- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
- Chương 52: Cho kẹo
Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
Chương 52: Cho kẹo
Nhạc Linh Âm ngồi yên lặng trong lớp, ánh mắt hướng về phía bàn đầu, đó là chỗ mà Kiều Nhã Anh ngồi. Chỗ ngồi của cô ấy trống trơn, lạnh lẽo, như thể Nhã Anh đã biến mất khỏi cuộc sống của mọi người. Những lời xì xào, bàn tán về mối quan hệ giữa Kiều Nhã Anh và Cao Trình Ngôn cũng dần tan biến sau khi Cao Trình Ngôn thẳng thừng từ chối cô ấy.
Hình ảnh Kiều Nhã Anh với đôi mắt sợ hãi trong ngày hôm đó cứ ám ảnh Nhạc Linh Âm mãi. Trong ký ức cô hiện lên đôi mắt sắc lạnh, đầy sự xa cách của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm không khỏi rùng mình.
Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường, mà là ánh mắt vô cảm, lạnh lùng, toát ra sức mạnh đáng sợ, như một tấm màn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đẩy tất cả vào bóng tối. Nhạc Linh Âm cảm thấy có gì đó rất không ổn, nhưng không thể diễn tả thành lời, chỉ có cảm giác lạnh lẽo âm thầm len lỏi trong từng mạch cảm xúc.
Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, người đang ngủ gục ngay bên cạnh mình, cô không kìm được lòng mà lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sự ngập ngừng:
"Cậu có bao giờ hối hận về những gì đã xảy ra với Kiều Nhã Anh không? Nhất là việc cậu từ chối cậu ấy một cách tuyệt tình như thế."
Cao Trình Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ mờ vì cơn buồn ngủ nhưng nhanh chóng trở nên sắc lạnh khi nghe câu hỏi của Nhạc Linh Âm. Cậu nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng lại có nét bí ẩn khó hiểu.
"Tại sao cậu lại quan tâm chuyện đó?"
Cao Trình Ngôn hỏi lại, giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo như gió mùa đông. Trong khoảnh khắc, Nhạc Linh Âm cảm thấy như bị đóng băng bởi ánh mắt của cậu, nhưng cô cố giữ vững tinh thần, chờ đợi câu trả lời.
Sau một lúc im lặng, Cao Trình Ngôn nhún vai, mỉm cười nhạt, như thể mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến cậu.
"Không, tôi không hối hận." Cao Trình Ngôn nói, từng từ ngấm vào không gian xung quanh, khiến tim Nhạc Linh Âm đập mạnh, xen lẫn một nỗi lo âu khó gọi tên.
Nhạc Linh Âm nhìn chăm chú vào Cao Trình Ngôn. Cô không thể để mặc cảm giác lo lắng dày vò mình thêm nữa, nên quyết định lên tiếng.
"Cậu thực sự không thấy có cảm giác gì sao?" Nhạc Linh Âm hỏi, giọng nói run rẩy.
Cao Trình Ngôn hơi nhíu mày, như thể không hiểu tại sao Nhạc Linh Âm lại quan tâm: "Cảm giác? Vì điều gì?" Cậu hỏi lại, giọng lạnh nhạt.
"Vì Kiều Nhã Anh... Cậu không cảm thấy gì sao? Ánh mắt cô ấy ngày hôm đó, không phải là ánh mắt của một người bình thường, mà cô ấy hình như đã gặp thứ gì đó rất khủng khϊếp." Nhạc Linh Âm cố gắng giải thích, cảm giác sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt cô khi nhớ lại hình ảnh ấy.
Cao Trình Ngôn lạnh như tảnh băng trôi, ánh mắt dường như mang một sự khó chịu mơ hồ: "Nhạc Linh Âm, cậu quá nhạy cảm rồi đấy. Ai mà chẳng có lúc yếu đuối."
"Không phải là vấn đề yếu đuối, mà là... cậu không sợ rằng mình đã làm tổn thương cô ấy sao?" Nhạc Linh Âm nhấn mạnh.
Cao Trình Ngôn khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt: "Tổn thương? Đôi khi phải trải qua đau khổ mới trưởng thành. Nếu cô ấy không chịu nổi thì đó là vấn đề của cô ấy, không phải của tôi."
