Ông trời thường rất công bằng, lấy cái này đi sẽ trả lại cái khác. Đó là lí do những người mù đặc biệt thính tai, dù tiếng động rất khẽ họ vẫn có thể nghe thấy.
Thục Quyên nằm im lặng trên giường của mình, không gian vô cùng yên tĩnh, nhưng tiếng mở cửa rất khẽ, bình thường khi người giúp việc mở ra đi vào cô cũng không hay, vậy mà bây giờ cô lại nghe rất rõ. Là ai đã bước vào, đứng rất gần bên giường của cô sao lại không lên tiếng.
Là Bảo Phương hay là ai khác….cũng có thể là tên sát thủ do ông Kiến Quốc phái đến gϊếŧ cô. Là ai cũng được, cô không còn quan tâm nữa, sự sống đối với cô hiện giờ hoàn toàn vô nghĩa.
Thục Quyên buông xuôi người, tiếng khóc đau đớn vẫn không ngừng chảy ra. Bàn tay ấm nóng chạm vào má cô, vuốt ve những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm cả cái vải quấn quanh mắt cô, chảy dài trên gương mặt cô.
Thục Quyên như bị chấn động, là cô quá đau thương, quá nhung nhớ nên sinh ra ảo giác hay sao. Cô nhận ra cái bàn tay vuốt ve trên gương mặt cô này, cô luôn luôn khao khát lần nữa lại được sự vuốt ve như thế. Cô vội vã giơ tay vơ quào chụp lấy bàn tay đó.
Bảo Nam không rút tay lại, cứ để mặc cô nắm chặt tay mình, vuốt ve tay mình, luồn những ngón tay thon nhỏ của cô vào trong bàn tay to lớn của cậu, để cô cảm nhận sự tồn tại của cậu.
Bàn tay Thục Quyên lần lần theo cánh tay lên cao chạm vào gương mặt cậu, cậu có thể nhận thấy ngón tay run run lạnh toát của cô chạm vào mặt cậu, Bảo Nam phối hợp cúi người xuống một chút để cô dễ dàng chạm vào mặt mình.
Đó là sự xúc động dâng trào không gì có thể diễn tả trong lòng của Thục Quyên, Bảo Nam còn sống…
Cô bèn buông thỏng tay xuống, kìm nén tiếng nấc, từ từ xoay người ngược lại hướng của cậu. Cô im lặng, không nói thêm câu nào nữa, căn phòng vốn có tiếng nấc của cô giờ đã không còn, càng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết.
Thục Quyên cảm thấy sau lưng mình là một hơi thở nóng ấm đang sát vào người cô. Bảo Nam đã nằm xuống ôm chầm lấy cô, vòng tay của cậu rất ấm ôm lấy cô, làm xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
- Xin lỗi anh đã về trễ.
Lời vừa thốt ra đã xóa bỏ sự tuyệt vọng và đau khổ trong lòng cô, Thục Quyên xoay người lại cô đối diện với cậu, bảo Nam vẫn ôm lấy cô trong vòng tay mình.
- Em đã tưởng anh chết, em đã tưởng anh đã chết – Cô khóc nấc nghẹn lên, đưa tay đấm vào ngực của Bảo Nam – Em đã nghỉ anh không cần em. Anh có biết không ba em đã mất rồi, bây giờ chỉ còn một mình em trên thế gian này. Anh có biết em đã sợ hãi thế nào không? Có biết em đau khổ thế nào không? Có biết em nhớ anh đến thế nào không?
- Anh biết….anh xin lỗi…đừng khóc nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mắt – Bảo Nam siết chặt cô, vội vàng xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
- Không cần….em chẳng thà mù mắt cả đời này, còn hơn là sáng mắt mà cả anh cũng rời bỏ em ….- Thục Quyên lắc đầu khóc lóc nói.
- Đừng nói những câu ngốc nghếch này – Bảo Nam trầm giọng bảo – Chẳng lẽ em muốn tương lai sống mãi trong mù lòa sao.
