Hạ Túy vừa đi vừa sờ sờ đầu, lúc nãy cũng may nàng kiềm chế được cảm xúc không thì đã nhảy dựng lên trước mặt cô ấy rồi. Không biết hôm nay có nên gọi đầu không nhỉ, thôi đợi ngày mai vậy.
Cho đến khi ngồi vào chỗ học nàng mới bình ổn được tâm tình. Nghĩ nghĩ, nhưng tối nay có tiết của cô nếu không gội đầu thì không được, nhưng gội thì tiếc quá, ai biết được lần sau cô ấy còn xoa đầu nàng như thế nữa không. Hạ Túy dò đầu bứt tóc, thật là khó lựa chọn quá.
"Mày lên cơn gì nữa vậy?". Hi Phương ngồi kế bên thấy nàng hành động kì lạ liền lên tiếng hỏi. Lúc thì ngồi đắn đo suy nghĩ, rồi lại túm đầu túm tóc, sau đó thì chán nản thở dài một tiếng như bà cụ non. Con người này không lúc nào là thấy bình thường.
"Không có gì." Hạ Túy không thèm để ý đến ánh mắt phán xét của Hi Phương, lấy bút viết ra chuẩn bị vào tiết học.
Thấm thoát cũng đã đến cuối tuần, quả nhiên thứ bảy Hạ An liền về tới. Hơn 9 giờ tối Hạ Túy đi học về liền thấy chị ấy ngồi chông ngốc trên ghế sofa.
"Học gì về trễ vậy?". Hạ An vừa lật cuốn sách vừa hỏi. Tuy thấy Hạ Túy bỏ tiền ra mua sách như này rất phí, sách của Nguyễn Nhật Ánh trước giờ không hề rẻ, một cuốn ít nhất cũng bằng bốn buổi học thêm của nàng, nhưng thỉnh thoảng chị ấy vẫn lên phòng nàng mượn vài cuốn để đọc, có người mua sẵn dại gì không đọc?
"Em học tiếng Anh." Hạ Túy vừa cởi giày vừa đáp, người này về cũng không báo trước nàng một tiếng để nàng còn chuẩn bị, bất thình lình về như thế còn định hù nàng chắc.
"Ai dạy? Uy tín không? Tuổi nghề như thế nào?"
"Aizzz, chị quan tâm mấy chuyện đó làm gì, chỉ cần em học hiểu là được rồi."
"Tên gì? Dù sao chị cũng là cựu học sinh trường em, nói ra có khi chị còn biết là giáo viên nào."
Hạ Túy trề môi, chưa chắc người này chị biết, cô ấy cũng chỉ mới về trường dạy được vài năm. Còn chị? Chị ra trường cũng gần mười năm rồi chứ đâu ít ỏi gì.
"Tên Nhược Anh." Nàng biết dù có nói Hạ An cũng không rõ người là ai nên buồn nói họ cho chị ấy.
Hạ An đặt cuốn sách xuống bật người dậy nhìn nàng. Chị ấy cảm thấy tên này có chút quen thuộc, bỗng trong đầu nhảy ra một cái tên. "Nhược Anh? Là Tần Nhược Anh?".
"Chị biết cô ấy?". Hạ Túy bước lại chỗ Hạ An ngồi đối diện chị ấy.
"Biết, lúc trước có học chung khoá với chị, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn liên lạc." Hạ An lại quay về trạng thái lúc đầu, cầm cuốn sách lên đọc tiếp không thèm để ý đến Hạ Túy.
Đến bây giờ nàng vẫn còn khá bất ngờ, không nghĩ tới hai người còn có quan hệ như thế. Hạ Túy mới chợt nhớ ra chị nàng và cô ấy cũng cùng tuổi nhau không phải sao. Ôi nghĩ tới nàng lại thích người cùng tuổi với chị mình, trong lòng không rõ là tư vị gì. "Vậy thôi em lên phòng."
"Khoan đã."
Nghe Hạ An gọi lại Hạ Túy liền đổ mồi hôi hột, người này không phải nhớ dai đến thế chứ. "Còn chuyện gì nữa sao?". Gương mặt nàng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã dấy lên một trận sóng.
"Vừa thi xong đúng không? Khi nào thì họp phụ huynh?"
Vẫn là không tránh khỏi kiếp nạn này, Hạ Túy tỏ vẻ buông xui, sống không còn gì hối tiếc: "Ngày mai."
Hạ An lập tức chìa tay ra: "Giấy mời đâu?"
"Đây." Hạ Túy lấy từ trong ra một tờ giấy, bên trong chi chít chữ, nổi bật nhất vẫn là "7 giờ 30 sáng chủ nhật."