Nhạc Linh Âm cắn chặt môi, bất mãn với thái độ dửng dưng của Cao Trình Ngôn: "Cậu nghĩ như thế nào về con người vậy? Cậu có biết cảm giác bị ai đó làm tổn thương đến mức không còn muốn sống là như thế nào không?"
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, ánh mắt không chút dao động: "Nếu cậu mong đợi ở tôi sự cảm thông hay hối hận, thì cậu sai rồi. Con người là kẻ yếu, và tôi chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của người khác."
Nhạc Linh Âm rùng mình, như thể từng lời Cao Trình Ngôn nói đâm sâu vào tim cô: "Cậu... thật đáng sợ."
Cao Trình Ngôn nghiêng đầu, quan sát Nhạc Linh Âm với ánh mắt thờ ơ: "Đáng sợ? Nếu thế thì cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện không phải của mình."
Im lặng bao trùm không gian giữa họ. Nhạc Linh Âm cảm thấy bản thân như mắc kẹt giữa sự bất lực và sợ hãi, nhưng cô không thể dứt bỏ hình ảnh Kiều Nhã Anh ngày hôm đó.
"Có lẽ tớ không nên hỏi." Nhạc Linh Âm lẩm bẩm, cúi đầu.
Cao Trình Ngôn quay đi, lại gục đầu xuống bàn, kết thúc cuộc đối thoại bằng giọng nói mệt mỏi: "Vậy thì đừng hỏi."
Nhạc Linh Âm cảm thấy đôi mắt mình cay nồng, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghe những lời vô tình từ Cao Trình Ngôn. Cô hít thở một cách nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, dường như nhận thấy sự xúc động trong đôi mắt cô. Cậu lười biếng ngồi dậy, vẻ mặt thoáng chút khó chịu xen lẫn tò mò.
"Cậu thật sự muốn khóc vì chuyện này sao?" Giọng Cao Trình Ngôn trầm thấp, không có chút dịu dàng, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh lùng: "Không đáng để cậu phải khóc như vậy đâu."
Nhạc Linh Âm mím môi, ánh mắt đầy trách móc: "Tại sao cậu lại ghét Kiều Nhã Anh đến vậy? Cô ấy có làm gì sai đâu..."
"Có lẽ cô ấy chỉ muốn được quan tâm, chỉ muốn ai đó hiểu mình thôi." Nhạc Linh Âm khẽ nói, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt hơi dịu đi nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Cậu quan tâm đến cô ấy đến vậy sao? Cậu không thấy là mình đang tự rước khổ vào người à?"
Nhạc Linh Âm cắn môi, cảm giác bất lực dâng tràn: "Có lẽ tớ không thể làm ngơ khi thấy người khác đau khổ như vậy. Tớ không hiểu tại sao cậu lại có thể nhẫn tâm như thế."
Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt: "Nhạc Linh Âm, có những người sinh ra đã không hợp nhau. Cô ấy.. chỉ đơn giản không hợp với tôi."
"Nhưng cô ấy thích cậu mà, tất cả mọi người đều biết điều đó." Nhạc Linh Âm nói khẽ, giọng run rẩy.
"Và đó là vấn đề của cô ấy, không phải của tôi."
Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói lạnh ngắt, đôi mắt ánh lên vẻ thờ ơ. Nhưng rồi, như thể cảm thấy sự bối rối trong ánh mắt Nhạc Linh Âm, cậu hạ giọng:
"Tôi không phải người cậu nghĩ đâu, Nhạc Linh Âm. Câu nên để chuyện này qua đi."
Nhạc Linh Âm cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn. Cô không còn biết phải nói gì nữa, chỉ cảm thấy trái tim mình như đang vỡ vụn. Cô nhận ra khoảng cách vô hình nhưng sâu sắc giữa cô và Cao Trình Ngôn, giữa sự lạnh lùng của cậu và trái tim mềm yếu của mình.
Cao Trình Ngôn lặng lẽ đưa tay vào túi, lấy ra một viên kẹo bạc hà nhỏ rồi đặt vào tay Nhạc Linh Âm. Động tác của cậu dứt khoát, lạnh lùng, nhưng trong hành động ấy lại có chút gì đó dịu dàng và an ủi, như thể cậu không muốn thấy cô buồn thêm.
