Cuối cùng Trí Lâm cũng xuất viện về nhà, thím Hà vui mừng nấu một bữa tiệc ngon lành khoản đãi cả nhà. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Bảo Phương dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.
- Anh không sao đâu, vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì. Đừng xem anh như đứa trẻ - Trí Lâm nhăn nhó phàn nàn.
- Đợi vết thương anh hoàn toàn bình phục rồi hãy nói – Bảo Phương ân cần khuyên nhủ.
- Anh đã không sao rồi, ngày mai anh sẽ trở về đội – Trí Lâm ngồi xuống giường nói, sau đó cậu nắm lấy tay Bảo Phương, ngẩng mặt nhìn cô, trong đôi mắt cậu chất chứa rất nhiều điều muốn nói.
Bảo Phương bị Trí Lâm nắm tay đột ngột cũng hơi bối rối, với người khác cô có thể nhanh chóng rút tay lại, nhưng Trí Lâm và cô có thể nói như hai anh em ruột, nếu đột nhiên rút tay ra sẽ gây khó xử. Bảo Phương ngây người nhìn Trí Lâm.
- Cám ơn em đã cứu anh.
- Là tại em đã tới trễ, mới khiến anh bị thương như thế - Bảo Phương vội lắc đầu nói, tay cô vỗ nhẹ lên tay Trí Lâm rồi từ từ rút tay mình ra khỏi tay cậu.
- Bảo Phương…- Trí Lâm đột nhiên khẽ gọi tên cô.
- Nghỉ ngơi đi, em ra ngoài giúp thím làm chút đồ. Chuyện này đừng nghĩ đến nữa, anh không sao là tốt rồi. Ngày mai chẳng phải anh muốn trở lại đội sao, vậy thì nghỉ ngơi đi – Bảo Phương vội cắt ngang lời Trí Lâm. Cô hiểu Trí Lâm muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sẽ phá đi tình cảm hiện tại.
Bảo Phuơng trở về phòng mình, cô nhìn màn hình điện thọai không hề có một cuộc gọi nào, trong lòng có cảm giác hụt hẫng.
Cô đã gọi rất nhiều lần nhưng đầu dây điện thọai bên kia không hề bóc máy, cũng không gọi lấy một lần. Cô quyết định gọi cho Thục Quyên, vì bận làm nhiệm vụ nên cô vẫn chưa gọi cho Thục Quyên, chắc giờ này cô ấy đang lo lắng cho cô lắm.
Vừa nghe máy đã thấy giọng reo mừng của thục Quyên bên kia, Bảo Phuơng liền nói:
- Mình không sao, chỉ là đi làm nhiệm vụ thế thôi
……
- Ừhm, ngày mai chúng ta gặp nhau đi, mình rất nhớ bạn - Bảo Phuơng nói với thục Quyên khi thá6y tâm trạng nhẹ nhỏm của cô bạn khi biết cô an tòan.
- Mình cũng vậy - Thục Quyên cũng đáp lại.
Tắt máy, Thục Quyên ngồi thở phào nhẹ nhỏm, trong vô thức cô định bấm máy gọi cho Bảo Nam. Nhưng tiếng chuông chỉ đổ có hai tiếng thì cô giật mình hốt hỏang tắt máy. Ngồi trên giuờng tự mắng bản thân mình, cô đã hứa với lòng phải từ bỏ, không đuợc nhớ đến cậu nữa. Vậy mà hình ảnh của bảo Nam vẫn vùi chặt trong lòng cô ngày ngày gây nhức nhói con tim cô.
Cô về đây đã lâu như vậy, cậu cũng chẳng có lấy một tin nhắn hỏi thăm cô thế nào. Thậm chí cô luôn tìm ra những cớ để gọi điện, nhắn tin cho cậu, vậy mà vẫn không một sự hồi âm nào cả. Điều này đã dập tắt đi một ngọn lửa hy vọng mong manh trong lòng cô.
Ánh mắt đầy u sầu, Thục Quyên buớc chân nhè nhẹ đến bên chiếc máy hát, chọn một bài nhạc mới phát hành gần đây, bài hát thật sự bị thuơng như tâm trạng của cô lúc này.
Mưa rơi trên nỗi đau nào Lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ Tình yêu đôi ta như là mơ.
Bao yêu thương đã muộn màng Vì mình quá vội vàng để lòng nát tan Vậy mà giờ sao nói không nên lời Lệ rơi trên đôi mắt em.
Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ Góc phố vắng anh mình em bơ vơ Bao giấc mộng nay tan vỡ.
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu Như cành hoa đã thôi úa màu Mà ta giữ lại cho nhau.
