Cả hai cùng im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Bảo Phương liền lặp tức nhìn Lăng Phong đe dọa:
- Anh mau đứng lên ra khỏi giường của tôi, nếu không tôi la lên, họ sẽ vào bắt anh cho xe,
Lăng Phong nheo nheo mắt nhìn Bảo Phương cười, chẳng những không sợ mà tay cậu còn đưa ra ôm lấy eo cô, kéo cả than người cô sát vào lòng cậu. Bảo Phương cả kinh trừng mắt nhìn Lăng Phong nói nhỏ:
- Anh định làm gì?
- Tạo cho em bằng chứng để khi em la lên, bọn người ở ngoài có thể bắt anh nhanh hơn – Lăng Phong cười cười đáp.
Bảo Phương chỉ muốn đe dọa cho Lăng Phong sợ, không ngờ lại bị tác dụng ngược lại thế này. Người bên ngoài dường như nóng ruột càng gõ cửa mạnh hơn.
- Ai đó – Bảo Phương bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi, tay cô đẩy Lăng Phong ra nhưng không được, lại còn bị cậu hôn trộm một cái lên môi.
- Anh …Trí Lâm đây….- Người bên ngoài đáp.
Bảo Phương tức giận vì bị Lăng Phong hôn trộm, cô nhất thời kích động hô hấp không thong, cố gắng lắm mới trả lời Trí Lâm.
- Có chuyện gì không? – Sau đó cô trừng mắt nhìn Lăng Phong nói nhỏ - Anh còn dám giở trò, tôi sẽ la lên thật đó.
- Cứ việc – Lăng Phong nhếch môi tạo thành một vòng cung đầy quyến rũ đáp, cô bản cậu không hề lấy lời đe dọa của cô làm chùn bước.
- Cũng không có gì, anh chỉ muốn đến xem vết thương của em thế nào thôi – Trí Lâm không hay biết chuyện bên trong, vẫn lo lắng hỏi thăm bình thường.
Bảo Phương vừa cố gắng đẩy Lăng Phong ra vừa cố gắng trả lời Trí Lâm, sắc mặt cô đỏ bừng bừng trong khi Lăng Phong vẫn nhởn nhơ tươi cười.
- Em không sao, em chỉ hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi, có gì ngày mai nói đi – Bảo Phương chỉ sợ mình một giây nữa nỗi giận sẽ thật sự hét lên nên cố đuổi Trí Lâm đi.
Lăng Phong lúc này đã giữ chặt cô, cậu đưa tay tháo bết băng trên tay cô ra để xem xét vết thương.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi, sang mai anh qua tìm em – Trí Lâm bên ngoài đáp rồi xoay người bước đi.
Nghe tiếng bước chân của Trí Lâm đi xa, Bảo Phương mới thở phảo nhẹ nhỏm cô quắc mắt nhìn Lăng Phong. Cậu lúc này hài long khi thấy vết thương của cô không sao, chỉ sượt qia da một tí, khẽ gật đầu rồi băng vết thương lại cẩn thận cho cô. Lăng Phong còn kề tai cô nói nhỏ một câu:
- Hạnh phúc lớn nhất khi yêu là bày tỏ tình yêu của mình. Cho nên Bảo Phương: Anh yêu em.
Nói xong cậu lại hôn cô một cái. Cả người Bảo Phương gần như không còn sức chống cự nữa. Đành ngồi yên cho Lăng Phong băng vết thương lại.
Bảo Phương đợi Lăng Phong băng bó tay mình lại xong thì giật tay mình ra, mới nằm xuống giường nhắm ghiền mắt lại thở hơi thở có chút rối loạn nói:
- Tôi buồn ngủ, anh mau đi ra ngoài đi.
- Không phải em đang quyết rũ anh đó chứ - Lăng Phong cười khùng khục nhìn Bảo Phương đang giả vờ ngủ nói.
Cô trừng mắt nhìn Lăng Phong đáp:
- Ai thèm quyến rũ anh.