"Ăn đi, cậu cứ khóc không ngừng như vậy thì đến lúc mệt chẳng còn sức mà học nữa đâu." Cao Trình Ngôn nói, giọng đều đều nhưng không hẳn là trách móc.
Nhạc Linh Âm nhìn viên kẹo bạc hà nằm gọn trong lòng bàn tay mình, cảm giác ấm áp len lỏi qua lòng bàn tay, xoa dịu cơn nghẹn ngào trong l*иg ngực. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt ánh lên một chút nhẹ nhõm.
"Tại sao cậu phải luôn phải tỏ ra lạnh lùng như vậy chứ?" Nhạc Linh Âm hỏi nhỏ, giọng còn nghẹn ngào nhưng chứa đựng chút ấm áp.
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cậu lạnh lẽo nhưng lại phảng phất một nét dịu dàng khó gọi tên: "Tôi chỉ làm điều tôi cho là đúng. Cảm xúc không giải quyết được vấn đề, nên đừng quá coi trọng nó."
"Nhưng... đôi khi người ta chỉ cần một chút quan tâm thôi mà." Nhạc Linh Âm thì thầm, viên kẹo bạc hà trong miệng dần tan chảy, lan tỏa vị ngọt và mát lạnh.
Cao Trình Ngôn im lặng, rồi khẽ nhún vai: "Có lẽ vậy, nhưng đừng mong chờ điều đó từ tôi. Tôi không phải kiểu người như cậu nghĩ đâu, Nhạc Linh Âm."
Nhạc Linh Âm khẽ mỉm cười, cảm thấy trong lòng có chút gì đó được xoa dịu, dù cậu nói lạnh lùng là vậy.
"Dù sao... cảm ơn cậu, Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói.
Cao Trình Ngôn quay đi, nhưng Nhạc Linh Âm có thể thấy trong khoảnh khắc ánh mắt cậu hơi dịu lại, như một tia sáng mờ ảo ẩn hiện giữa bầu trời u tối.
Các học sinh ngồi trong lớp lặng lẽ quan sát từng động thái của Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm, mắt ai cũng mở to như không tin vào những gì đang thấy. Cả lớp không ngừng liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng, như thể vừa chứng kiến điều gì đó hiếm có, kỳ lạ hơn bất kỳ hiện tượng nào.
Một bạn ngồi phía sau khẽ thì thầm với người bên cạnh, giọng đầy bất ngờ: "Này, cậu có thấy không? Cao Trình Ngôn.. đang dỗ Nhạc Linh Âm kìa!"
"Không thể nào! Cậu ta mà dỗ ai bao giờ chứ. Lạnh lùng như băng vậy mà, thế mà... còn đưa kẹo nữa!" Một bạn khác nói nhỏ, mắt tròn xoe.
Một vài người khác gật đầu, không ai dám tin vào mắt mình. Cao Trình Ngôn, người vốn nổi tiếng là lạnh lùng, vô cảm, người mà không bao giờ tỏ ra quan tâm đến bất kỳ ai, lại đang an ủi Nhạc Linh Âm, còn đưa kẹo cho cô nữa chứ!
Những ánh mắt ngỡ ngàng, nửa như tò mò, nửa như sợ hãi hướng về phía hai người họ, không ai dám lên tiếng hỏi nhưng ai cũng đang nghĩ cùng một điều.
Liệu đây có thực sự là Cao Trình Ngôn mà họ biết không?
Một bạn ngồi ở bàn đầu khẽ nhếch miệng, cười thầm: "Có khi nào cậu ấy đổi tính rồi không? Hay là... Nhạc Linh Âm có phép thuật gì đặc biệt?"
"Chắc chắn là vậy rồi!"
Một bạn nữa cười khúc khích, nhưng nhanh chóng lấy tay che miệng khi thấy Cao Trình Ngôn quay qua, lườm một cái sắc như dao. Cả lớp lập tức nín bặt, nhưng không thể giấu nổi những ánh mắt ngỡ ngàng lén lút nhìn trộm.
Không gian lớp học bỗng trở nên sôi nổi, không phải vì tiếng ồn, mà vì những ánh mắt dò xét, bàn tán ngầm của các học sinh, như thể một cơn bão lặng lẽ đang bao trùm lấy lớp học.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
- Chương 52: Cho kẹo