- Em chẳng thà là người mù. Em ước gì mình vốn là một người mù, như vậy sẽ không gặp anh , sẽ không yêu anh. Sẽ không đau khổ đến phát điên khi bị anh bỏ rơi. Em đau lắm anh có biết không? Anh thật là tàn nhẫn – Cô nức nở khóc khiến cho lòng cậu đau nhói. Tay cô đấm mạnh vào vai Bảo Nam, cậu để yên cho đánh, chỉ muốn cô có thể bỏ đi nỗi đau trong lòng.
Bảo Nam kéo Thục Quyên sát vào lòng cậu, để cằm cậu tùy vào đầu cô, nhìn thân thể bé nhỏ không ngừng run trong lòng mình, tim cậu như ai cứa từng nhát dao. Nỗi chua xót dâng trào trong lòng, làm sao có thể xoa dịu nỗi đau này của cô, vết thương này là do cậu tạo ra.
- Thật ra anh đã đấu tranh quyết liệt với chính bản thân mình. Anh nói với bản thân, em là một cô gái đơn thuần , có cuộc sống bình thường không vướng bận. Còn anh là một kẻ rất phực tạp, rày đây mai đó, thậm chí là nguy hiểm vô cùng nên anh không muốn em lạc vào. Người như anh nên tránh càng xa càng tốt.
- Vậy anh đến đây làm gì, anh mau đi đi – Thục Quyên tức giận đẩy Bảo Nam ra xa.
- Nhưng mà anh rất nhớ em ….- Giọng Bảo Nam điền đạm khẽ khàng bộc lộ sự dịu dàng và thương cảm.
Cô xúc động khóc òa, thôi không khánh cự nữa, lẳng lặng tựa người vào lòng cậu.
- Anh rất sợ em rời xa anh, sợ sau này sẽ không ai nói với anh:” Em rất lo lắng cho anh” Khi ôm em trong vòng tay, anh không còn thấy mệt mỏi, được nhìn thấy đôi mắt yêu thương của em, anh thấy mình không còn cô đơn nữa.
Thục Quyên đưa tay kéo dải băng mắt ra, Bảo Nam kinh hãi kêu lên:
- Em làm gì vậy?
- Em muốn được nhìn thấy anh – Cô trả lời.
- Anh nghe nói mắt của em … - Bảo Nam ngập ngừng, cậu đau đớn nhìn vào đôi mắt của cô trông đêm tối, cậu đưa tay vuốt ve đôi mắt lấp lánh như vì sao của cô.
- Mở đèn en đi anh – Cô khẽ yêu cầu.
Bảo Nam với tay bật chiếc đèn ngủ ngay đầu giường. Ánh sáng đèn dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, ánh sáng bất chợt khiến đôi mắt trong tối của Bảo Nam phải chớp chớp mấy cái, nhưng Thục Quyên phải nhắm ghiền hai mắt lại, vẻ mặt khó chịu hiện ra khiến Bảo Nam hốt hoảng:
- Chói mắt à .
Cậu định với tay lần nữa tắt đèn đi, nhưng Thục Quyên đã giữ tay cậu lại bảo.
- Đừng….một chút nữa sẽ quen thôi, em muốn được nhìn thấy anh. Em muốn xem anh thế nào, có bị thương hay không? Khi trái bom nổ, tim em cũng muốn nổ tung theo . Em thật sự rất sợ.
Cả người cô run lên trong vòng tay của Bảo Nam, cậu siết chặt cô hơn, đem hơi ấm trong người truyền sang cho cô.
- Anh đã không sao rồi. Lúc trai bom nổ, anh đạp kịp bay người qua một bên tránh. Tuy có bị gạch đá văng trúng người đau đớn, nhưng anh không sao. Vì anh không muốn bị chú ý nhất là có phóng viên đầy rẫy nên nhảy xuống tường nhà bên cạnh bỏ đi – Cậu khẽ khàng giải thích.
