- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Cách Trái Tim
- Chương 4
Khoảng Cách Trái Tim
Chương 4
Chân tướng của sự việc là như thế này.
Ngày hôm đó Nhược An đang tìm tư liệu trong thư viện, bỗng nhiên có người ở phía sau lưng vỗ vào vai cô ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Nhất.
Lục Kiến Nhất giơ tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng, khẽ giọng nói: "Thật trùng hợp, hỏi cậu một việc."
"Việc gì?"
"Bánh kem lần trước ăn ở nhà cậu mua ở đâu vậy?"
"Ngày nào? Loại nào?" Mạn Mạn là một người nghiện bánh kem, gia đình bọn họ đã ăn qua không biết bao nhiêu loại bánh kem rồi.
Lục Kiến Nhất nói: "Chính là chiếc bánh kem mà Mạn Mạn đã ăn ba miếng rồi bị tớ cướp mất một miếng khiến em ấy không được vui ấy."
"À ~~ Bánh Tiramisu." Nhược An đã sáng tỏ, "Ở trên đường Giải Phóng, hơi xa một chút. Để tớ vẽ bản đồ cho cậu."
"Được đấy." Lục Kiến Nhất nói, nhưng sờ sờ lên xuống một lần tiếc là trên người không có giấy và bút.
Nhược An đã tìm được bút, đang muốn tìm một tờ giấy thì nghe thấy Lục Kiến Nhất nói: "Có rồi, may là vẫn chưa quăng nó đi." Dứt lời bèn lấy từ trong túi áo ra một phong thư màu hồng đã bị nhăn nhúm. Sau khi vuốt vuốt vài lần anh bèn trải mặt sau của giấy viết thư màu hồng trước mặt Nhược An.
Nhược An đại khái đã vẽ xong bản đồ, đúng lúc đang định đưa nó thì bỗng nhiên cảm thấy tờ giấy viết thư màu hồng này hình như có chút kỳ lạ bèn lật lại xem thử.
"Bốn mùa có thể an bài cực kỳ ảm đạm, miễn là mặt trời vui lòng."
Nhược An mỉm cười nói: "Ồ, Lục Kiến Nhất, đây không phải là thư tình của ai đó viết cho cậu sao?"
"Hừ, nó đó." Lục Kiến Nhất trả lời rất thờ ơ.
Nhược An nhướng mày: "Lẽ nào cậu không đọc sao?"
"Có gì đáng đọc chứ?" Lục Kiến Nhất cúi đầu nghiên cứu bản đồ, chầm chậm đáp: "Dù gì thì ý cũng giống nhau cả thôi."
Nhược An muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng trên mặt viết rõ "Không đồng tình".
Lục Kiến Nhất ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cũng không phải là không đọc. Giống như hôm nay vậy, nếu nhất thời không tìm được giấy nháp, phải tận dụng giấy vứt đi cũng khó tránh phải đọc đến, tình huống như vậy cũng có."
Nhược An xoa trán thở dài một hơi.
Lục Kiến Nhất lúc này mới nghiêm mặt nói: "Có khi thư được viết từ một nữ sinh tớ quen biết, thật khó xử, nên tốt hơn hết cứ coi như không nhận được vậy."
“Vậy còn bức thư này thì sao?” Nhược An giơ giơ giấy viết thư màu hồng trong tay, "Bức này đã đọc rồi, được hay không được, cậu cũng nên trả lời người ta chứ?"
Lục Kiến Nhất chuyền bức thư bị vò nhăn nhúm kia qua, khẽ cười nói: "Nếu cậu đã thương hoa tiếc ngọc như vậy, vậy thì cậu giúp tớ hồi âm đi."
Nhược An ngạc nhiên: "Tớ hồi âm sao? Viết cái gì đây?"
Lục Kiến Nhất đã quay đầu định rời đi, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nói: "Thì nói là tớ đã có người tớ thích rồi, kêu ai đó sớm từ bỏ ý định."
Cho nên mới có cô ta, người con gái không liên quan gì lại cùng với Lục Kiến Nhất bị cảm động bởi những bài thơ tình của Tịch Mộ Dung.