"Em xin yêu anh trong cơn mơ Người hãy đến dù là giấc mơ Dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ... "
Mang tâm trạng buồn bã, Thục Quyên vùi mình vào giuờng ngủ. Cô lại gặp cơn mơ dài, cơn mơ của quá khứ. Sau khi bị bảo Nam dọa cho sợ hãi, Thục Quyên không còn dám đến hộp đêm nữa, mặc cho cô bạn cùng lớp thuờng xuyên rũ rê, cô vẫn lắc đầu từ chối. Cô nghĩ từ nay về sau, cô và bảo nam sẽ không còn gặp lại lần nữa cho đến khi tiếng chuông cửa căn nhà chung cư cao cấp của cô vang lên ầm ỉ.
thục Quyên ra mở cửa không ngờ lại gặp Bảo Nam đang bị thuơng, tay ôm chặt lấy vết thuơng ở phần bụng ngăn không cho nó chảy máu.
Cô hỏang hốt tròn mắt định thét lên nhưng Bảo Nam đã đưa tay bịt miệng cô lại. Sau đó cậu đẩy cô vào bên trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.
Có một nhóm nguời đang truy đuổi phía sau, đang truy quét từng căn hộ. Chúng phá cửa nhà cô rồi lao vào bên trong khám xét. Chỉ còn căn phòng ngủ là chưa lục xét. Chúng lập tức bao quây căn phòng lại, nhẹ nhàng xoay thử nắm cửa, đẩy hờ cánh cửa ra.
Nhưng chúng lại bắt gặp một đôi tình nhân đang ân ái trên giuờng, quần áo quăng vuơng *** khắp nơi. Nguời con trai đang nằm phía trên cuồng nhiệt chiếm lấy từng tất da trên cơ thể nguời con gái, gây nên một cảm giác kí©h thí©ɧ đến bỏng mắt.
(trẻ con hãy bỏ một đọan đi)
Để cứu Bảo Nam, thục Quyên phải cùng cậu giả vờ đang quan hệ với nhau, chiếc chăn phũ nữa kín nữa hở che hơn phân nữa hai cơ thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Hai làn da áp sát nhau một cách chặt chẽ, khiến cho cả thân nguời Thục Quyên nóng bừng lên, tim cô run rẫy đập lọan xạ, hơi thở không ngừng phủ ra khắp nơi. Nhìn gương mặt đau đớn nhưng vẫn cố nhịn của Bảo nam đẫm đầy mồ hôi, khiến Thục Quyên sợ hãi vô cùng. Nhưng cô không biết làm gì chỉ có thể giương đôi mắt sắp rơi lệ nhìn Bảo Nam và để mặc cậu dẫn dắt cảm xúc của cô.
Để che mắt bọn họ, Bảo Nam cũng giả vờ cuồng nhiệt hôn cô, cậu phủ lên môi cô, xâm chiếm khoang miệng cô, từng tất từng tất một, khiến đầu óc Thục Quyên quay cuồng, cả cơ thể sợ hãi cũng bị chìm trong nỗi đam mê này. Bảo nam không hiểu tại sao khi nhìn người con gái đang nằm bên dưới cậu, thân thể nhỏ bé không ngừng run lên, đôi mắt đẹp long lanh nhìn cậu khiến cậu thấy run động.
Khi bọn chúng đẩy nhẹ cánh cửa, Bảo Nam giả vờ như không phát hiện ra, họ giống như hai con nguời đang say tình, quên mất mọi thứ xung quanh. Môi Bảo Nam rời khỏi đôi môi đã bị cậu làm sưng mộng lên bắt đầu di chuyển xuống phía cổ cô, xuơng quai xanh rồi lùi xuống ngực cô. Tay cậu đồng thời không ngừng di chuyển trong trên cơ thể cô rồi lần vào bên trong tấm chăn. Nguời ngòai nhìn vào sẽ nghĩ cậu đang bắt đầu khám phá nơi thần bí của cô nhưng không ai biết bên trong đó là một khẩu súng đã lên đạn, sẵn sàng bắn trả một khi bị chúng phát hiện. Bàn tay Bảo Nam nắm chặt khẩu súng.
Thục Quyên muốn đưa mắt nhìn bọn chúng nhưng Bảo bam đã kề môi sát vành tai cô khẽ nói:
- Đừng nhìn.
Thục Quyên đành nhắm mắt lại, nhưng điều này lại càng làm cho cơ thể cô nhạy cảm với nụ hôn của Bảo nam hơn.
