nghiêng người, hỏi nhỏ, giọng ngập ngừng:
"Cao Trình Ngôn..."
Cao Trình Ngôn dường như không phản ứng ngay lập tức, cậu vẫn còn đang mơ màng trong cơn buồn ngủ, như thể không nghe thấy cô gọi. Linh Âm hít sâu, cảm giác lo lắng dâng lên nhưng cô không thể ngăn mình tiếp tục.
Nhạc Linh Âm cắn nhẹ môi, trái tim đập nhanh đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp trong l*иg ngực. Cô hít sâu một hơi để lấy can đảm, rồi khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn khi nói ra điều mà ngay chính mình cũng thấy ngượng ngùng.
"Nếu... nếu tớ tỏ tình với cậu... và nếu... tớ thích cậu thì sao?" Giọng Nhạc Linh Âm nhỏ đến mức chỉ đủ cho mình Cao Trình Ngôn nghe, mặt đỏ ửng như ánh nắng buổi sớm.
Cao Trình Ngôn ngẩn ra, đôi mắt nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, không giấu được sự ngạc nhiên thoáng qua. Đôi mày cậu hơi nhướng lên, như thể cậu đang cố gắng xác định xem có phải mình vừa nghe nhầm hay không. Nhìn vào đôi mắt to tròn của cô, tràn đầy sự tò mò và e thẹn, cậu chợt cảm thấy khó xử, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó.
"Cái gì?" Cao Trình Ngôn khẽ hỏi lại, giọng nói trầm thấp nhưng không hẳn là lạnh lùng như mọi khi: "Cậu đang nói gì vậy, Nhạc Linh Âm?"
Nhạc Linh Âm đỏ mặt hơn, lúng túng nắm chặt tay, nhưng cũng không dừng lạ: "Tớ chỉ... chỉ tò mò thôi. Nếu một ngày tớ thích cậu thì... thì cậu sẽ thế nào?"
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên như một nụ cười thoáng qua. Ánh mắt cậu có vẻ dịu lại nhưng vẫn giữ vẻ bí ẩn, lạnh lùng.
"Cậu tò mò thật đấy." Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói trầm ngâm: "Nhưng... tôi nghĩ cậu không nên tự làm khó mình như vậy."
Câu trả lời của Cao Trình Ngôn làm Nhạc Linh Âm có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nhìn cậu, chờ đợi điều gì đó hơn. Cậu khẽ thở dài, rồi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa nét dịu dàng khó nhận thấy.
Nhạc Linh Âm cảm nhận trái tim mình như chùng xuống, nhưng cũng có chút xao xuyến. Cô khẽ mỉm cười, che giấu sự ngượng ngùng của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cao Trình Ngôn bỗng dưng trở nên kiêu ngạo, ánh mắt sáng lên với vẻ đắc thắng. Cậu chống cằm, nhìn Nhạc Linh Âm với vẻ thích thú, như thể đang thưởng thức một trò chơi thú vị: "Thế thì... nếu tôi thích cậu thì sao?"
Câu hỏi bất ngờ ấy khiến Nhạc Linh Âm hoàn toàn bị ngã gục. Cô cảm thấy cổ và mặt nóng bừng, đỏ như quả cà chua, không dám tin vào những gì vừa nghe.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, nét mặt đầy tự tin, như thể đang chờ đợi phản ứng của cô: "Sao nào? Cậu không có ý kiến gì sao?"
Nhạc Linh Âm lúng túng, không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể nhìn vào mắt cậu, trái tim đập loạn nhịp, tâm trạng rối bời giữa sự hồi hộp và xao xuyến. Cô chợt ước rằng mình có thể tìm được một câu trả lời thông minh, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là lặng im, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đầy ngượng ngùng này.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt lạnh lùng nhưng lại đầy sự thích thú. Sự im lặng kéo dài giữa họ như một trò chơi, cậu rõ ràng đang tận hưởng từng khoảnh khắc.
"Có phải cậu ngại quá rồi phải không?" Cao Trình Ngôn trêu chọc, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo một chút tinh nghịch: "Nhìn mặt cậu đỏ như quả cà chua, trông thật đáng yêu đấy!"
