Muốn anh giúp đỡ cũng được, nhưng em sẽ trả công giúp đỡ của anh thế nào? – Ken vòng hai tay vịn vào lan can đem Bảo Phương bao lại, cậu cười gian hỏi.
- Vậy anh đang làm giao dịch với tôi à – Bảo Phương không chút ái ngại, bình thản nhìn Ken hỏi lại nhưng trong lòng cô lại run lên bở cảm giác lạnh toát tỏa ra từ Ken.
- Cứ xem là vậy đi – Ken nhún vai đáp.
- Thật đáng tiếc, tôi không bao giờ giao dịch với người mà tôi không biết họ suy nghĩ gì – Bảo Phương cười khĩa đáp - Vậy thì xem như không có cuộc giao dịch này đi.
Nói rồi cô hất tay Ken định bước đi, Ken không có ý định ngăn cản, câu quay người dựa lưng vào lan can, nói:
- Vậy em có muốn tự tay mình kiểm chứng xem mức dộ cua người mà mình muốn giao dịch hay không? Bảo Phương khựng lại, cố khẽ cười quay người lại đáp:
- Được.
Nói rồi cô bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Ken, ngạo nghễ đứng trước mặt Ken. Ken liền đưa tay kéo sát cô vào người mình một cách chêu đùa (Truyen tinh từ: truyennganplus), Bảo Phương không phản kháng. Cô để mặc bàn tay Ken vuốt theo mái tóc của minh. Cô đưa tay lên tháo gỡ cặp kính của Ken, đây chính là mục đích cho việc chịu đựng sự áp sát của Ken từ nãy đến giờ của cô. Tim cô đập liên tục không ngừng, bàn tay kia của cô cong lại chuẩn bị, chỉ cần xác định được là hắn ta thì cô nhất định bắt được hắn ta ngay.
Nhưng khi Bảo Phương tháo gỡ cặp mắt kính ra,phía dưới cặp kính đó là một đôi mắt màu xanh chứ không phải là đôi mắt màu hổ phách mà cô e sợ. Gương mặt cô đọng lại chút thất vọng, cô mím môi kéo bàn tay đang đặt trên lưng của mình xuống rồi đặt trả chiếc kính lại.
- Sao hả, em thấy anh có đủ thành ý để cùng em hợp tác không? – Ken cười hỏi cô.
- Tôi chợt nghĩ lại rôi, tôi nghĩ mình không có đủ tiền để trả cho anh bộ quần áo đó. Tôi sẽ tìm món quà khác thích hợp hơn để tặng bà ây – Bảo Phương liền tìm cách từ chối.
- Nếu em thích, anh có thể tặng cho em hết toàn bộ bộ sưu tập này, bù lại đôi lấy một bữa cơm,em thấy thế nào?
- Cám ơn, tôi không hứng thú - Bảo Phương dứt khoát từ chối rồi bỏ đi.
Ken vẫn dựa lưng vào tường nhìn theo bóng cô khẽ cười, sau đó cậu đưa tay vuôt lên vết thương trên tay mình.
- Mèo nhỏ nhận ra móng vuốt của mình rồi sao.
Bảo Phương quyết định đi tolet để rửa mặt, khi Ken chạm vào người cô, cảm thấy thật buồn nôn. Hôm trước, cô vô tình phát hiện ra một dấu hiệu, vì muốn chứng thực hắn ta có phải là người đó hay không, cô đã chịu đựng sự va chạm của hắn. Nhưng hóa ra sự nghi ngờ của cô đều hóa thành tro bụi cả còn để Ken thừa cơ lợi dụng. Không ngờ vừa bước được mấy bước đã gặp Lăng Phong và Andy đang đi tới.
- Xin chào, không ngờ Bảo Phương cũng đến đây xem – Andy thấy cô bèn siết chặt tay Lăng Phong đứng lại chào.
- Là Ken có nhã ý mời đến xem buổi trình diễn của anh ấy, cho nên cũng đi xem để mở rộng tầm mắt một tí – Bảo Phương trả lời Andy mà không hề nhìn Lăng Phong một cái.
- Thấy thế nào? – Lăng Phong trầm giọng nhìn cô hỏi.
Bảo Phương giờ mới ngước mắt nhìn cậu, nhưng nhanh chóng đưa mắt sang hướng khác, cô đáp: - Tuyệt lắm.
Sau đó cô quay sang nhìn Andy nói:
- Hai người cứ tự nhiên đi, tôi muốn đi tolet một chút.
