Bố mẹ của Nhạc Linh Âm đã xuống sân bay, họ cùng nhau bắt taxi trở về nhà.
Trong suốt chuyến đi, họ không ngừng trao đổi những ánh mắt và nụ cười hào hứng, bởi họ đang lên kế hoạch cho một bất ngờ đặc biệt dành cho con gái mình.
Khi về đến nhà, họ nhanh chóng bắt tay vào công việc chuẩn bị, từ trang trí không gian cho đến việc chuẩn bị món ăn mà Nhạc Linh Âm yêu thích. Họ hy vọng rằng điều này sẽ khiến con bé cảm thấy hạnh phúc và ấm áp khi trở về.
Nhạc Linh Âm vừa mới mở cửa, cô đang khoác lên mình bộ trang phục mùa đông dày, vừa đi ra ngoài về. Cô đang nói chuyện với Cao Trình Ngôn, gương mặt tươi cười, nhưng bên cạnh đó, Cao Trình Ngôn lại lạnh lùng, ánh mắt cậu không hề biểu lộ sự thân thiện.
Khi Nhạc Linh Âm bước vào, ba cô, Nhạc Quân, vui vẻ nói:
"Con gái, con đã về rồi! Chúng ta đã chuẩn bị một bất ngờ cho con!"
Nhạc Quân là một người đàn ông trung niên, với vẻ ngoài vạm vỡ và nụ cười ấm áp. Ông luôn là chỗ dựa vững chắc cho gia đình và rất yêu thương con gái. Ông muốn mang lại cho Nhạc Linh Âm những điều tốt đẹp nhất.
"Mẹ cũng đã làm món ăn con thích!"
Tô Nghiên, mẹ của Nhạc Linh Âm, vui vẻ thêm vào. Bà là một người phụ nữ dịu dàng và chăm sóc, với đôi mắt luôn ánh lên sự yêu thương. Bà tỉ mỉ trong từng bữa ăn, luôn cố gắng tạo ra những bữa tiệc nhỏ để khiến con gái cảm thấy đặc biệt.
Nhưng khi Nhạc Quân và Tô Nghiên hướng ánh mắt về phía Cao Trình Ngôn, họ bất ngờ thấy cậu ta đang lạnh lùng nhìn họ.
Nhạc Quân cảm thấy bối rối và hỏi:
"Xin chào, cậu là?"
"Cao Trình Ngôn." Cậu đáp ngắn gọn, không mấy thân thiện, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Cậu ta có vẻ không muốn tham gia vào bầu không khí vui vẻ này.
"Rất vui được gặp cậu." Tô Nghiên cất tiếng, cố gắng làm dịu không khí: "Cậu có muốn tham gia vào bữa ăn tối với chúng tôi không?"
"Không cần, tôi có việc." Cao Trình Ngôn lạnh lùng trả lời, khiến bầu không khí càng trở nên ngượng ngập.
Nhạc Linh Âm cảm thấy sự khác biệt giữa bầu không khí vui vẻ của ba mẹ mình và sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, cô lo lắng:
"Tại sao cậu lại không ở lại? Mẹ tớ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon lắm đấy!"
"Không sao đâu, tụi mình có thể gặp lại sau." Cao Trình Ngôn nói, không thay đổi biểu cảm.
Nhạc Quân và Tô Nghiên nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhạc Linh Âm cố gắng tạo ra không khí thoải mái hơn:
"Thôi nào, chúng ta có thể nói chuyện trong bữa ăn mà."
Tuy nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn vẫn đọng lại trong không khí, khiến mọi người cảm thấy căng thẳng hơn.
Tô Nghiên nhận thấy bầu không khí căng thẳng và quyết định phải làm gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng. Bà bước gần hơn, nở nụ cười thân thiện, cố gắng tạo sự gần gũi.
"Cao Trình Ngôn, chúng tôi rất vui khi có cậu ở đây. Linh Âm nhà tôi xen ra rất quý cậu và chúng tôi cũng muốn làm quen với cậu hơn. Hãy ở lại dùng bữa với chúng tôi nhé. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều món ngon có lẽ cậu sẽ thích." Tô Nghiên nhẹ nhàng thuyết phục.
Cao Trình Ngôn nhìn bà một lúc, ánh mắt của cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Tuy nhiên, giọng nói của Tô Nghiên và sự nhiệt tình của Nhạc Linh Âm khiến cậu cảm thấy một chút do dự. Cậu cảm nhận được tình cảm chân thành của họ, nhưng cũng không dễ dàng từ bỏ tính cách của mình.
"Thật ra, tôi.." Cao Trình Ngôn ngập ngừng.
"Cậu đừng ngại ngùng, chỉ là một bữa ăn thôi mà!" Nhạc Linh Âm nói thêm, với ánh mắt hy vọng: "Mẹ đã làm món thịt kho tàu, cậu biết đấy, món đó rất ngon!"
"Đúng vậy! Và còn cả bánh flan mà Linh Âm thích nữa." Tô Nghiên nhấn mạnh, cố gắng làm Cao Trình Ngôn cảm thấy thoải mái hơn: "Chúng tôi rất vui khi có cậu cùng tham gia. Đây sẽ là một bữa ăn vui vẻ."
Sau một chút im lặng, Cao Trình Ngôn miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ ở lại."
"Yay!" Nhạc Linh Âm vui mừng, ánh mắt cô rạng rỡ: "Cảm ơn cậu, Trình Ngôn!"