- Vậy sao anh còn lén lút đến đây, anh chắc chắn là có bị thương – thục Quyên sợ hãi đưa tay sờ nắn khắp người Bảo Nam, cô chạm vào vạch băng quấn trên tay cậu, chạm vào vết thương trên vai khiến Bảo Nam nhăn mặt khẽ rên một tiếng, cô không hỏi đau lòng.
Bảo Nam nắm tay cô giữ lại, nhìn cô vì cậu đau lòng khóc, Bảo Nam thở dài vuốt nước mắt cô lần nữa bảo:
- Anh lại làm em khóc nữa rồi.
- Em không khóc - Cô gạt nước mắt đi ấm ức đáp.
- Được rồi, em không khóc – Cậu khẽ cười nhìn gương mặt phụng phịu của cô khẽ cười, môi cậu lướt nhẹ qua vành tai cô rồi dừng lại trên đôi mắt mở to nhưng trong veo không chất chứa một hình ảnh nào, cậu hôn vào giọt nước mắt đang đọng lại trên gương mặt cô.
Môi cậu tiếp tục lướt nhẹ xuống và dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, cách tiếp xúc này khiến gương mặt Thục Quyên đỏ bừng. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt Bảo Nam, cảm nhận nụ hôn của cậu càng lúc càng mặn nồng, cậu ngậm lấy vành môi cô rồi vào sâu bên trong.
Đây không phải là lần đầu Bảo Nam ôm cô, những vòng tay lần trước đều dịu dàng và vô hại, chỉ làm cô đắm chìm trong mê mẩn và hạnh phúc. Nhưng lần này, lần đầu tiên cô cảm nhận được du͙© vọиɠ không chút kiềm chế của Bảo Nam.
- Anh rất sợ, anh sợ em xảy ra chuyện, sợ anh mãi mãi không còn gặp được em nữa. Trước khi trái bom nổ, anh đã rất hối hận, hối hận vì chưa kịp nói với em một điều: Thục Quyên, anh yêu em.
Lời thì thầm vừa thốt ra của Bảo nam còn hơn cả nụ hôn và những cái vuốt ve của cậu, nó như một cơn bảo vô hình ập đến nhấn chìm cô. Đó là cái cảm giác vui sướиɠ và ngập tràn hạnh phúc, cô đã đợi để nghe được lời này biết bao nhiêu lâu.
( Trẻ con…..hãy nhảy cóc một đoạn đi, đầu óc trở nên đen tối là chị không chịu trách nhiệm nha ) Trước đây mặc dù là cô tự nguyện như đều là Bảo nam chủ động quấn lấy cô, còn hôm nay, phút giây này, cô thật sự muốn có cậu. Cô đưa tay vòng tay lấy cổ cậu, kéo cậu sát vào cô hơn nữa, sau dó trở người nằm trên nười Bảo Nam, hôn lên môi cậu, chiếc lưỡi nhỏ mưu đồ chui vào môi cậu, lướt nhẹ vào mấy chiếc răng đều tăm tắp kia ruồi cuốn thẳng vào bên trong khoang miệng cậu
Bảo nam cũng khẽ khàng đáp lại nụ hôn của cô, tay cậu giữ lấy gáy cô để nụ hôn của cô càng sâu hơn. Bàn tay cô bắt đầu duy chuyển xuống những khuy áo của cậu lần mở từng nút một. Đôi môi mềm mại của cô hôn lên cổ rồi lướt nhẹ qua vai cậu, trượt xuống l*иg ngực. Thục Quyên có chút thẹn thùng.
Thật ra dù là cô ở thế chủ động nhưng kinh nghiệm của cô rất ít, đành phải trả quyền thế chủ động Bảo Nam, cô thích tận hưởng niềm hân hoan của cơ thể, đắm chìm trong sự yêu thương vỗ về của Bảo Nam.
Mái tóc dài của thục Quyên xõa dài rũ xuống vòm ngực vạm vỡ, quét qua cơ bắp săn chắc của Bảo nam, cảm giác mơn trớn kí©h thí©ɧ từng thớ thịt cùng với nụ hôn táo bạo của Thục Quyên , cô thể Bảo Nam như bị đốt cháy. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cậu cần phải kiềm chế bản thân mới có thể kiềm nén từng run động của cơ thể.