Cô bước đi thẳng về phía tolet, đi ngang qua Bảo Nam, cô đưa mắt nhìn cậu ra hiệu, cậu khẽ gật đầu, Bảo Phương tiếp tục đi về phía tolet.
Bảo Phương liên tục vã nước vào mặt mình, cô vừa muốn rửa đi những vết va chạm bởi bàn tay của ken trên gương mặt mình, cũng vừa muốn xóa đi những hình ảnh mà Thục Quyên đã cho cô xem. Bảo Phương đã cố xua đi, đã cố tự nhủ rằng sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lăng Phong, Vì Bảo Nam, vì Trí Lâm. Nhưng khi thấy Andy xuất hiện, cô phải thừa nhận là cô rất muốn nhìn thấy Lăng Phong, mắt cô không ngừng tìm kiếm bóng hình cậu.
Khi thấy Lăng Phong cùng Andy tay trong tay, cô thật sự đau đớn, cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu vô cùng, một mùi vị chua chát trào dâng lên. Cô thừa nhận bản thân mình đã ghen, cô ghen tỵ với Andy. Cô ấy có thể ở bên cạnh Lăng Phong mọi lúc mọi nơi. Còn cô giống như là người tình bí mất trong bóng tối của cậu. Khoảng cách giữa hai người là không thể vượt qua, bởi chính giữa là hố sâu thăm thẳm.
Cô không muốn ở lại thêm chút nào nữa, cô quyết định ra về trước. Cô bước đến thang máy bấm nút xuống tầng, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc vest đen. Khi thang máy mở ra, người đàn ong bỗng nhìn cô lên tiếng.
Đã lâu không gặp – Giong người đàn ông ôn tồn vang lên – Cô vẫn muốn tìm hiểu cái chết của ba mình chứ.
Bảo Phương giật mình quay đầu nhìn người đàn ông đó, gương mặt ông ta có một vết sẹo dài phía trán, mái tóc ông ta có chút bạc hơn. Nhưng cô không thể lẫn với người khác được, người này có ra tro cô cũng nhận ra, cô đã hân hạnh được ông ta tặng cho một phát súng, cho nên không bao giờ có thể quên ông ta.
Nhưng trước khi Bảo Phương trấn tĩnh lại, ông ta đã bước vào thang máy và bấm nút chạy đi. Bảo Phương nhìn theo cánh cửa khép lại, nụ cười đắc ý tên môi ông ta nhìn về phía cô nhếch lên.
Bảo Phương vội cã bấm nút ngưng thang máy nhưng đã muộn. Không do dự thêm nữa, cô chạy đến cầu thang thoát hiểm vội vã đuổi teo. Chiếc giày cao gót trở nên vướng víu vô cùng, Bảo Phương tháo ra khỏi chân mặc kệ nó lăn lông lốc. Cô vén cao chiếc vay vướng víu dưới chân mình, quyết tâm đuổi theo ông ta cho băng được.
Khi cô đuổi kịp đến nơi, thang máy đã mở ra không còn một bóng người, Bảo Phương hoảng hốt quay đầu tìm kiếm, cô thấy ông ta đang đứng trước cửa quay đầu nhìn cô cười.
Ông ta cố tình …cố tính dụ cô đuổi theo ông ta. Trong lòng Bảo Phương xuất hiện sự e sợ. Nhưng ông ta lại tiếp tục quay lưng đi tiếp, là dụ dỗ… Bảo Phương biết như vậy, nhưng cô mặc kệ. Bởi vì so với Lăng Phong, ông ta là người rõ ràng nhất về cái chết của ba cô. Mặc kệ ông ta đang có mục đích gì, Bảo Phương cũng muốn tìm cho ra sự thạt. Cô quyết định đuổi theo ông ta ra ngoài bãi xe.
Bên ngoài đã có xe chờ mở cửa sẵn, ông ta đến bên xe rồi đứng lại chờ Bảo Phương. Khi cô chạy đến, cô nhìn ông ta thở dốc, ông ta nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn vì cô đã ngoan ngoãn đi theo ông ta ra đây.
Bàn tay để trong áo của ông ta từ nãy giờ liền chuyển động ra khỏi túi kèm theo một khẩu súng chĩa về phía cô rồi bảo:
- Lên xe đi.