Nhạc Quân và Tô Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi thứ đang dần trở lại bình thường. Họ cùng nhau dẫn Cao Trình Ngôn vào nhà ăn, hy vọng rằng bầu không khí sẽ trở nên thoải mái hơn khi họ ngồi chung bàn ăn.
Bầu không khí bữa ăn bắt đầu trở nên ngượng ngùng, nhưng Nhạc Linh Âm quyết tâm phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn ba mẹ với ánh mắt có chút dỗi hờn:
"Ba mẹ, tại sao hai người không báo cho con khi về? Con đã rất bất ngờ khi thấy cánh cửa không khóa." Cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng có phần trách móc.
Nhạc Quân cười, cố gắng giải thích: "Ba mẹ muốn tạo bất ngờ cho con mà! Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu, muốn con cảm thấy vui vẻ khi trở về."
Bầu không khí bữa ăn bắt đầu có phần ngượng ngùng, nhưng Nhạc Linh Âm quyết định phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn ba mẹ với ánh mắt háo hức:
"Ba mẹ, hôm trước ông ngoại đã bay từ Nhật về thăm con lúc con bị ốm đấy!" Nhạc Linh Âm nói, giọng điệu vui vẻ.
Nhạc Quân và Tô Nghiên nhìn nhau, ánh mắt họ ánh lên sự ngạc nhiên và quan tâm.
"Ông ngoại đã đến thăm con sao? Ông có nói gì không?" Nhạc Quân hỏi, vẻ mặt tươi cười.
"Dạ, ông rất lo cho con! Ông ấy đã mang cho con một ít đồ chơi bên Nhật Bản và còn kể cho con nghe nhiều câu chuyện thú vị. Con đã rất vui khi được gặp ông!" Nhạc Linh Âm trả lời, giọng nói tràn đầy phấn khích.
"Ông có ở lại lâu không?" Tô Nghiên hỏi, trong khi bà gắp thêm món ăn cho con gái.
"Ông chỉ ở lại một vài ngày thôi, sau đó ông đã về Nhật hôm qua. Nhưng ông đã nói sẽ gửi thêm quà cho con." Nhạc Linh Âm cho biết, ánh mắt lấp lánh.
"Ông ngoại luôn thương yêu con." Tô Nghiên mỉm cười, cảm thấy ấm lòng: "Mẹ sẽ gọi điện cho ông hỏi thăm nhé!"
Cao Trình Ngôn ngồi im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện. Nhạc Linh Âm quay sang cậu, cố gắng kéo cậu vào cuộc trò chuyện:
"Cao Trình Ngôn, cậu đã từng gặp ông ngoại của mình chưa? Ông ấy rất thú vị và hài hước đấy!"
Cao Trình Ngôn lắc đầu, đáp ngắn gọn: "Chưa."
"Chắc chắn cậu sẽ thích ông ấy. Ông ngoại mình rất vui tính và luôn có những câu chuyện hấp dẫn để kể." Nhạc Linh Âm nói, cố gắng làm cho bữa ăn thêm phần sống động.
Nhạc Quân nhìn thấy con gái mình vui vẻ, cảm thấy hài lòng. Ông cất lời: "Mọi người cứ tự nhiên thưởng thức món ăn đi nhé! Hôm nay là ngày vui của gia đình mà."
Dần dần, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, mọi người bắt đầu cười đùa và trò chuyện, tạo nên một bữa ăn ấm cúng và hạnh phúc.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Nhạc Linh Âm cảm thấy rất vui vẻ và hào hứng. Cô quay sang Cao Trình Ngôn, đôi mắt lấp lánh:
"Cao Trình Ngôn, cậu có muốn đi chơi với tớ không? Chúng ta có thể qua nhà Diêu Hiểu Vy một chút, bên đó đang mở tiệc karaoke."
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, rồi gật đầu một cách miễn cưỡng: "Được thôi."
Nhạc Linh Âm vui mừng, cô liền chạy tới gần bên cạnh Cao Trình Ngôn, không ngừng nói chuyện: "Chúng ta có thể chơi game, hoặc đi dạo quanh khu phố."
Ba mẹ của Nhạc Linh Âm, thấy con gái phấn khởi như vậy, đều mỉm cười và gật đầu. Nhạc Quân nói: "Được rồi, hai đứa đi đi. Nhưng nhớ phải về sớm nhé!"
"Vâng ạ! Chúng con sẽ về sớm." Nhạc Linh Âm đáp lại, hạnh phúc.
Tô Nghiên cũng thêm vào: "Đừng quên ăn gì đó nếu đói nhé. Mẹ đã chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ trong tủ lạnh."
"Con biết rồi ạ!" Nhạc Linh Âm nói, rồi nhìn Cao Trình Ngôn, tỏ vẻ mong đợi: "Chúng ta đi thôi!"
Cao Trình Ngôn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nhạc Linh Âm bước nhanh ra cửa, trong khi cậu theo sau, cảm giác như mình là cái bóng của cô. Cô vui vẻ dẫn cậu đến nhà Diêu Hiểu Vy, hăng hái kể về những trò chơi mà họ sẽ chơi.
Trên đường đi, Nhạc Linh Âm không ngừng nói về bạn bè và những kỷ niệm vui vẻ, tạo nên một bầu không khí thoải mái hơn giữa hai người. Dù Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ trầm lặng, nhưng lòng cậu cũng dần ấm lên trước sự nhiệt tình của Nhạc Linh Âm.