"Được rồi lên phòng đi." Lấy được thứ mình cần Hạ An lập tức đuổi người.
Nàng hận không thể chạy lấy người, đóng cửa phòng lại một cái liền ngã lăn ra trên giường. Tỉ mỉ tính toán lại, lần này nàng thi Toán cũng khá tốt, nội dung cuối kì vẫn dễ hơn giữa kì, nghĩ lại thì chắc là thành tích của học kì 1 vẫn không đến nỗi nào.
Hạ Túy cầm điện thoại lên click vào Zalo, lúc nãy ở lớp học thêm bỗng nhiên Tần Nhược Anh gọi nàng lại, muốn thêm phương thức liên lạc. Hạ Túy liền đưa số điện thoại, cứ tưởng chỉ cần lưu số vào là được ai ngờ cô lại muốn kết bạn Zalo với nàng. Lúc nãy vẫn chưa kịp chấp nhận lời mời của cô ấy, hiện tại mới chợt nhớ ra. Màn hình lập tức hiện lên khung trò chuyện của hai người, bên dưới là hàng loạt những stickers "Hello", "Xin chào". Hạ Túy cũng không đủ can đảm để nhấp vào, liền thoát ra màn hình chính.
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, những tia nắng tuy ấm áp nhưng không tránh khỏi được cái lạnh của đầu xuân. Hạ Túy nằm trên giường, tấm chăn dày được phủ kín qua đầu nàng chỉ chừa lại một cái chân. Trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hạ Túy nhăn mặt, không biết đã mấy giờ. Một tay ló ra khỏi chăn tìm kiếm điện thoại trên đầu giường, đã hơn chín giờ. Nàng ngủ dữ vậy a, rõ ràng hôm qua cũng không ngủ quá trễ, vốn dĩ bản thân nàng cũng không có thói quen thức khuya, chỉ là thích ngủ nướng.
Rời khỏi giường, trên người vẫn còn quấn tấm chăn bước ra mở cửa. Đối diện nàng là Hạ An, nhìn bộ dạng chị ấy chắc là chuẩn bị đi ra ngoài, hoặc có lẽ là vừa về tới.
"Mới sáng sớm mà, chị gọi em làm gì?". Cặp mắt nàng vẫn còn chưa mở hẳn, nhìn bộ dáng như muốn ngủ tiếp.
"Sáng cái đầu em, trưa trời trưa trật rồi còn ngủ. Đây nè, phiếu liên lạc của em, cầm rồi coi, tự kiểm điểm lại bản thân." Nói xong Hạ An lại đi mất, để Hạ Túy ngây ngốc đứng đó.
Cầm tờ giấy trên tay, bên trong là chằn chịt các con số, gương mặt ngáy ngủ lúc nãy hiện tại đã tỉnh táo không ít. Hạ Túy quay lại giường ngồi xuống cẩn thận xem từng cột điểm, cho đến hàng cuối cùng là trung bình tất cả các môn của học kì 1. Nhìn như thế nào vẫn cảm thấy cũng không tệ, cái gì mà tự kiểm điểm lại bản thân a, Hạ Túy bất mãn trong lòng.
Một lúc sau Hạ Túy ra khỏi phòng muốn tìm chút gì đó bỏ bụng, nhìn lên đồng hồ đã mười giờ, hiện tại ăn trưa cũng vừa vặn. Xuống tới nhà bếp đã thấy bóng dáng hai người ngồi trên bàn ăn, một là mẹ nàng, hai là Hạ An. Hạ Túy bước tới liền hỏi: "Ba đâu rồi mẹ? Chủ nhật vẫn phải đi làm sao?"
Thấy Hạ Túy ngồi xuống mẹ nàng cũng tiện tay bới cho nàng một bát cơm. "Ba con đi đánh cờ với mấy ông hàng xóm rồi." Hạ Túy a một tiếng tỏ vẻ đã biết. Nàng và ba nàng cũng không phải ba con thấm thiết như bao nhà khác. Có lẽ là do khúc mắc gì đó mà khoảng cách của hai ba con không tài nào rút ngắn được. Một tháng cả hai nói chuyện không đến mười câu, chỉ là thấy chủ nhật mà vẫn không thấy bóng dáng của ông ấy đâu Hạ Túy mới thắc mắc liền hỏi, cũng không có ý định tìm ông ấy trò chuyện. Bình thường rảnh rỗi đã không nói được bao nhiêu câu, huống chi nàng học sáng chiều lẫn tối, tính chất công việc của ông ấy cũng không thể dành nhiều thời dành cho gia đình, cứ như vậy hai cha con vốn đã kiệm lời hiện tại lại càng không có cơ hội mở miệng.
