- Hỏi được gì không? – Ông Văn Lâm nhìn ông Hoàng Danh hỏi. (Muốn hỏi ông thấy kinh tế ghê, nhưng sợ ổng bảo: Em rảnh thì thầy cho làm báo cáo thì tiêu, nên đành bỏ qua giai đoạn này, hôm bữa hỏi chôm được có tí bí kíp TT_TT)
- Không được gì cả, cậu ta rất bình tĩnh, trả lời rất rành rọt - Ông Hoàng Danh lắc đầu trả lời rồi bổ sung thêm – Thậm chí luật sự của cậu ta cũng không cần lên tiếng biện hộ thay.
Ông Hoàng Danh vừa đáp vừa đưa cho ông Văn Lâm xấp tài liệu vừa thu thập được.
Ông Văn Lâm khá bất ngờ khi nghe thông tin này, vẻ mặt y như lúc ông Hoàng Danh hỏi cung Lăng Phong. Ông đọc sơ qua số tài liệu rồi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn suy ngẫm một lúc, rồi lập tức ra lệnh:
- Phái người điều tra tình hình kinh tế của cậu ta ngay lập tức.
Ông Hoàng Danh gật đầu rồi lui ra ngoài với hy vọng có thể điều tra ra chút gì đó từ những sổ sách của công ty Lăng Phong. Nhưng trong thâm tam ông cảm thấy mơ hồ rằng chàng trai chẻ này là một vùng đất cấm không thể xâm phạm, tất cả mọi nổ lực của ông ấy và mọi điều đều chỉ có thể dừng lại tại đây mà thôi.
Bảo Phương được gọi đến phòng điều tra số 2, cô cứ nghĩ là đến để lấy khẩu cung tên tội phạm mới bị bắt vào, bởi vì đã quá giờ tan sỡ rồi. Không ngờ khi vừa mở cửa thì phát hiện bên trong chẳng có ai ngoài Lăng Phong. Cậu ngồi tren ghế, dáng ngồi thẳng hơi dựa vào ghế, mắt nhắm ghiền lại. Hai chân mày có chút cau lại nhưng nét mặt vẫn bình thản, quần áo và tóc tai vẫn thẳng thớm như bình thường không có chút gì gọi là tều tụy khi bị giam giữ hơn 24 giờ đồng hồ.
Nỗi xúc động trào dâng trong lòng cô, đã hai ngày nay, cô lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám đi điều dò hỏi. Từ trước đến giờ cô là người rất ít buôn chuyện, cho nên không thể bày tỏ sự quan tâm của mình đối với kẻ tình nghi đặc biệt này.
Nhưng tại sao lại gọi cô đến đây, tại sao không có người nào canh giữ ở đây. Chắc chắn đây là một cái bẫy gì đó. Bảo Phương nghĩ như vậy nên cố gắng nén cảm xúc lại, đóng cửa bước đến kéo ghế ngồi. Cô như ngừng thở rê chân bước tới vô vàn căng thẳng. Thậm chí cánh tay kéo ghế của cô run lên bần bật. Cô ngồi xuống ghế đối diện với ánh mắt thoáng hé mở của Lăng Phong, hai tay đặt lên bàn l*иg vào nhau siết chặt.
Tiếng kéo ghế khiến Lăng Phong mở mắt ra, đối diện với cậu là gương mặt của Bảo Phương, gương mặt có chút xanh xao, đôi mắt hơi trũng sâu, đôi môi cũng tái nhợt. Đối với người bị nhốt hơn 2 ngày như cậu, xem ra cô đã lo lắng rất nhiều. Lòng xót xa vô cùng, muốn vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, cảm nhận hơi ấm của cô đến nỗi muốn bùng nổ. Nhưng cậu biết, để cho cô vào đây mà không có ai khác, chắc chắn là có đặt camera theo dõi, mà cô thì không thể tùy tiện tiếp xúc với tội phạm như cậu được, càng không thể đến thăm cậu. Cho nên dù lòng khát khao được chạm vào cô biết bao nhiêu vẫn phải dằn lại.
- Tại sao anh lại thừa nhận số hàng hóa đó là của anh? – Giọng cô lạc đi, có chút run run, đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe. Đặt câu hỏi với Lăng Phong nhưng cô biết rõ đáp án chính là vì lời hứa bảo vệ Thục Quyên với cô.
Bảo Phương rất muốn phủ nhận đáp án trong lòng mình, bởi vì trước tấm chân tình mà Lăng Phong dành cho mình, cô mãi mãi không bao giờ có thể trả, thậm chí sẽ còn làm tổn thương Lăng phong nhiều hơn nữa, vậy mà….
Tư thế ngồi ngay ngắn hơi dựa vào lưng ghế của Lăng Phong hơi nhổm dậy chồm về phía trước, một tay đặt trên bàn, ánh mắt nhìn Bảo Phương không rời, sau đó mở miệng nói:
- Đột nhiên anh thèm ăn món cá viên chiên bên lề đường mà em đã dẫn đi ăn quá.
Bảo Phương chớp chớp mắt nhìn Lăng Phong.