Hai cơ thể hòa hợp vào nhau bắt đầu một vũ điệu không ngừng, họ vuốt ve từng đường cong cơ thể của nhau hòa quyện hơi thở hổn hển vào trong không gian yên lặng xung quanh.
Đối với thục Quyên cảm giác khoái lạc của cô thể không thể nhấn chìm cô, điều cô xem trọng là cái cảm giác thân mật khi hai cơ thể hòa nguyện vào nhau, duy chỉ lúc đó cô mới có cảm giác mình thật sự có được tình yêu của Bảo Nam.
Sự thăng hoa đó dù có hòa quyện thân mật đến mấy, có lượn lờ siết chặt đến đâu thì cũng có lúc kết thúc.
- Hãy ở bên em – Thục Quyên mệt mỏi thều thào.
- Ngủ đi – Bảo Nam không trả lời câu hỏi của Thục Quyên nhưng cậu dùng hành động luồn những ngón tay vào bàn tay cô siết chặt như một lời khẳng định.
Khi cô đã mãn nguyện và ngủ thật sâu trong lòng cậu, Bảo Nam mới khẽ vướt má cô, trước đây, cậu luôn là người ngủ sâu, Thục Quyên thường không ngủ được, bởi vì cô sợ khi mở mắt ra đã không còn nhìn thấy được Bảo Nam, nhưng cô chưa từng mở miệng cầu xin cậu ở lại. Có lẽ cô đã thật sự cô đơn đến nỗi phải mở miệng cầu xin.
Tương lai của cậu là một màu đen tối, cô nếu theo cậu sẽ mãi mãi không thấy ánh sáng. Một cô gái như cô vì sao lại chấp nhận theo một người như cậu. Chỉ có thể dùng một chữ để lý giải:”Chính là yêu”
Suốt cả tháng kể từ lúc ba cô bị ám sát, Thục Quyên thường thấy khó ngủ, giấc ngủ hay chập chờn. Đến khi ba cô mất, cô trở thành người thừa kế, âm mưu ám sát vẫn đeo đẳng khiến cô càng mất ngủ. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ngủ ngon giấc đến thế.
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô thức giấc. Thục Quyên hoảng hốt mò tay sang bên cạnh , chiếc giường lạnh tanh không một bóng người khiến cô hụt hẩng vô cùng. Cô chán chường ngồi dậy tìm quần áo mặc vào, mới phát hiện quần ào vẫn trên người cô. Thục Quyên nghi ngờ có lẽ đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân của cô mà thôi, cô thở dài nói:
- Vào đi.
Bảo Phương bước vào, tâm trạng có vẻ nhẹ nhỏm hơn hôm qua, cô nhìn Thục Quyên nói:
- Đã khỏe hơn chưa.
Thục Quyên khẽ gật đầu, trong lòng buồn bã vô cùng.
- Sao lại tháo băng mắt ra – Bảo Phương nhìn gương mặt thẩn thờ của thục Quyên khẽ trách.
- Mình đeo không quen lắm, thấy hơi khó chịu nên mới tháo ra - Thục Quyên cười ngượng đáp.
- Thật là…,mình dìu bạn xuống ăn sáng, lát nữa chúng ta đi bệnh viện băng lại mắt cho bạn – Bảo Phương đành nói.
- Mình không muốn ăn, mình thấy rất mệt, mình muốn nghỉ thêm một chút – Thục Quyên lắc đấu đáp rồi từ từ ngã người nằm xuống.
- Được rồi, vậy Quyên nằm nghỉ đi, mình đặt điện thoại kế bên gối. Chỉ cần bấm số 1 thì gọi được mình – Bảo Phương đặt điện thoại lên gối Thục Quyên dặn dò – Bạn mò được phím số 1 chứ?
- Mình mò được – Thục Quyên đáp, cô nằm quay lưng về phía Bảo Phương.
