Bảo Nam vội đẩy Bảo Phương ra, nắm tay cô kéo đi theo mình.
- Chúng ta ra ngoài nói.
Bảo Phương khó hiểu đi theo Bảo Nam. Rõ ràng Lăng Phong cố tình lôi kéo Andy đi lên trên để cô và cậu có thể nói chuyện thoải mái, tại sao Bảo Nam lại còn kêu cô đi ra ngoài. Là vì anh muốn cẩn thận hay là vì điều gì, không thể nào Bảo Nam không nhận ra dụng ý của Lăng Phong được, cậu là người rất tinh ý.
Bảo Nam kéo Bảo Phương ra phía sân bên hông của ngôi biệt thự mới đứng lại. Bảo Phương ngơ ngác nhìn hành động hơi lạ của Bảo Nam.
- Anh …- Cô gọi khẽ lần nữa.
Bảo Nam quay người lại, cậu nhìn đứa em gái nhỏ giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang, đưa tay vuốt tóc đen dài đang để xõa của Bảo Phương, lát sau cậu mới nói:
- Xin lỗi vì đã bỏ em một mình.
Bảo Phương đứng im tận hưởng cảm giác thân quen của anh trai mình, sau đó mới nói:
- Em không sao, em có chú Lâm và mọi người chăm sóc, anh mới phải lo đó, anh ốm đi rất nhiều – Cô nhìn kỹ Bảo nam từ trên xuống dưới, Bảo Nam thật sự ra dáng đàn ông, da sậm hơn, than hình cao nhưng gầy gò hơn, mắt sâu và lạnh lùng hơn, đến cả cách nói chuyện cũng không còn cảm giác ấm áp như trước đây nữa. Cô thật sự đau lòng vì anh trai mình, cô biết mấy năm nay Bảo Nam sống rất vất vả.
- Anh sống rất tốt - Bảo Nam trầm giọng đáp.
- Anh ….nói cho em biết, những năm qua, anh đã điều tra ra được gì chưa? – Bảo Phương nhìn anh trai dò hỏi.
Bảo nam không muốn Bảo Phương dây vào chuyện này, cậu muốn cô có một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ nói dối là chưa điều tra được gì thì chắc chắn cô sẽ dung mọi cách bắt cậu quay trở về nhà, nhưng nếu nói ra những gì mình điều tra được, cô chắc chắn sẽ liều lĩnh tìm hiểu.
- Anh ….- Bảo Phương khẽ gọi khi thấy Bảo Nam đứng ngây người ra đó.
- À …anh điều tra ra một số chuyện – Bảo Nam định thần lại vô thức đáp.
- Là chuyện gì ? – Bảo Phương hồi hộp hỏi dồn, cô siết lấy tay áo của Bảo nam chờ đợi câu trả lời mà cô luôn muốn tìm kiếm.
- Hứa với anh không được liều lĩnh, khi em muốn hành động điều gì thì cũng phải bàn bạc với anh trước – Bảo Nam nhìn cô nghiêm khắc bảo.
Bảo Phương nôn nóng muốn biết câu trả lời là gì nên không ngân ngại gật đầu.
- Anh điều tra được cây súng mà bắn ba chính là loại súng có tên là K 3265 với tầm bắn chính xác cao, bọn chúng chỉ sản xuất với số lượng có hạn. Việt Nam chúng ta có tất cả là 23 cây. 23 cây đều thuộc các vị lãnh đạo cao cấp. Lúc trước, anh đã điều tra và biết, trong nội bộ của chúng ta có nội gián, chính người đó là người đã bắn ba. Chỉ có thể là người trong nội bộ mới khiến ba mất cảnh giác và bị bắn chết như thế, cho nên …- Bảo Nam ngần ngại nói.
- Ý anh là, người bắn chết ba mình có thể là người rất quen thuộc – Bảo Phương chấn động hỏi.
- Uhm …- Bảo Nam gật đầu.
- Anh điều tra ra được ai chưa? – Bảo Phương phẫn nộ hỏi.
- Vẫn chưa …nhưng anh biết có hai người được cấp phát loại súng này.
- Là ai?
- Một người là thầy giáo dạy anh ở trường cảnh sát Lưu Hoàng Danh, người còn lại chính là chú Lâm – Bảo nam chậm rãi đáp.
- Ý anh là …- Bảo Phương trợn mắt nhìn Bảo nam đầy sững sốt, tim cô co thắt dữ dội vì phát hiện ra sự thật này – Chú Lâm rất có thể là người đã gϊếŧ ba chúng ta sao, lúc đó, chú ấy có mặt cùng với chùng ta.
- Anh không biết có phải chú ấy hay không, nhưng anh nghĩ là chú ấy. Tuy chú ấy và anh có một khoảng không bên cạnh nhau, nhưng khoảng thời gian đó anh e là không đủ để sát hại ba chúng ta.
- Biết đâu do tinh thần căng thẳng, anh mới cảm thấy khoảng thời gian đó ngắn. Nếu không tại sao chú ấy lại giấu chúng ta sự thật về cái chết của ba – Bảo Phương nhớ lại khoảng thời gian cô và Lăng Phong bị nhốt trong cái hộp, đó là khoảng thời gian dài vô tận, cô không ngừng cầu xin cho có người tìm thấy và giải cứu cho họ.
- Cũng có thể là như vậy – Bảo Nam gật đầu.
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Phương nghiêm khắc cảnh cáo:
- Em không được liều lĩnh, cứ xem như chưa biết gì. Nếu anh thấy cần, sẽ phối hợp cùng em. Nghe lời anh được không?
Bảo Phương mím môi nhìn đôi mắt lo lắng của Bảo Nam, cô quyết định gật đầu cho cậu an lòng.