Nhạc Linh Âm cảm thấy cả người mình như nóng bừng lên, muốn chui vào một góc nào đó để trốn chạy khỏi ánh mắt đùa cợt của Cao Trình Ngôn. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, nhưng điều đó chỉ càng khiến Cao Trình Ngôn thêm thích thú.
"Cô thỏ trắng dễ xấu hổ." Cao Trình Ngôn tiếp tục, nét mặt đầy kiêu ngạo: "Tôi không ngờ mình lại có sức ảnh hưởng đến cậu như vậy."
"Đừng có nói linh tinh!" Nhạc Linh Âm cố gắng phản bác, nhưng giọng nói của cô lại yếu ớt, không có sức nặng. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa sự bối rối và cảm giác vui vẻ, như một cơn sóng dâng trào trong lòng.
Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, sự hồi hộp trong lòng ngày càng lớn: "Cậu... đừng có đùa như vậy." Cô lắp bắp, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi cậu.
Cao Trình Ngôn cười khẩy, lắc đầu như thể không thể tin vào sự ngốc nghếch của Nhạc Linh Âm.
Lời nói của Cao Trình Ngôn như một phép thuật, vừa khiến cô xấu hổ, vừa làm trái tim cô xao xuyến. Nhạc Linh Âm chỉ biết ngồi im lặng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, trong khi Cao Trình Ngôn vẫn tiếp tục trêu chọc, dường như không có ý định dừng lại.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cậu tràn đầy sự thích thú. Nhìn Nhạc Linh Âm đang đỏ mặt, cậu không nhịn được mà trêu chọc thêm:
"Nhạc Linh Âm, có lẽ cậu nên chuẩn bị cho mình một cái bảng thông báo "Cấm Cao Trình Ngôn trêu chọc tôi" thì mới đúng." Cao Trình Ngôn nói với giọng điệu nghiêm túc nhưng không thể giấu nổi nụ cười ở khóe môi.
Nhạc Linh Âm tức giận nhưng cũng không khỏi buồn cười, cảm thấy bị Cao Trình Ngôn châm chọc quá mức. Cô đỏ mặt, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa: "Đừng có đùa nữa, tớ không muốn bị cả lớp chú ý đâu!"
"Thế nhưng, việc này có vẻ thú vị hơn nhiều." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt vẫn châm chọc, như thể đang cố tình châm thêm lửa vào sự xấu hổ của Nhạc Linh Âm: "Thế thì cậu nên tập làm quen với việc bị chú ý đi."
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, Nhạc Linh Âm nhanh chóng đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên, bịt miệng Cao Trình Ngôn lại.
"Đừng... đừng nói nữa mà!" Nhạc Linh Âm thì thầm, vừa tức vừa xấu hổ, trong khi mặt vẫn đỏ như quả cà chua.
Hành động bất ngờ của Nhạc Linh Âm khiến không khí lớp học bỗng trở nên náo nhiệt. Những tiếng xì xào vang lên, từng nhóm bạn lén lút trao đổi ánh nhìn, như thể đang chứng kiến một cảnh tượng thú vị.
"Cậu thấy không? Nhạc Linh Âm đang bị Cao Trình Ngôn trêu kìa!" Một bạn ngồi gần nói khẽ, mắt sáng lên như thể vừa phát hiện ra một bí mật thú vị.
"Cô ấy đỏ mặt thật rồi! Đúng là một cô thỏ dễ xấu hổ!" Một bạn khác cười khúc khích, không giấu nổi sự thích thú.
Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của cậu, vẫn có một chút vui vẻ. Cậu không nói gì, chỉ nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt chớp chớp như muốn trêu chọc cô thêm nữa.
Trong khi đó, Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình như bốc khói. Cô không dám nhìn xung quanh, chỉ biết cố gắng giữ bình tĩnh. Hành động của mình bỗng chốc biến cô thành tâm điểm chú ý của cả lớp, và cảm giác vừa ngại ngùng vừa hồi hộp khiến cô không thể nghĩ được gì khác.