- Em không biết sao, phụ nữ khi ngủ thật sự rất quyến rũ. Cho nên ngoại trừ chồng mnh ra, họ rất ít khi ngủ trước mặt ai. Nếu như họ ngủ trước mặt đàn ông, chẳng khác gì đang mời gọi người đàn ông đó phạm tội. Vậy anh nói em muốn quyến rũ anh thì đâu có sai – Lăng Phong miệng lưỡi nhìn cô cợt nhã đáp,
Bảo Phương quả thật thua người đàn ông miệng lưỡi như cậu, nhất thời không biết đáp lời ra sao thì đã nghe Lăng Phong cười gian xảo nói tiếp: - Anh không ngại bị em quyến rũ đâu.
Bảo Phương không còn gì để nói trước kẻ xảo quyệt này, cô vung tay đấm về phía cậu nhưng Lăng Phong nhanh tay chặn lại còn thuận tiện kéo cô vào lòng cười âu yếm nói:
- Thật sự bộ dạng em lúc này là quyến rũ nhất.
Nói xong liền cúi đầu xuống định hôn cô, nụ hôn của cậu đầy cuống hút, như muốn hút cạn linh hồn cô. Bảo Phương bất lực đành đón nhận nụ hôn của cậu. Nhưng khi Lăng Phong tưởng rằng cô đã buông xuôi thì ngay lúc đó Bảo Phương đã chụp cây súng ờ đầu giường chĩa vào người cậu ghiến răng giận dữ nói:
- Nếu mà anh còn không chịu rời khỏi đây tôi sẽ nổ súng.
Lăng Phong nhìn cây súng rồi hừ mũi cười:
- Em có thể sao?
- Anh cứ thử xem – Bảo Phương ấn mạnh nòng súng vào ngực Lăng Phong thách thức.
Lăng Phong chậm rãi cầm lấy cây súng rê nó về phía ngực trái của mình. Bảo Phương bị hành động đó của cậu làm run rẩy, Lăng Phonhg cúi đầu nhìn Bảo Phương, nắm lấy tay cô giữa chặt ngay sự run rẩy của cô. - Anh đã nói, một khi cầm súng thì nhất định không được run tay.
- Cự ly gần như vậy, dù có run tay vẫn có thể bắn chết được anh – Bảo Phương cố gắng giữ giọng bình tĩnh đáp.
- Em có thể bắn sao? – Đôi mắt Lăng Phong trầm xuống nhìn vào mắt Bảo Phương như chiếm lấy, không để cô tránh né.
- Có thể. Đừng quên anh là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của ba tôi – Bảo Phương gằn giọng khẳng định.
- Vậy thì em bắn đi – Lăng Phong trầm giọng nói, ánh mắt cậu không một chút sợ hãi, không một chút nao núng, ánh mắt đen sâu thẳm cứ nhìn thẳng vào cô không chớp mắt khiến Bảo Phương đau khổ.
- Sao lại không bắn – Giọng Lăng Phong khàn khàn hỏi.
Bảo Phương tránh ánh mắt của cậu, tay cầm súng vẫn run run trong tay cậu. Lăng Phong kéo cằm cô để mặt cô đối mặt với cậu.
- Bảo Phương, em yêu anh.
Một câu nói, đã phá hủy toàn bộ tuyến phòng thủ mà Bảo Phương dựng lên. Nước mắt cô bỗng tuôn trào ra. “Cô yêu anh” , đúng như thế. Bảo Phương đau đớn khi thừa nhận điều đó. Cô yêu cậu từ 6 năm trước, bắt đầu từ tình cảm ngô nghê đó mà bất chấp cả mạng sống lao ra đỡ cho cậu. Nhưng mà giữa họ là một khoảng cách vô hình khổng thể nào bước đến được.
Người ta nói:” Con của cảnh sát thì làm cảnh sát, con của tội phạm sẽ trở thành tội phạm”. Cô không tin vào chuyện này chút nào, cô cho rằng con người chỉ đến khi bất đắc dĩ họ mới trở thành tội phạm. Nhưng người con trai đứng trước mặt cô lại là một tội phạm mà tội danh chưa thành lập mà thôi.