- Còn nữa, tránh xa Lăng Phong ra – Bảo Nam nhìn cô khuyên.
- Anh ấy là manh mối duy nhất để truy ra hung thủ gϊếŧ ba mình – Bảo Phương bèn đáp.
- Bảo phương - Bảo Nam rít nhẹ - Em có biết là không được liều lĩnh một mình như vậy hay không, nếu em có bề gì, anh làm sao ăn nói với ba mẹ được đây. Nghe lời anh, tránh xa cậu tar a.
- Anh ấy không làm hại em, biết bao nhiêu lần anh ấy cứu em thoát hiểm – Bảo Phương bèn kể ra.
- Nhưng bên cạnh cậu ta đầy rẫy nguy hiểm, với lại chắc gì cậu ta thật long với em. Nếu cậu ấy thật lòng với em, thì Andy là như thế nào. Em có biết cô ta là ai hay không ? – Bảo nam bèn gặn hỏi.
Bảo Phương cúi đầu, không dám đối mặt với chất vấn của Bảo nam. Cô quả thật không biết mối quan hệ giữa Lăng Phong và Andy là như thế nào. Cô chỉ là tin vào lời của cậu, cô chọn lựa tin tưởng mà không gnhi ngờ.
- Em đừng nghĩ cô ấy không biết sự than mật giữa em và cậu ta. Chính cô ấy bảo anh dẫn em ra đây để chứng kiền cảnh cậu ta và cô ấy âu yếm bên nhau. Mục đích của cô ta quá rõ ràng – Bảo Nam vừa nói vừa chỉ tay lên phía tầng trên, nơi có một cái cửa sổ đã mở, bên trong là hình ảnh hai con người đang quấn quýt lấy nhau.
Cả người cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng, như người vừa bước hụt chân xuống vực thẳm. Cảm giác như ai đó xát muối vào tim, chua xót vô hạn. Đôi bàn tay vừa nãy đã ôm lấy cô, đôi môi vừa nãy đã nói những lời ngọt ngào đầy cảm động đang hôn một cô gái khác.
Dù có bao nhiêu tin tưởng, dù có bao nhiêu yêu thương, khoảnh khắc này cũng đều đã xó bỏ hết những thứ trong lòng cô.
- Bảo Phương nghe lời anh, cô ta không đơn giản thế đâu. Tuy hiện giờ cô ấy chỉ là người bình thường, nhưng nếu em càng ở bên cạnh cậu ta, cô ta rất có thể sẽ đối phó với em . Hôm nay bảo anh cố dũ dỗ em, đưa em ra đây chứng kiến cảnh tượng của họ, ngày mai không ai biết cô ta sẽ làm gì – Bảo Nam nắm lấy hai bên cánh tay Bảo Phương ra sức khuyên nhủ.
- Em biết rồi, anh yên tâm đi – Bảo Phương cúi đầu buồn bã đáp, giọng cô có phần lạc đi đôi chút.
Bảo Nam không đánh lòng nhìn đứa em gái buồn bã, cậu giơ tay ôm lấy Bảo Phương:
- Đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Bảo Phương nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào bên trong.
- Xem ra, cô nàng cảnh sát này và anh chàng vệ sĩ của em cũng hợp nhau quá đó – Andy từ trên nhìn xuống thấy cảnh tượng Bảo Nam ôm lấy Bảo Phương vỗ về, cô ta cười cố tình kéo Lăng Phong nhìn thấy cảnh đó.
Lăng phong đưa tay với lấy khăn giấy chùi miệng ình nhìn Andy nói:
- Mặc kệ chuyện của họ. Anh đã nói đừng tùy tiện hôn anh, anh không thích con gái quá chủ động .
Thấy Lăng Phong có chút giận, Andy bèn cười hối lỗi nói:
- Chỉ vì hôm nay anh quá đẹp trai khiến em không cầm long được.
Nói xong cô ta tiến sát vào Lăng Phong, nở nụ cười gợi cảm nói:
- Mar! Anh biết là em yêu anh mà. Em tình nguyện hiến dâng cho anh.
Vừa nói, tay cô ta vừa kéo chiếc khóa phía sau váy xuống, cả than hình gợi cảm của cô ta hiện ra trước mặt Lăng Phong. Nhưng cậu đã cúi người xuống kéo chiếc váy lên rồi bước ra sau lưng giúp cô ta kéo lại khóa. Sau đó cậu xoay người cô ta lại, hôn lên môi cô ta một nụ hôn rất sâu.
- Bây giờ không phải là lúc, bên dưới nhà còn có người, chúng ta là chủ, không thể để khách chờ quá lâu được.
Nói xong, cậu ôm lấy eo của Andy xuống bên dười.
Nụ hôn vừa rồi của cậu khiến Andy hài long. Cô cười tươi bước đi.
- Hai người nói chuyện xong rồi chứ ? – Lăng Phong nhìn Bảo Phương hỏi.
Cô gật đầu rồi nói:
- Chúng tôi đã nói chuyện xong rồi, tôi về đây.
Cô quay lưng bỏ đi thì Lăng Phong đã lên tiếng nói:
- Để anh đưa em về.
- Không cần, chúng ta cũng không thân thiết lắm, hơn nữa bạn gái anh ở đây, anh không thể bỏ cô ấy mà đi. Tôi tự bắt taxi vể là được rồi – Bảo Phương làm mặt lạnh từ chối.
- Hay là để tôi bảo vệ sĩ của tôi đưa cô về - Andy có nhã ý giúp.
- Không cần đâu, tôi có thể tự lo cho mình được,
Nói xong cô dứt khoát ra đi không quay đầu lại.