Nhưng Mạn Mạn lại không biết những việc này, cô chỉ biết là Lục Kiến Nhất và Nhược An đang bí mật yêu nhau mà cô lại không hề hay biết gì, như vậy sao có thể không tức giận được chứ. Thế nên cô hùng hùng hổ hổ chạy tới đại học A, lúc gõ cửa ký túc xá của Lục Kiến Nhất cô vẫn còn đang tức anh ách trong người.
Người ra mở cửa là một anh thanh niên nổi loạn với mái tóc dài đang xõa, dáng người cao như cây tre, đang hất hất mái tóc dài như một cây lau nhà. Anh thanh niên "cây lau nhà" nhìn thấy Mạn Mạn liền sửng sốt một lát, nói: "Em không phải là nhóc con mũm mĩm trong tấm ảnh sao? Nhưng bây giờ không còn mũm mĩm như vậy nữa rồi." Dứt lời cậu ta quay về phía hành lang hét to: "Lục Kiến Nhất, nhóc con mũm mĩm nhà cậu đến rồi nè!"
Không biết Lục Kiến Nhất từ căn phòng nào chui ra, làn da màu lúa mạch hơi đỏ ửng lên, đôi mắt chợt sáng lên: "Mạn Mạn? Sao em lại đến đây?"
Sau khi để Mạn Mạn vào trong, anh thanh niên "cây lau nhà" biết điều, hất hất mái tóc dài rồi ngông nghênh rời đi. Mạn Mạn tìm một băng ghế đá dài và ngồi xuống phô ra dáng vẻ như thể đang thẩm vấn phạm nhân, hùng hổ đưa ra bức thư hồi âm kia: "Lục Kiến Nhất, anh giải thích xem, đây là sao hả?"
"Đây là..." Lục Kiến Nhất nhìn tờ giấy viết thư một hồi lâu, nhướng mày hỏi: "Sao lại ở chỗ em?"
"Đúng vậy, không sai." Mặt đầy vẻ dữ tợn, Mạn Mạn buông ra một câu nói khiến người khác kinh ngạc, "Thư tình đều do em viết đấy."
Đôi mắt trước giờ luôn điềm tĩnh thoáng chốc hiện lên sự sửng sốt. Không, là sự lúng túng. Mạn Mạn đắc ý nghĩ ngợi rồi lập tức nói: "Nhưng, em chỉ là viết thay cho bạn cùng bàn của em Tiểu Nghiên thôi."
Lục Kiến Nhất "ồ" nhẹ một tiếng, rồi cũng đột nhiên ngồi xuống, lật sột soạt tờ báo trên bàn và đọc, hàng lông mi dài đang rủ xuống, phía dưới mắt chìm vào trong bóng đen, nói một cách không bận tâm như trước giờ vẫn vậy: "Gần đây không đọc tiểu thuyết nữa à? Sao lại nghĩ đến việc làm mai cho anh chứ? Thế nào, có xinh đẹp không?"
Hả? Mạn Mạn hơi bất ngờ. Xinh đẹp thì có thể sao? Cô còn tưởng rằng Rocket là một lô cốt khó công phá, hóa ra anh chỉ quan tâm xem người đó có đẹp hay không. Một cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng cô, cô lẩm bẩm: "... cứ cho là đẹp đi."
Lục Kiến Nhất ngước mắt lên, cười thầm: "Thôi bỏ đi, bạn học của em, trẻ con như vậy, ai mà có hứng thú chứ?"
Mạn Mạn cảm thấy như chính mình đang bị sỉ nhục vậy, tức tối nói: "Đó gọi là tuổi trẻ đáng ghen tỵ, được không hả? Đàn ông không phải đều thích người trẻ tuổi sao?"
"Không phải đâu." Lục Kiến Nhất vẫn cứ tiếp tục cúi xuống đọc báo, nụ cười trên khóe miệng lại sâu hơn một chút, "Anh thì lại thích phụ nữ trưởng thành, khoảng ba mươi lăm tuổi, bới tóc cao, mặc trang phục công sở bó sát người."
Cắt, sở thích thật là dung tục. Trong lòng Mạn Mạn cảm thấy khinh thường, đưa lòng bàn tay ra vỗ sột soạt trên tờ báo: "Nào, nào, mau giải thích đi, rốt cuộc anh và chị em là sao hả?"