Nếu có thể cô chẳng muốn làm một cảnh sát ngày ngày truy bắt tội phạm, cô cũng chỉ mong cậu là một người bình thường mà thôi. Nhưng hiện thực giữa họ không phải như vậy.
Huông hồ, cái chết của ba cô vẫn còn là một ẩn số. Mà cái ẩn số đó, cô phải tìm cho ra.
- Đừng khóc, anh không thích em khóc, bởi vì em khóc sẽ khiến anh đau lòng nhiều hơn – Lăng Phong khẽ vuốt nước mắt cô rồi ôm cô vào lòng chua xót nói.
Trong một phòng khách, một cánh tay cầm cái điều khiển ti vi giơ lên khẽ bấm một cái.
- Phụt.
Một tiếng thở dài có chút giận dữ cũng có chút thất vọng vang lên:
- Thật đáng tiếc, nhiệm vụ lần này của cậu lại thất bại.
- Không sao, lần sau sẽ không để ông ta thoát – Ken uống ực một ly rượu vang đỏ, ánh mắt vẫn còn dán chặt trên màn hình tivi. Nơi vừa phát đi tin tức ông Thành Quốc bị ám sát, cũng may được nữ cảnh sát ra tay cứu kịp.
- Lần sau để chị ra tay cho – Zuzu Linh cười mĩa nói.
- Không cần – Ken hậm hực đáp lời – Lần này chỉ là một chút sơ suất nhỏ mà thôi.
Ken trầm ngâm nhớ lại kế hoạch vốn hoàn hảo của mình. Đầu tiên, cậu gửi một lãng hoa đến bữa tiệc, trên lãng hoa có giấu một cây súng. Để dễ dàng nhận biết lãng hoa của mình, cậu đã dùng một chút xảo thuật để dễ dàng phát hiện ra vị trí của lãng hoa trong làn khói và lấy súng nhanh chóng.
Thật không ngờ lại có kẻ tinh mắt trong lúc hỗn loạn phát hiện ra ánh sáng chiếu từ cây súng của cậu. Và thấy cánh tay cầm súng của cậu giơ lên. Đáng lí, cậu đã có thể bắn chết ông Thành Quốc ngay lập tức nếu không có chuyện một người đã va vào cậu làm cậu hơi lệch người và chậm mất vài giây bắn súng. Nhưng điều cậu không ngờ chỉ vài giây ngắn ngủi đó cũng đủ cho kẻ kia rút súng và bắn chuẩn vào súng của cậu gây chệch đường đạn.
Ken mím môi suy nghĩ xem kẻ nào có bản lĩnh đến thế, có thể nhanh đến vậy mà nổ sung phá hủy kế hoạch của cậu.
- Cậu có đoán được là ai không? – Zuzu Linh nghiêm nghị suy nghĩ rồi nhìn Ken hỏi.
Cậu lắc đầu, ánh mắt tối sầm lại.
- Có thể là người của Hk hay không? – Zuzu Linh đưa ra phán đoán của mình.
- Không thể đâu. Hk xưa nay chỉ nhận nhiệm vụ gϊếŧ người chứ không nhận nhiệm vũ bảo vệ người – Ken xua tay lắc đầu đáp.
Trước đây, HK cũng có lần tìm đến cậu yêu cầu cậu tham gia tổ chức của chúng. Nhưng ken nhất quyết từ chối, cậu thích hoạt động độc lập, không thích bị rèn buộc các điều khoản của HK.
- Không ngờ ông ta ngoài vệ sĩ ra còn có cảnh sát theo bảo vệ - Zuzu Linh thở dài than.
Nói đến cảnh sát, ánh mắt của Ken bỗng rực sáng, cậu ta nhìn Zuzu Linh hỏi.
- Chị. Chị quen với tên cảnh sát đó à.
