Chương 42

Phong Linh nhớ lại cái lần gặp hắn trong con hẻm nhỏ, hắn cũng thương tích đầy mình, cả người toàn là máu như bây giờ. Lần đó hắn suýt chết, và lần này cũng vậy.

Từ khi xác nhận mới quan hệ yêu đương với hắn, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ nhất cái lý do mọi người đều cản khi biết cả hai hẹn hò.

Cô và hắn không cùng một thế giới.

Dường như thời gian qua quá yên bình nên cô đã quên hắn là kiểu người như thế nào, bạn bè của hắn, các mối quan hệ của hắn, kẻ thù của hắn..

Có đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được có ngày mình lại trở thành con mồi cho đám người bặm trợn lưu manh ấy. Nhưng sự thật vẫn diễn ra, và nó đã diễn ra bằng cái cách đau đớn nhất.

Chắc cả đời Phong Linh cũng không bao giờ quên khoảnh khắc tên áo đỏ điên cuồng xé chiếc váy của cô mặc cho cô gào khóc van xin, không bao giờ quên đừng cái tát như trời giáng rơi trên mặt, không quên được cái tê rần nơi chân tóc khi bị bọn nó kéo lê, đau đến nỗi muốn bật cả da đầu. Và đương nhiên giây phút ám ảnh nhất là lúc Đỗ Đăng Khoa xuất hiện với một thân thương tích, máu dính khắp người, nhỏ cả xuống nền nhà..

Giờ đây khi cô đã được an toàn, hắn cũng thoát khỏi cửa tử, cô lại bắt đầu lo được lo mất.

Phong Linh đưa tay vuốt nhẹ lên má hắn, gương mặt đang hốc hác xanh xao vì bị mất máu quá nhiều.

Đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở.

Cô đột ngột quay lại, chưa kịp lau nước mắt.

Dù đã biết Đỗ Đăng Khoa có một người anh trai song sinh, nhưng Phong Linh vẫn không khỏi giật mình mỗi khi nhìn thấy anh ta.

Vì cả hai giống nhau như đúc từ một khuôn. Giống đến đáng sợ.

Anh ta không đi một mình, sau lưng là một người phụ nữ trung niên. Bà ta trông vô cùng quý phái với chiếc đầm đen sang trọng, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo nghiêm túc không có lấy một chút xíu nào gọi là dễ gần.

Còn chưa kịp định hình thì anh ta đã chìa tay ra, chủ động bắt chuyện:

"Xin chào! Tôi là Anh Khoa, anh trai của Đăng Khoa. Hy vọng cô vẫn còn nhớ."

Phong Linh chớp chớp mắt, sau đó quay lại nhìn Đỗ Đăng Khoa, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Với một chút lúng túng, cô thận trọng đưa tay chạm tay anh ta một cái thật nhanh xem như đã bắt tay rồi:

"Chào anh! Tôi.. tôi vẫn nhớ."

Đỗ Anh Khoa phì cười, quay sang người phụ nữ trung niên vẫn đứng im không lên tiếng từ lúc bước vào đến giờ:

"Đây là Phong Linh, bạn gái của Đăng, con đã nói với dì rồi đấy ạ."

Lần này bà ta nhìn chằm chằm cô một cách không e dè, cái khí chất bứt người trên người bà ta làm Phong Linh hơi sợ.

Sau vài giây đánh giá, đối phương đã cất giọng mỉa mai:

"Tại sao nó lại thích một con bé đến cả lễ phép tối thiểu cũng không biết nhỉ?"

Lúc này Phong Linh mới giật mình nhớ ra mình đã nhìn và thầm đánh giá bà ta từ lâu, lại quên mất phải chào người lớn. Nhưng cô cũng chỉ gật đầu nhẹ xem như cho đủ lễ nghĩa chứ cũng cảm nhận rõ ràng bà ta không thích mình:

"Cháu chào cô!"

Mắt bà ta lướt qua Phong Linh, không trả lời, chỉ dợm bước đến bên giường của Đỗ Đăng Khoa, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn mà cảm thán:

"Làm thiếu gia nhà họ Đỗ không muốn, cứ muốn lang bạt đầu đường xó chợ."

Phong Linh ngẩng mặt nhìn bà ta.

Đầu đường xó chợ?

Có nói quá không vậy?

Đỗ Đăng Khoa còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã sở hữu hai căn nhà ở cái đất thành phố này mà còn bị người ta nói ở đầu đường xó chợ, vậy đứa trẻ mồ côi như cô gọi là gì đây?

Phong Linh nhíu mày, người phụ nữ này..

Nếu không phải biết trước mẹ của hắn đã qua đời thì e rằng cô đã nghĩ đây là bà mẹ của thiếu gia - phu nhân hào môn trong truyền thuyết, ngăn cản tình yêu của con trai y như trong phim Vườn sao băng mà cô đã được xem từ nhỏ.

Vậy thì chỉ có thể là..

Mẹ kế.

Bà ta rõ ràng rất quá đáng, nhưng tên Đỗ Anh Khoa là anh trai ruột của Đỗ Đăng Khoa cũng không lên tiếng, anh ta chỉ đứng đó nhìn vào người em trai song sinh đang được băng bó như cái bánh chưng, nằm bất động trên giường. Bất chợt Phong Linh đồng cảm với bạn người yêu của mình vô cùng, cô đã hiểu rằng tại sao hắn lại ghét anh trai của mình đến như vậy.