Lục Kiến Nhất đặt tờ báo trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô: "Em không đi hỏi thử Nhược An trước à? Mà lại trực tiếp chạy đến chỗ anh à?"
Mạn Mạn gật đầu một cách nghiêm túc. Hỏi ai trước không phải đều giống nhau cả sao? Miễn là không cho cơ hội cho bọn họ thông đồng khai man là được rồi.
"Vậy," Lục Kiến Nhất vẫn nhìn cô không chớp mắt, "Em tức giận là vì anh và Nhược An ở cùng nhau, chứ không phải vì Nhược An và anh ở cùng nhau?"
Cái quái gì thế này! Mạn Mạn lại nhăn mặt lại: "Anh và Nhược An, Nhược An và anh, có gì khác nhau chứ? Rocket, anh nhất định là muốn quấy nhiễu để em quên cơn bực tức mà!
Rocket ngồi cúi người về phía trước như thể đang tập trung suy nghĩ, sau đó nhìn cô và cười. Có lúc Mạn Mạn cũng cảm thấy, khóe miệng cong cong khi cười lên của anh trông thật đẹp. Anh đưa tay ra chầm chậm vỗ nhẹ lên đầu cô mấy cái: "Đừng tức giận nữa. Trời đã tối rồi, cô bạn nhỏ nên về nhà rồi. Để anh đưa em về."
Dứt lời, anh liền cầm áo khoác bước ra khỏi cửa. Mạn Mạn bất đắc dĩ đi theo ở phía sau: "Này, đợi đã, em không muốn đi, anh nói trước đi đã!"
"Nói cái gì?"
"Thì nói anh với Nhược An là thế nào?"
"Anh với Nhược An thế nào chứ."
"Anh có nói hay không hả?"
"Không phải anh đã nói theo yêu cầu rồi sao?"
"Anh anh anh!"
Mạn Mạn rất muốn vào hai chân anh, nhưng vóc dáng anh thì cao, chân thì dài, bước đi quá nhanh, Mạn Mạn đuổi kịp theo anh đã không dễ dàng gì, huống chi là đá vào chân anh.
Gió đêm mùa xuân dần dần phả vào mặt mát rượi như nước. Mạn Mạn đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trên một chuyến xe buýt đêm, cô ôm chặt hai vai và hắt hơi.
Rocket huých huých cô: "Anh đổi chỗ với em nhé?"
Mạn Mạn quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ không để ý đến anh nên anh bèn đứng dậy đóng kín cửa sổ lại.
Nghiêng mặt nhìn khuôn mặt bánh bao của Mạn Mạn nhăn lại vì tức giận, Rocket khẽ cười "khà khà" vài tiếng. Gần đây Rocket càng ngày càng mất nết, mỗi khi cô nổi giận, anh đều cảm thấy rất thú vị, như thể có nhìn cỡ nào cũng không thấy đủ.
"Đói bụng rồi phải không?" Trong bóng tối Rocket không biết từ đâu biến ra một cái hộp giấy, thận trọng đặt nó vào trong lòng bàn tay cô.
Một chiếc bánh Tiramisu thơm ngon béo ngậy được đặt ngay chính giữa hộp, dưới ánh đèn đường vàng le lói, trông nó lại càng đặc biệt hấp dẫn khiến người mê mẩn. Mạn Mạn cầm lên cắn một miếng, vị ngọt ngọt pha lẫn vị đăng đắng của cà phê, đích thị là mùi vị cô yêu thích.
"Rocket," Mặc dù đã hạ quyết tâm phải tức giận cho đến cùng nhưng Mạn Mạn vẫn không thể chịu được mà ấp úng mở miệng, "Nếu như anh làm anh rể em, có phải em có thể đòi anh cái gì cũng được không? Em vợ đều có đãi ngộ này phải không?"
Lục Kiến Nhất gõ gõ vào đầu cô: "Muốn cái gì đây? Chẳng phải bây giờ em đang đòi hỏi anh bất chấp đấy sao?"
"Úi!" Mạn Mạn bất mãn kêu lên, vội vàng xoa trán không ngớt, xoa đến kem dính đầy trên trán.