Bảo Phương thấy Thục Quyên có vẻ mệt mỏi nên cũng không làm phiền nữa, đối với một cô gái hiền lành yếu đuối như Thục Quyên, những sự cố dồn dập ập đến đúng là quá sức chịu đựng.
- Bảo Phương….- Thục Quyên đột nhiên lên tiếng gọi – Bảo Nam…anh ấy ….
- Không sao….không tìm được xác anh ấy – Bảo Phương khẽ đáp, trong giọng nói không giấu được niềm vui.
- Vậy à …
Bất luận đêm qua là một giấc mơ đi chăng nữa thì chỉ cần anh còn sống là được rồi. Cô khẽ chớp mắt rũ giọt nước mắt chực trào xuống.
Tiếng điệnt hoại di động của cô bỗng vang lên, cô chưa kịp trả lời thì:
- Là anh…
Trái tim cô liền đập rộn ràng….. - Thấy em ngủ ngon nên anh không nở đánh thức. Để tránh mọi người đến nên anh phải ra đi….- Ngừng một lát Bảo Nam mới nói tiếp – Em hãy nhớ giữ gìn bản thân mình, đừng có khóc nữa…nếu không mắt em sẽ trở nên xấu đi đó. ..Đừng nói với Bảo Phương về anh.
Cô im lặng nghe cậu dặn dò không lên tiếng.
- ….Nếu có thể …anh lại đến bên em.
Nói xong Bảo Nam cúp máy, Thục Quyên cầm điện thoại thẫn thờ. Đêm qua không phải là một giấc mơ, Bảo Nam thật sự đã đến bên cô, anh đã nói yêu cô, anh còn nói anh sẽ lại đến bên cô….Thục Quyên khẽ cười hạnh phúc.
- Đã vất vả rồi, con và Trí Lâm hãy về nhà nghỉ ngơi đi – Ông Trí Lâm nhẹ giọng bảo hai người.
- Con cũng mệt nhiều rồi, cũng đã khóc một trận, còn phải bảo vệ Thục Quyên, giờ vè nhà nghỉ ngơi một chút đi – Dì Lương vỗ vai Thục Quyên bảo.
Ông Hoàng Danh – chồng dì Lương cũng bảo:
- Nghe nói…người đó là Bảo Nam đúng không?
Bảo Phương gật đầu. Ông Hoàng Danh cũng thở dài:
- Trước đây chú dạy nó trong trường cảnh sát. Thằng bé là một đứa thông minh, chú rất thích tài bắn súng của nó …thằng bé có thiên chất của cha cháu….đáng tiếc là …cũng may là lần này thằng bé không sao. Nói xong ông Hoàng Danh thở dài một hơi lắc đầu khoát tay vợ quay đi.
- Bảo Phương, con về trước đi, chú bàn chút chuyện với Trí Lâm đã – Ông Văn Lâm đột nhiên lên tiếng bảo.
Cô gật đầu đi ra về. Chào hỏi bàn bạc với mấy đồng nghiệp vài câu rồi ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, định gọi taxi về nhà thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó. Thấy cô đi ra, Lăng Phong bước xuống xe, cậu đến trước mặt cô hỏi:
- Tại sao không nhận điệnt hoại của anh?
- Không thích thì không nhận – Cô làm mặt lạnh đáp rồi bước qua cậu bỏ đi.
- Lên xe đi …- Lăng Phong ra lệnh.
- Tại sao tôi phải lên xe của anh . Anh nghĩ anh là ai – Bảo Phuông trừng mắt hỏi lại
- Nếu em muốn có sự lôi lôi kéo kéo trước cửa cảnh sát thì anh sẵn lòng – Lăng Phong nhướn mày nhìn cô thách thức.
Bảo Phương tức giận trợn mắt nhìn cậu, sau đó đành mở cửa đi vào bên trong xe, cô đóng sầm cửa lại đầy tức tối. Lăng Phong khẽ cười nhìn thái độ bất phục tùng của cô. Lại giận rồi….lại phải tốn công dỗ dành. Cậu ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe bỏ đi.