Với thái độ đuổi khách, Phong Linh ngẩng cao đầu:

"Khoa cần nghỉ ngơi. Mong các người về cho!"

Đỗ Anh Khoa quay lại nhìn cô, anh ta chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ kia vừa nhướng mày chưa kịp nổi hỏa thì cửa phòng lại bật mở. Một giọng con gái gọi lớn:

"Anh Khoa!"

Là Rita. Chắc nó mới nghe tin từ đám người Lục Huy.

Nó chợt khựng lại khi thấy người phụ nữ trung niên trong phòng bệnh. Phong Linh nhận ra rõ ràng cái ngỡ ngàng trong mắt nó, thêm một chút lo sợ, cô thấy cả mũi chân của nó đang muốn quay đầu đi lại ra ngoài, nhưng sau một hồi đắn đo cuối cùng nó vẫn bước vào, cúi đầu nói lí nhí:

"Cháu chào phu nhân."

Lần đầu tiên Phong Linh thấy nó rén như vậy trước một ai đó. Trước đây nó vẫn sợ Đỗ Đăng Khoa nhưng thái độ nó vẫn khác hẳn bây giờ.

"Rita đấy à? Cứ tưởng cháu vẫn còn ở Mỹ chứ?" Bà ta hỏi cứ như hỏi thăm, nhưng lại với chất giọng trịch thượng.

Không khí trong phòng đột nhiên ngưng đọng lại một lần nữa. Tất cả đều im lặng, phòng bệnh VIP được cách âm, không gian tĩnh lặng này tưởng tượng có thể nghe được cả giọt nước biển đang nhỏ từng giọt trên ống truyền.

Phong Linh thở dài, với thái độ đuổi khách tập hai, cô nói khẽ:

"Cả cậu cũng về luôn đi! Rita! Anh Khoa còn chưa tỉnh lại đâu. Hãy để anh ấy nghỉ ngơi!"

Người phụ nữ quý phái chỉ nhìn Phong Linh rồi nhìn xuống Đỗ Đăng Khoa vẫn nhắm nghiền mắt trên giường, bà ta nhếch môi khinh khỉnh nện đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng.

Rita lần nữa "ngoan ngoãn" bước qua một bên nhường đường.

Đỗ Anh Khoa nhìn Phong Linh, nói khách sáo:

"Phiền cô chăm sóc nó!"

Phong Linh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, không nhìn mặt anh ta, cô chỉ khẽ nói:

"Nếu anh không có gương mặt giống hệt anh ấy, có lẽ tôi sẽ không tin hai người là anh em."

Sau khi khựng lại một vài giây, anh ta chỉ nhếch môi cười khẽ, sau đó rời đi.

Phong Linh lấy khăn nhúng vào nước ấm lau mặt cho Đỗ Đăng Khoa, còn nhỏ nước để thấm ướt đôi môi đang khô lên của hắn. Cô quên mất con bé Rita vẫn còn ở đó chưa rời đi.

Dường như nó ý thức được mình đã bị bỏ quên, liền lên tiếng hỏi:

"Bà ta đến đây để làm gì vậy?"

Phong Linh giật mình nhìn nó:

"Tôi bảo cậu đi về rồi kia mà!"

"Tôi đến thăm anh Khoa, sao có thể về được." Nó lườm mắt, khác hẳn cái bộ dạng khép nép khi nãy.

Rita vô tư đi đến cạnh giường, kiếm một cái ghế khác ngồi xuống. Không nhìn cô, nó lặp lại câu hỏi vừa rồi, không đầu không đuôi, không chủ ngữ vị ngữ:

"Bà ta đến làm gì vậy?"

"Không thể gọi là thăm ốm được, chắc là đi đến để xem sống chết như nào rồi về." Phong Linh nói lơ đãng, cô chả buồn tiếp chuyện với nó, hai tay vẫn dùng khăn ướt để lau nhẹ cánh tay của hắn, tránh động đến vết thương.

Rita nhếch mép cười:

"Cái tên giả nhân giả nghĩa kia nữa."

Phong Linh nhìn lên, với một thái độ không mấy thân thiện, cô nói đểu:

"Lúc nãy thấy cậu ngoan như cún cơ mà."

Rita liếc cô muốn rách mắt. Nhưng thấy đối phương lại phớt lờ mình, nó bĩu môi rút một cành hoa trên kệ tủ ra nhìn, ngắm nghía rồi cắm vào lại trong bình. Sau mới nói nhỏ như muốn tâm sự thật:

"Đang muốn làm con dâu của bà ta, nên đành phải như thế thôi."

Cô liền cười khẩy không tự chủ:

"Tưởng cậu nhất kiến chung tình với Vũ Thiên An cơ mà, nay lại đòi làm dâu hào môn rồi à?"

Rita đưa mắt nhìn cô như nhìn sinh vật lạ. Rồi vài giây sau, hình như đã hiểu ra vấn đề, nó híp mắt:

"Mày không biết bà ta là ai à?"

Phong Linh lau người xong cho Đỗ Đăng Khoa, bỏ cái khăn bẩn vào chậu nước nhỏ, sau đó mới quay lại với nó:

"Bà ta là mẹ kế của anh Khoa?"

"Và?"

Cô nhíu mày:

"Và gì nữa? Và cái tên kia là anh trai của anh ấy. Hai cái mặt giống hệt nhau còn lẫn đi đâu được sao?"

"Haha!" Rita bật cười trong cái nhìn khó hiểu của Phong Linh.

"Ý tao là mày không biết bà ta là mẹ của Vũ Thiên An à?"