Rocket cười khanh khách, đưa qua một miếng khăn giấy: "Nhị sư huynh, em thích ăn đồ ngọt như vậy, coi chừng béo quá không lấy được chồng đấy nhé."
"Nhị sư huynh? Nhị sư huynh là ai?" Mạn Mạn vẫn còn đang chùi qua quýt kem đang dính đầy trên trán, không hiểu mô tê gì cả.
Rocket giật lấy khăn giấy của cô, nhẹ nhàng xoa lên trán cô, nở một nụ cười gian xảo đắc thắng: "Ngày nào cũng đọc tiểu thuyết, cũng không biết đọc cái gì bổ ích tí. Em không xem tứ đại danh tác à? Nhị sư huynh của Sa Tăng, chính là Thiên Bồng đại nguyên soái đấy."
Hứ, hóa ra vòng vo nãy giờ lại vẫn là bị mắng. Mạn Mạn ấm ức, cảm thấy cần phải lấy lại sĩ diện: "Cắt, có nhiều người theo đuổi em lắm nhé, khi trời nắng, số người xếp hàng dài từ cửa lớp 11/1 đến sân thể dục cũng không hết, ngày mưa thì ít nhất cũng xếp đến tận dưới lối lên cầu thang. Không được nữa, không được nữa thì em lấy Trương Húc Phong cũng tốt mà."
Bàn tay đang lau lau trên trán dừng lại một chút: "Trương Húc Phong là ai vậy?"
"Chính là nam sinh đợi em ở nhà để xe đạp mỗi ngày sau khi tan học."
Bàn tay đang đặt trên trán bỗng nhiên gõ thật mạnh vào đầu cô: "Không được nói chuyện yêu đương trước khi lên đại học, nghe rõ chưa hả?"
Mạn Mạn kêu "oái" một tiếng vừa bụm trán, tức giận nói: "Đầu của em giống cái mõ lắm à? Tại sao cứ gõ em chứ? Em biết, anh, ba em và Nhược An chính là ba hòn đá lớn đè trên người em, không ép em thành một bà cô văn phòng ba mươi lăm tuổi, đầu búi tóc cao, mặc trang phục công sở bó sát không chịu thôi mà!"
Rocket nhếch miệng cười, đôi mắt đen lay láy của anh như đang phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh.
Xe đang oằn mình leo lêи đỉиɦ một con dốc nhỏ, màn đêm bên dưới bỗng chốc được thay thế bằng ánh đèn tỏa ra từ các ngôi nhà.
"Mạn Mạn." Tiếng của Rocket cất lên trong màn đêm yên tĩnh kèm theo tiếng vù vù của động cơ xe.
"Hả?" Mạn Mạn vừa nhai bánh vừa trả lời.
"Nhược An chỉ là giúp anh trả lời thư. Nếu như sớm biết là trò quỷ quái của em thì đã không để cô ấy trả lời rồi."
Hừ. Mạn Mạn nghĩ, thì ra là vậy. Cô vốn không tin lắm nên vẫn không nhịn được mà trợn mắt nhìn anh.
Rocket vỗ vỗ đầu cô nịnh nọt: "Anh cam đoan nếu như anh có bạn gái thì nhất định em sẽ người đầu tiên được biết."
Hừ, cái này còn tạm chấp nhận được. Mạn Mạn cúi đầu tiếp tục nhai bánh.
"Còn nữa..."
"Hả?"
"Em cũng là người đầu tiên anh nói chuyện này, qua vài tháng nữa sau khi tốt nghiệp, anh sẽ sang Mỹ du học."
"Nước Mỹ sao? Mạn Mạn ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn đang ngậm đầy bánh, vị đắng đắng ngọt ngọt của chiếc bánh đang lan đến tận đầu lưỡi. Nước Mỹ là một nơi tốt chứ? Cô không khỏi suy nghĩ một hồi, vừa nuốt miếng bánh vừa nói không rõ: "Du học, ừm, chí hướng cao cả thật đấy. Một đứa em gái trên danh nghĩa như em đây cũng cảm thấy vinh dự và tự hào..."
Rocket khẽ cười cười trong bóng tối rồi lặng im không nói thêm lời nào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Cách Trái Tim
- Chương 4