Cái cảm giác này là lần đầu tiên Thục Quyên trải qua, cơ thể không ngừng run lên. Đầu tiên là căng cứng lại, bị những nụ hôn của Bảo Nam đi đến khiến nó nóng bừng lên, một cảm giác tê rần khó chịu, cơ thể cô còn cảm nhận đuợc dòng máu ấm của cậu đang loang tỏa thấm vào da thịt cô, tay cô bấu chặt trên tấm lưng trần của Bảo Nam, người cô bỗng mền nhũn không tự chủ đuợc thanh âm bật ra những tiếng rên rĩ.
Bọn đang rình mò bên ngoài nghe lập không ngờ nghi gì thêm nữa, chúng ra hiệu rút lui trong êm đẹp rồi tiếp tục truy tìm.
Thấy bọn chúng đã rút lui, nhưng bảo Nam vẫn tiếp tục giả vờ cho đến khi cậu tin chắc bọn chúng đã rút đi mới thở phào ngã người qua một bên thở hổn hễn, ôm lấy vết thương khơng ngừng chảy máu của mình. Thục Quyên lúc này cũng mớt lấy lại được nhịp tim của mình, cả người cô đều đầy những dấu hôn của Bảo Nam khiến cô thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội vã ngồi dậy mặc quần áo.
Mặc quần áo xong xuôi, cô e dè bước đến nhìn gương mặt gần như đã trắng bệch của Bảo Nam:
- Anh sao rồi, em giúp anh mặc quần áo, chúng ta đến bệnh viện đi.
Thục Quyên vội vơ quần áo dưới đất của Bảo Nam lại gần cậu, nhưng nhìn chiếc áo bị dính đầy máu được cô nhét trong chăn thì run rẩy định mặc lại cho cậu, nhưng Bảo Nam đã giữ tay cô lại lắc đầu nói:
- Không thể đi bệnh viện, sẽ bị họ phát hiện.
- Vậy em sẽ báo cảnh sát bảo vệ anh – Thục Quyên run run nói.
- Bọn người lúc nãy là cảnh sát – Bảo nam thều thào.
- Họ là cảnh sát ư? – Thục Quyên kinh ngạc kêu lên - Sao họ lại truy bắt anh, anh đã phạm phải tội gì à.
- Gϊếŧ người – Bảo nam lạnh lùng đáp, mặt cậu đối mặt với trần nhà nhưng Thục Quyên vẫn nhìn thấy được ánh mắt bi thương của cậu lúc này.
Quần áo trên tay cô rơi xuống đất, cô bất giác lùi lại mấy bước như vừa nghe một điều vô cùng lạ lẫm. Run rẩy hoảng sợ cô lặp lại:
- Gϊếŧ người ư…..Sao có thể như thế…sao anh có thể…
- Sao lại không thể….- Bảo Nam cười khằn đáp – Tôi vốn là sát thủ, gϊếŧ người thì có gì lạ đâu.
- Nhưng mà….Bảo Phương nói…- Thục Quyên lắc đầu không tin vào hiện thực trước mặt cô.
- Hiện thực cho em thấy, tôi là loại người này, tôi vừa gϊếŧ người nên bị truy bắt, cho nên từ nay tránh xa tôi ra – Bảo Nam với tay lấy quần áo của mình định mặc vào bỏ đi. Tay cậu thả khỏi miệng vết thương ngay lập tức vết thương trào ra một màu đỏ thê lương khiến thục Quyên kinh sợ, cô vội đưa tay giữ lấy vết thương của cậu, vọng cô vỡ òa ức nở, nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Em xin anh, lúc này anh chưa đi ra ngoài được đâu. Ở lại đây chăm sóc vết thương đi rồi hãy đi, anh mà đi lúc này chỉ có cái chết mà thôi.
- Em không sợ sao – Bảo nam nhìn cô chua xót hỏi.
Thục Quyên ngẩng đầu nhìn Bảo Nam lắc đầu, rồi cô đứng lên đi lấy hộp thuốc trị thương lại. Lúc này Thục Quyên mới biết thì ra Bảo nam đã trúng một phát đạn, cách cứu chữa duy nhất là phải lấy đầu đạn ra. Cô vội lấy vải bịt chặt miệng vết thương ngăn không cho nó chảy máu nữa. Cô hển hểnh nhìn Bảo Nam nói:
- Anh chờ em, em đi mua nhanh lắm. Chúng ta phải lấy đầu đạn ra.
Không để Bảm Nam nói thêm điều gì, Thục Quyên đưa rửa tay rồi thay quần áo lao thật nhanh đến tiệm thuốc tây. Cũng may những vật dụng này rất dễ tìm ở đây, nên thục Quyên mau chónh thanh toán rồi trở về.