Trí Lâm vì trốn Linh nên bỏ đi xuống tầng dưới, câu đang ngồi chờ Bảo Phương thăm dò Ken xong rồi cùng về. Không ngờ lại tháy Bảo Phương chạy thục mạng xuống rồi chạy ào ra bên ngoài nên vội vàng đuổi theo. Khi cậu định lên tiếng gọi cô thì thấy một gã đàn ông chĩa súng vào cô rồi bắt cô lên xe. Trí Lâm muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã lăn bánh bỏ xa cậu. Trong lòng Trí Lâm như có lưa, cậu vội vàng đưa tay lấy điện thoại để gọi người đến nhưng phát hiện điện thoại của mình để trong túi xách của Bảo Phương và được gửi ở quầy giữ.
Trí Lâm bèn quay lại quầy tiếp tân lấy đồ. Vừa lúc đó thấy Lăng Phong, Andy, Bảo Nam, Jay và Sophia đi xuống. Cậu vội vã chạy đến nói:
- Bảo Phương bị bắt đi rồi.
Bị bắt? Ai bắt? Bảo Nam hoảng hốt hỏi.
- Không rõ, chỉ biết người đàn ông đó có một vết sẹo dài trên trán – Trí Lâm kể lại những gì mình tháy về người đàn ông đã chĩa súng về phía Bảo Phương. Tuy lúc đó ở xa, không nhìn rõ mặt nhưng câu nhìn rõ được vết sẹo dài trên mặt ông ta. Lăng Phong và Jay không hẹn cùng quay đầu nhìn nhau, sau đó lập tức cả hai chạy vụt đi.
Vừa đi cậu vừa kéo caravat xuống khỏi cổ áo của mình cho thoải mái, bước lên xe, câu lập tức ra lệnh cho Jay:
- Mở máy lên đi, tìm tín hiệu của cô ấy.
Lăng Phong lập tức ngồi vào xe, lòng cậu như có lửa đốt, nhưng cậu vẫn nhớ rõ lúc nãy có thấy Bảo Phương đeo chiếc vòng ngọc lục, cho nên cậu cảm tháy tảng đá trong lòng nhẹ bớt. Lúc trước, khi sửa lại chiếc vòng bị vỡ, cậu âm thầm gắn vào đó máy phát tín hiệu, bởi vì cậu lo lắng cho sự an toàn của cô, nhất là khi cô lại là một nữ cảnh sát liều mạng. Lần này, chiếc máy có thể nói là hữu ích vô cùng.
Jay cũng lôi một chiếc laptop từ trong vali lên xe, mở máy bắt đầu dò tín hiệu của Bảo Phương. - Bắt được rồi – Jay vui mừng reo lên, sau đó cậu định vị tọa độ rồi nhanh chóng xác định đường di, Lăng Phong bèn theo hướngchỉ của Jay lái xe thật nhanh đuổi theo.
Chiếc xe đưa Bảo Phương đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại.
- Có nhận ra nơi này không?
Bảo Phương đang suy nghĩ, tìm cách làm sao để hắn ta nói ra sự thật, vừa tìm cách rút lui an toàn. Cô đột nhiên nghĩ đến Lăng Phong, những lúc cô gặp nguy hiểm đều có cậu ở bên cạnh giúp đỡ, bất giác siết chặt chiếc vòng trên tay. Nghe ông ta nói, cô mới giật mình nhìn ra bên ngoài. Lòng cô chết sững khi nhìn thấy nơi này.
Ông ta liếc nhìn chiếc vòng trên tay Bảo Phương rồi nhếch môi cười đẩy cửa bước xuống xe.
Bảo Phương chết lặng. Nơi này, rất lâu ròi cô chưa bước đến đây, dù đi ngang qua đây hàng ngàn lần, cô vẫn không đủ can đảm bước đến nơi này. Vậy mà lần nữa đối mặt với nó.
- Ra đây đi – Ông ta đi vòng lại mơ cưa cho cô.
Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta một cái rồi hít sâu bước xuống dưới. Đôi chân trần của cô chạm xuống nền đất ẩm ướt, tạo một cảm giac rợn người.
Bóng tối hôm nay cũng giống như lần dó, mờ ảo và đáng sợ.
Gio thôi lùa lạnh leo qua từng kẽ tóc của cô, khiến cả người Bảo Phương run lên, cô đưa tay ôm lấy vai trần của mình. Là ảo giác hay là sự thật, tại sao xung quanh lại có mùi máu tanh gòm, tiếng súng nổ ầm ĩ, cô trượt tây lên trên đầu bịt kín hai lỗ tai lại để không còn nghe thấy âm thanh đáng sợ đó nữa.