- Anh nhớ lúc đó, anh đã chấm thử vào nước chấm của em, khá cay cộng với cái nóng khiến anh suýt xoa liên tục – cậu khẽ cười, ánh mắt nhìn cô lấp lánh như nhớ lại rất rõ hình ảnh lúc đó của hai người – Em đã nghiêng người thổi giúp anh. Lúc đó anh thấy món đó ăn rất ngon. Anh rất muốn đến đó lần nữa.
Bảo Phương hơi ngỡ ngàng, những chuyện này đã lâu như thế rồi, cô cũng đã quên mất, vậy mà Lăng Phong còn nhớ rõ, thậm chí nhớ cả từng cử chỉ của họ lúc đó. Cô khẽ giọng nói:
- Đó chỉ là một quá ăn lề đường mà thôi, còn khá nhiều chỗ ngon hơn và hợp vệ sinh hơn. Bây giờ anh có đến đó thì chưa chắc là vẫn còn đúng hương vị khi xưa, hà tất phải nhớ hài hương vị đó.
- Hương vị có thể thay đổi, nhưng tâm tình của người ăn là không đổi. Dù cho món ăn có không ngon đi chăng nữa, thì chỉ cần được cùng ăn bên cạnh người có ý nghĩa với mình thì đều đặc biệt ngon.
- Anh sẽ không sao chứ? – Bảo Phương xúc động mạnh trước lời nói đầy cảm động của Lăng Phong, giọng cô vỡ òa lo lắng hỏi.
- Đương nhiên là không sao rồi? - Lăng Phong gật đầu khẳng định.
Bảo Phương thấy ánh mắt tự tin của Lăng Phong mới thấy nhẹ nhỏm, cô không nói thêm gì nữa bèn đứng dậy bước ra ngoài. Lăng Phong cũng không ngăn cản.
Bảo Phương vừa ra ngoài đã gặp ông Hoàng Danh và hai đồng nghiệp khác, họ nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:
- Sao cháu không bảo anh ta khia ra.
- Bảo Phương quay ngoắt lại mặt đanh lại nhìn ông Hoàng Danh hỏi:
- Chú bảo cháu hỏi cái gì. Chú nghĩ anh ta sẽ nói gì với cháu?
Ông Hoàng Danh đăm chiêu nhìn Bảo Phương nhưng cô cũng nhìn đáp trả mà không hề né tránh. Cuối cùng ông ta nói:
- Được rồi, cháu đi làm việc tiếp đi.
Bảo Phương lập tức quay mặt bước đi.
Ông Văn Danh nhìn théo cô rồi tức giận quay đầu đi về hướng phòng điều tra số 2 hỏi cung Lăng Phong lần nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng giam giữ Lăng Phong, vậy mà những báo cáo trên tay ông ta là những báo cáo điều tra về công ty của Lăng Phong đều cho thấy một sự phụ định ý kiến của ông.
Có thể nói, những nguồn lợi thu nhập có được của công ty Lăng Phong đều xuất phát từ những nguồi lợi thu nhập hợp pháp. Điều này làm cho ông không khỏi hốt hoảng vô cùng. Cho dù là một công ty làm ăn đoàng hoàng đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có những khuất tất dù ít dù nhiều như chênh lếch chút định trong việc nộp thuế chẳng hạn, nhưng ở đây một vấn đề nhỏ cũng không hề xảy ra mới khiến người ta không thể tin được.
- Chẳng lẽ mình lại phải thả người như vậy hay sao? – Ông hoàng Danh tự nói với bản thân.
Ông Hoàng Danh đi thẳng vào phòng, quăng mớ báo cáo trên mặt bàn, đập bàn mất bình tĩnh hỏi:
- Cậu đã làm cách nào? Sổ sách kế toán của công ty cậu đều rất sạch sẽ, chuyện này vốn là điều không thể xảy ra.
Lăng Phong chỉ khẽ cười rồi nói:
- Ông còn lại 4 tiếng đồng hồ nữa nếu muốn điều tra bằng cớ tội phạm của tôi. Và nếu như ông muốn biết thì tôi xin nói rõ, ở nước nào tôi cũng có thể phạm tội, nhưng ở Việt Nam thì tôi muốn mình trong sạch, thậm chí không cho phép mình có một vết bẩn nào dây đến mình.
Ông Hoàng Danh đờ người nghe câu trả lời của Lăng Phong, ở nước nào cũng có thể phạm tội, chỉ ở Việt Nam thì không thể. Xém chút nữa ông đã buộc miệng hỏi tại sao rồi. Nhưng cũng may ông chặn lại kip, ông chau mày nhìn Lăng Phong cuối cùng tức giận cầm số báo cáo bỏ đi.
Bảo Phương ra đến cửa chuẩn bị về nhà thì thấy Jay từ từ bước vào, theo sau là ông bộ trưởng bộ ngoại giao ba của cậu. tất nhiên theo sau họ còn có một đoàn người vô cùng hùng hậu kéo vào bên trong trụ sở cảnh sát. Bảo Phương đưa mắt nhìn Jay, cậu khẽ cười rồi lướt qua cô bước đi, đoàn người kéo thẳng vào bên trong mà không có một sự cản trở nào?