Khi cô về, cánh cửa vừa mở ra, cánh tay cầm súng của Bảo Nam giơ về phái cô đầy cảnh giác. Thục Quyên hơi kinh hãi một chút mới nói:
- Là em.
Bảo Nam nhìn thấy cô mới thở phào ngã người xuống giường. Thục Quyên không nói nhiều, cô vội vang lôi những dụng cũ kia ra, bắt ngay một nồi nước sôi trụng tất cả dụng cụ y tế. Cô khử trùng sạch hai tay mình rồi bắt đầu xử lí vị trí bị thương trên người Bảo Nam.
- Em làm được không ? - Sắc mặt Bảo Nam tái nhợt, môi cậu khô nứt nhìn Thục Quyên hỏi.
- Em sẽ cố gắng – Thục Quyên cố gắng đáp, cổ họng cô khô khốc, tim đập loạn cả lên. Hai bàn tay cô run rẩy, hơi thở loạn xạ.
Bảo Nam bèn cầm lấy bàn tay run rẩy của cô bảo:
- Đừng run, anh tin em sẽ làm được mà.
Thục Quyên gật đầu rồi đưa cho Bảo Nam một bình xịt tuốc gây mê. Bảo Nam bèn cầm lấy rồi đưa vào miệng xịt vài cái rồi ngã xuống giường hôn mê.
Thục Quyên nhìn bảo Nam hơn mê, cô thầm tự nhủ với lòng:
- Mình sẽ làm được.
Cô khử trùng vết thương lần nữa, xịt lên đó thuốc cầm máu. Khử trùng và đeo bao tay vào, run run cầm sao mổ. Cô cắn chặt môi rạch một đường lên khoang bụng của Bảo Nam, dùng kẹp lôi viên đạn ra. Cả một khoảng thời gian đầy căng thẳng, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên vầng trán cô. Cuối cùng Thục Quyên cũng có thể thở phào khi viên đạn đã nằm yên bên ngoài, cô vội vã xe chỉ khâu vết thương lại. lại lần nữa tự nói với bản thân:
- Chỉ giống như thêu quần áo mà thôi.
Nhìn miệng vết mở bị khép lại, thục Quyên nhoẻn miệng cười hài lòng. Sau khi băng bó cẩn thận, các cơ bắp nãy giờ bị gồng cứng của cô mới được thả lỏng. Thục Quyên mệt mỏi thả người ngồi trên ghế mắt lim dim chìm vào giấc ngủ.
**********
- Cậu thật là, muốn gọi thì cứ gọi, không gọi thì chạy đến tìm cô ấy. Việc gì phải ở đây nhìn nhìn ngắm ngắm cái điện thoại thế này – Jay lắc đầu thở dài nhìn Lăng Phong chép miệng than.
- Nếu được, mình sẽ đi liền, chỉ là hiện giờ không tiện – Lăng Phong uể oải cho điện thoại vào túi, động tác trang nhã khiến mấy cô gái ngồi bàn bên kia liếc mắt nhìn mãi.
- Thế cái quái gì ngăn cản được ông thế, nói đi, tôi giúp ông dẹp quách nó đi – Jay cau mày hỏi.
- Thế sao ông không dẹp quách cái cô nàng Sophia cứ đeo bám lấy ông khiến ông than phiền mãi không thôi đi – Lăng Phong nhìn Jay chăm chọc.
- Cái đó và cái này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Được đàn bà đeo bám là một vinh hạnh có biết không hả? – Jay đắc ý cười nói, cũng đã kích lại – Chứ chẳng như ai kia, đeo bám một cô gái mãi vẫn không xong. Lăng Phong không thèm đáp, lườm Jay một cái rồi nhìn người phục vụ bảo:
- Lấy một chai rượu mắc nhất ở đây
Xong cậu quay lại nhìn Jay lạnh lùng bảo:
- Chầu này cậu trả đấy.
Jay nghe xong thì mếu máo ngay lập tức:
- Đồ khốn, mình là viên chức nhà nước nha, làm sao có thể giàu như doanh nhân bọn cậu chứ. Vậy mà cậu lại dám bóc lột như thế. Chai mắc nhất cũng hơn 100 triệu. Mình sẽ nghỉ chơi với cậu – Jay bèn uy hϊếp.
Nào ngờ Lăng Phong không có chút sợ hãi trước lời đe dọa này, bình thản đáp.
- Cứ tự nhiên.
- Đồ khốn, cậu không còn tính người nữa – Jay tức giận mắng.
Lăng phong chỉ cười nhạt rót rượu ra ly thưởng thức loại rượu mắc nhất ở đây.