- Cậu ta trước đây đi truy bắt tội phạm và bị thương phải nằm ở bệnh viện của chị điều trị - Linh đáp ngay. - Vậy cô gái đi bên cạnh, chi có biết không? – Ken liền hỏi ngay vô vấn đề chính.
Zuzu Linh ban cho Ken một cái lườm rồi bĩu môi đáp:
- Có …có gặp cô ấy vào thăm cậu ta, hình như cả hai sống chúng nhà, chắc là em gái của cậu ta. Sao nào…không phải cậu động long với cô bé rồi chứ….
- Hahaha…động lòng hay không thì không biết….nhưng mà trước đây, chính em đã bắt cóc cô ấy trong công viên. Lúc đó thật sự rất ấn tượng về cô ấy. Không ngờ bây giờ lại làm cảnh sát, đúng là thú vị…. – Ánh mắt của Ken tràn đầy sự thích thú, y như vừa tìm được món đồ chơi tuyệt mỹ cho cuộc đời nhàm chán của y.
- Haiz…đi thăm người đẹp xong rồi sao? Mình còn tưởng đêm nay cậu không trở về cơ đấy – Jay vừa nhìn thấy Lăng Phong bước vào liền với tay rót cho cậu một ly rượu nhưng miệng vẫn không ngừng trêu.
Lăng Phong không them đếm xỉa lời trêu chọc của Jay, cậu với tay uống cạm ly rượu Jay rót rồi quay sang hỏi. - Có điều tra được gì không?
- Haiz….cậu xem mình là công cụ tìm kiếm google của cậu đó à. Chỉ cần gõ gõ vài cái là ra thông tin chắc. Nói cho cậu biết, không phải lần nào cậu search thì gooogle cũng trả lời cho cậu hết đâu. Có lúc nó sẽ bảo rằng không tìm thấy dữ liệu bạn yêu cầu hoặc sẽ đưa ra một kết quả khác, có biết không hả - Jay liền nói một thôi một hồi.
- Cậu nói dài như vậy chỉ nhầm biện hộ cho sự vô dụng của cậu đấy à – Lăng Phong không chút khách sáo châm biếm Jay không chút thương tiếc.
Bị nói trúng tim đen, Jay bực tức lườm Lăng Phong một cái. Rồi giật lấy chai rượu trong tay Lăng Phong bảo:
- Tự bỏ tiền ra mà mua, đừng có bắt kẻ công chức nghèo hèn này bao cậu hoài như thế.
- Trẻ con - Lăng Phong bĩu môi nhìn Jay khinh bỉ - Có cần mình cho người điều tra xem tài khoản của công chức nghèo hèn như cậu có bao nhiêu con số 0 hay không.
- Haha….bạn tốt, cứ uống rượu thoải mái đi. Tiền của mình tuyệt đối không phải do tham ô hối lộ mà có đâu – Jay liền thay đổi thái đổ nhanh chóng, còn rót rượu mời Lăng Phong uống.
Lát sau Jay mới bắt đầu nghiêm chỉnh nói, đưa ra những gì mình điều tra được:
- Bọn này làm việc rất nhanh chóng gọn gẽ, không phát hiện được gì cả. Nhìn chung, chúng giống như HK, nhưng lại không phải người của HK.
Lăng Phong không đáp. Cậu nâng chén rượu lên suy nghĩ, thấy vậy Jay mới trách:
- Cậu cũng thật là, nếu đã nhắm được, vậy sao không bắn vào tay hắn ta luôn đi cho rồi. Để bây giờ phải điều tra phiền phức.
- Nếu bắn vào tay hắn ta cũng không ngăn chặn được việc viên đạn lao về phía trước. Còn gặp phải điều tra phiền phức nữa, sẽ không thể đến tìm cô ấy như bây giờ . ( Em lạy anh, IQ của anh bao nhiêu, giờ phút đó còn nghĩ đến việc sẽ bị điều tra mất thời gian, không đến thăm chị Bảo Phương được)
- Hả…..- Jay tròn mắt nghe Lăng Phong đáp.