Chương 11
Kỳ quái, từ lúc từ bệnh viện trờ về tiểu thiếu gia liền thích vận động vào sáng sớm, thường thường người hầu còn chưa chuẩn bị tốt bữa sáng thì cậu đã vận động xong trở về.
Hiện giờ đã là 11 giờ trưa, tiểu thiếu gia tại sao còn chưa rời phòng? Có phải mệt mỏi quá hay không? Vương quản gia thầm nghĩ trong lòng.
Vương quản gia lẳng lặng lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Âu Dương Ngoạt lễ phép gõ cửa, nhưng bên trong không có bất kì âm thanh gì . Vương quản gia đành lặng lẽ mở cửa đi vào, thấy trên giường lớn có một người đang nằm, ông cười cười đến bên giường.
“Tiểu thiếu gia, đã 11giờ rồi, người nên rời giường chuẩn bị ăn trưa.”
Âu Dương Ngoạt mê man ngủ trên giường, lúc Vương quản gia ở ngoài cửa, với tính cảnh giác của một sát thủ cậu đã tỉnh, nhưng mà cực độ mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng không thể nâng dậy nổi.
“Ân, đã biết, cháu nằm một chút thì dậy.” Âu Dương Ngoạt nói, thanh âm mỏng manh khàn khàn, không giống loại khàn khàn khi mới ngủ dậy, Vương quản gia nghe như thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
“Tiểu thiếu gia, người làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không? Tôi nghe giọng nói của người không bình thường.” Vương quản gia vừa nói vừa tiến sát vào giường.
Không thích có người đến gần, sợ Vương quản gia hảo tâm mà chạm vào cậu, Âu Dương Ngoạt đành phải ra sức giữ vững tinh thần cố gắng mở to mắt, chậm rãi từ trên giường đứng lên.
Âu Dương Ngoạt ngồi dậy, tựa ở đầu giường, cậu cảm thấy thật mệt mỏi, tay chân tựa như vật chất bị hoá học làm mềm nhũn, cũng thật đau nhức. Xuyên qua khe hở tấm rèm trên cửa sổ sát đất có thể thấy ánh nắng chói mắt ấm áp bên ngoài, mà cơ thể cậu cảm giác giống như ở trong hầm băng….lạnh quá! Toàn bộ căn phòng cũng không ngừng xoay tròn. Khó chịu, thật là khó chịu, trước mắt cũng từ từ biến thành màu đen.
“Âu Dương Ngoạt! tiểu thiếu gia!…” Âu Dương Ngoạt đột nhiên ngã xuống làm Vương quản gia kinh hoàng, ngay cả gọi cậu là tiểu thiếu gia cũng quên.
Bước nhanh đỡ lấy Âu Dương Ngoạt, đem cậu lần thứ hai đặt lên giường, giúp cậu đắp chăn.
Hảo nóng, thân thể của Âu Dương Ngoạt giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ bởi vì sốt cao mà hồng hồng, môi khô đến nứt ra. yuurj.wordpress.com
Vương quản gia lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ Âu Dương Ngoạt, đứng ở chỗ rẽ thang lầu lớn tiếng la lên với người hầu đang bận rộn bên dưới: “Mau, gọi điện thoại cho bác sĩ, Âu Dương Ngoạt, không, tiểu thiếu gia phát sốt.”
Lúc này, Âu Dương Thần Tu vừa vặn từ công ty trở về, nghe thấy lời của quản gia, hắn thần sắc kích động, ba bước biến thành hai xông lên lầu. Vương quản gia vẻ mặt khẩn trương định lấy tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Âu Dương Ngoạt liền bị đẩy ra lần thứ hai. Âu Dương Thần Tu chạy đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đem Âu Dương Ngoạt ôm vào ngực, sờ sờ trán cậu.
Âu Dương Thần Tu vỗ về khuôn mặt thiếu niên trong ngực, nhẹ giọng ý muốn đánh thức cậu; “Ngoạt! Ngoạt! Tỉnh tỉnh, mau tỉnh.”
Lúc này, Vương quản gia cùng một ít người hầu vừa tiến vào phòng, thấy thái độ Âu Dương Thần Tu đối với Âu Dương Ngoạt khác trước kia, biến hoá to lớn như vậy khiến mọi người vô cùng kinh ngạc… “Lão gia, bác sĩ Trịnh đang trên đường tới.”
“Gọi điện thoại bảo ông ta nhanh lên!” Âu Dương Thần Tu có chút nóng nảy.
“Nước….nước…” Thanh âm mỏng manh từ trong ngực Âu Dương Thần Tu truyền tới.
“Nhanh, mang nước tới đây.” Âu Dương Thần Tu mang nước tới gần đôi môi như cánh hoa khô héo, chậm rãi uy cậu uống. Không biết có phải Âu Dương Thần Tu uy nhanh quá hay không, nước trong ly theo miệng cậu mà chậm rãi chảy xuống áo ngủ màu trắng, một ít nước đọng lại trên da thịt tuyết trắng trước ngực.
Không còn cách nào khác, Âu Dương Thần Tu đem ly nước kề vào môi mình, ngửa đầu uống một ngụm sau đó uy cậu. Ý thức mông lung nhưng Âu Dương Ngoạt cảm giác có một đôi tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua mặt mình, đồng thời môi chạm phải một thứ ấm nóng mềm mại, chốc lát sau một dòng nước mát lạnh chạy vào miệng.
Lạnh! lạnh quá! Từng cơn ớn lạnh cả người! Cậu phát run, hai tay giao nhau muốn ôm chặt chính mình, hàm răng đánh khanh khách vào nhau.
Cảm giác được tình trạng người trong ngực, Âu Dương Thần Tu lập tức gọi người mang chăn lông đến.
Âu Dương Thần Tu ôm sát Âu Dương Ngoạt vào cơ thể cực nóng của mình để cậu có thể bớt lạnh.