Bảo Phương thấy Jay đi vào, tim cô đập liên hồi, lòng nhen lên một tia hy vọng. Cô muốn quay trở lại bên trong nghe ngóng tình hình thế nào, thì Jay đã nhắn tin cho cô.
- Đến biệt thự đợi cậu ấy .
Bảo Phương mừng rỡ vội vã quay người rời đi, cô muốn chạy ngay đến biệt thự chờ đợi, nhưng nghĩ đến việc làm thủ tục mất khá nhiều thời gian, cho nên cô chạy đến thông báo cho Thục Quyên biết trước. Mấy ngày qua Thục Quyên cũng không ngừng lo lắng hỏi han và điều tra về người đã lén đưa hàng lên con tàu Crossny.
Cô vừa đến nơi, đã thấy Thục Quyên đứng ở cánh cửa xe, bấu chặt nói gì đó với người trong xe, nước mắt Thục Quyên rơi đầy nét mặt. Người đó đưa tay lau nước mắt cho Thục Quyên nhưng sau đó dùng tay đẩy mạnh cô lùi ra phía sau mấy bước, nhanh chóng lái xe bỏ đi. Thục Quyên đứng nhìn theo bóng chiếc xe đau đớn rồi ngổi gục xuống đất.
Bảo Phương thấy vậy vội vã lao xuống xe, chạy đến bên Thục Quyên, ôm lấy vai cô hốt hoảng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Thục Quyên không đáp lời cô, chỉ đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy. Bảo Phương nhìn Thục Quyên cắn môi rồi hỏi:
- Bạn và anh Bảo Nam đã xảy ra chuyện gì, hai người ….
Tuy còn cách hai người này khá xa, cũng không hề nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, nhưng dù có thế nào cô cũng nhận ra được anh trai mình.
Thục Quyên nghe cô hỏi, cả người đông cứng lại, hai mắt đỏ hoe ngừng khóc, môi run run không biết nên trả lời Bảo Phương thế nào. Cô cắn môi qya mặt đi không dám nhìn Bảo Phương.
- Trả lời mình đi, bạn và Bảo Nam rốt cuộc hai người là như thế nào? – Bảo Phương rất hiểu rõ anh trai mình, nếu như đó không phải người con gái trong lòng mình, thì Bảo Nam sẽ không có những cử chỉ dịu dàng lau nước mắt cho Thục Quyên. Nhưng cô thấy rõ ràng cậu đã đẩy bật Thục Quyên ra một cách lạnh lùng như thế. Thái độ của Bảo Nam khiến người khác cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
- Mình với Bảo Nam …- Thục Quyên ngập ngừng nói.
- Hai người yêu nhau có phải không? – Bảo Phương chợt lên tiếng hỏi những cũng là trả lời dm Thục Quyên.
Thục Quyên khẽ gật đầu.
- Từ bao giờ?
Bảo Phương tròn mắt kinh ngạc, không ngờ hai người bọn họ quen nhau mà cô lại không biết .
- Lúc mình đi du học.
Những lời kể của Thục Quyên khiến Bảo Phương không khỏi bàng hoàng, cô vẫn biết Bảo Nam bên ngoài sống vô cùng vất vả và nguy hiểm, không ngờ rằng cuộc sống lại đáng sợ hơn so với trí tưởng tượng của cô rất nhiều. Càng thấy thương Bảo Nam thì càng lo lắng sợ hãi cho cậu rất nhiều. Nếu như vẫn cứ mãi truy tìm như thế, Bảo Nam chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô chỉ còn lại một người thân duy nhất này mà thôi, cô không để Bảo Nam xảy ra chuyện được.
Ngay lúc đó, trên màn hình tivi của một cửa hàng bán đồ điện tử, hình ảnh của lăng Phong đang bước xuống những bậc cầu thang một cách ung dung (Truyen tinh từ: truyennganplus). Cậu đang bị đám phóng viên bao quây, micro đưa trước mặt cậu mong nhận được sự trả lời…máy chụp hình chớp lên liên tục…âm thanh, ánh sáng làm ồn ào khu trụ sở cảnh sát. Vậy mà nét mặt Lăng Phong không hề có một tí thay đổi nào, cứ lịch lãm bước vào chiếc xe Jay đang đậu phía trước.
Sau đó chiếc xe lái đi rất nhanh trong sự luyến tiếc của các phóng viên.
Vào trong xe, Lăng Phong đã dùng điện thoại gọi ngay cho Bảo Phương:
- Em đang ở đâu?
- Em đang trên đường đến biệt thự - Cô đáp nhẹ.
- Ở đó đợi anh – Lăng Phong ra lệnh.
- Em sẽ đợi anh.
- Anh rất nhớ em – Lăng Phong đột ngột thốt lên thứ tình cảm mong manh nhất trong lòng cậu. Bảo Phương siết chặt bàn tay vào chiếc điện thoại đi động, mặt điện thoại lành lạnh chạm vào mặt cô nhưng trong người lại tuôn chảy một dòng suối ấm.