Hạ Túy ngồi đối diện Hạ An, tâm trạng nàng bây giờ bình tĩnh hơn tối hôm qua rất nhiều. Nàng biết chị ấy không có không hài lòng về điểm số của nàng, nếu không đã không lịch sự gõ cửa như thế, ngược lại chị ấy đã xông vào gôm hết đóng sách của nàng đi rồi bỏ lại một câu: "Tháng này nhịn ăn vặt đi, mua sách mua quần áo gì đó cũng đừng hòng nghĩ tới." Tính của chị nàng nàng không hiểu thì còn có thể là ai?
Cứ như vậy, ngày cuối tuần trôi qua cũng quá đỗi bình thường như bao ngày. Trở lại với buổi sáng thứ hai, nàng đem ghế xuống sân chuẩn bị chào cờ, thông thường Hạ Túy sẽ ngồi gần đầu kế lớp trưởng nhưng hôm nay cậu ta có việc phụ cho tiết mục ngoại khoá của trường nên nàng phải dồn lên, đối diện nàng là các hàng ghế của giáo viên. Giờ Hạ Túy cảm thấy ngồi hàng đầu cũng thật áp lực, thật nể phục lớp trưởng lớp nàng.
Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu, học sinh đã ổn định chỗ ngồi còn chờ mỗi giáo viên đến. Một lát sau lần lượt từng người bước ra từ phía văn phòng, nàng thấy được Tần Nhược Anh...kế bên là Cao Khánh Đông. Bộ dáng của anh ta hiện tại chỉ dám đứng phía sau quan sát Tần Nhược Anh, cũng không có đủ can đảm đi ngang hàng sánh đôi cùng cô. Hạ Túy nhìn một cái liền dời mắt.
Giáo viên nam ngồi bên cánh tay phải của sân khấu, bên còn lại là của giáo viên nữ, trùng hợp là đối diện với khối mười ngồi phía dưới. Đối mặt với một hàng giáo viên phía trên Hạ Túy không tự chủ được mà căng thẳng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối không dám nhút nhích.
Tần Nhược Anh ngồi phía trên liếc mắt một cái đã thấy được nàng, ngoại hình Hạ Túy vốn đã rất thu hút người khác, hiện tại nàng còn ngồi hàng đầu như thế Tần Nhược Anh không tránh khỏi nhìn lại đây vài lần. Hạ Túy da trắng, gương mặt thanh tú, tóc dài tùy tiện buộc lên, vài cọng tóc mái rủ trên trán, trên người nàng có một nét đẹp mang hơi thở thanh xuân thuần khiết.
Cảm giác có người đang nhìn nàng Hạ Túy quay qua liền bắt gặp cặp mắt của Tần Nhược Anh, hai người nhìn nhau vài giây Hạ Túy liền ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác nhìn chăm chú thầy Hiệu trưởng đang nói dõng dạc phía trên.
"Tôi nói với các anh các chị một lần nữa, nếu còn để tôi bắt gặp các anh chị đi xe phân khối lớn hay không đội nón bảo hiểm tôi sẽ đưa ra biện pháp thật mạnh để trừng trị các anh chị, không chỉ là hạ hạnh kiểm thôi đâu, tôi sẽ___"
Hạ Túy một khắc cũng không dám đảo mắt sang chỗ khác, hôm nay nàng cảm thấy những lời nói, lời răng đe chỉnh đốn của thầy ấy cũng thật dễ nghe.
Tần Nhược Anh thấy nàng tránh né liền cảm thấy không hài lòng, cô cũng không đáng sợ đến nỗi ăn tươi nuốt sống nàng, dù trong trường cô nổi tiếng là hiền hậu ít mắng chửi, lúc nào cũng tươi cười, nói chuyện dễ nghe hơn bao giáo viên khác. Tần Nhược Anh cũng không thèm tiếp tục để ý đến nàng, quay lên nghe xem thầy Hiệu trưởng đang nói gì.
"Bộ mặt của nhà trường đều nhờ một tay các anh chị hết, ra đường phải biểu hiện như thế nào cho người khác đánh giá trường chúng ta là một ngôi trường chuẩn mực. Tôi cũng không phải là cái máy hát mà cứ lập đi lập lại những lời này để dặn dò các anh chị, rồi các anh chị lại nói tôi khó tính___"
Tần Nhược Anh khẽ nhíu mày, Hiệu trưởng cũng không cần phải nói lời khó nghe đến thế chứ.