Tiếng đọc kinh của mọi người vang lên đồng thanh và thánh thót, My đứng ở hàng ghế thứ hai trong nhà thờ, các hàng ghế tuy cũ kĩ nhưng lại rất mộc mạc. Tượng Chúa ngự bên trên vẫn vẹn nguyên nét uy nghiêm, đã có lần My thử vào nhà thờ này năm 2018, nhà thờ đã mới hơn, vật chất khang trang hơn nhưng cô vẫn thích nhà thờ của năm 2002, chúng mang đến cho cô một cảm giác bình yên, dung dị.
Cô lại thấy chị ấy, chị ấy mặc một chiếc váy suông màu trắng ngần thanh khiết, khoác thêm một lớp áo khoác mỏng. Tóc chị ấy duỗi thẳng mượt mà thời thượng, dáng vẻ vô cùng chăm chú, khi đọc kinh rồi liền không chú ý đến vạn vật xung quanh.
"Lễ xong, anh chị em ra về bình an." Giọng của Cha vang lên phúc hậu, My cúi đầu chào rồi lẳng lặng ra về. Hôm nay cô tự đi xe đến, lại đi lễ sáng, Ngọc ở nhà bán kem một mình chắc đang buồn chán mốc meo.
Bậc thang của nhà thờ khá cao, kiến trúc cầu thang hệt như năm 2018, có điều cũ hơn nhiều. My đang trên đường đi xuống thì nghe có người gọi mình. Cô quay đầu lại thì thấy Tâm đang đi đằng sau, thấy cô nhìn, chị ấy cười nhẹ một chút.
"Hôm nay em đi xe?" Tâm hỏi.
"Sao chị biết?"
"Em đi hướng này, nếu đi xích lô em sẽ đi hướng kia." Nụ cười trên mặt Tâm nhàn nhạt, cái chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần nhìn một lát sẽ phát hiện ra. Tâm lại nói, "Em chở chị về nhé?"
"Em… em chở chị á?" My ngạc nhiên, với một người chỉ vừa đυ.ng độ ba lần, chị ấy tin tưởng để cô chở về nhà?
"Phải, nhà chị ở gần đây. Đi thôi." Nói rồi cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang ra bãi giữ xe, thậm chí Tâm còn chẳng cho My có cơ hội phản đối. Hôm qua dọn dẹp nhà cửa xong My có chở Ngọc đi mua nón bảo hiểm, chạy dường như cả thành phố mới kiếm ra được một tiệm bán. Thời đại này ý thứ bảo vệ tính mạng khi tham gia giao thông không tốt bằng 2018.
My đưa nón bảo hiểm của mình cho chị ấy, chị ấy cầm lấy nón bảo hiểm nhìn một lúc rồi hỏi, "Đây là nón của cô bé kia?"
My lắc đầu, "Không phải, đây là nón của em, chị đội đi, em đội nón của Ngọc cũng được."
Hôm qua đi mua nón bảo hiểm Ngọc đã dặn dò trước như vậy, ai cũng không được đội nón của cô bé, còn bảo nếu để Ngọc phát hiện ra Ngọc sẽ cho cô ăn kem thay cơm. Vậy nên cô không dám, ai dám động vào bà trẻ đó.
"Vậy thôi, chị không đội đâu." Tâm treo nón lại trên móc xe, sau đó chiễm chệ ngồi lên chiếc xe cùi của My. My đôi khi không biết cuộc đời mình tròn méo thế nào, cô lên Sài Gòn dự định đi học vô tình lại có thể chui lỗ chó trở về 2002, đã vậy còn lại phải gặp cả hai người phụ nữ khó tính nhất trần đời.
Nếu không thể kháng chỉ, My đành phải tuân mệnh chở Tâm về nhà. Trên đường đi có chạy ngang qua mấy xe bánh mì nhưng My không dám dừng lại mua bánh mì mang về nhà, cô định bụng một lát khi trở về sẽ mua hai ổ, một cái cho Ngọc một cái cho cô, hôm nay Ngọc lười không nấu cơm.
Nhà Tâm ở ngoài mặt tiền đường, trên tường nhà trồng cây xanh phủ xanh một khoảng, trông có vẻ hoài cổ, yêu thiên nhiên. My cảm thấy cây xanh ở đây tuy đẹp cũng không bằng cây da^ʍ bụt trước nhà mình, dù sao nhà mình vẫn hơn.
"Em vào trong uống nước đi." Tâm lại ra lệnh một câu, từ ngày biết Tâm đến nay chưa bao giờ Tâm cho My một câu hỏi My có thể trả lời hoặc từ chối, chỉ ra lệnh. My là một người đơn giản, cô không biết cách từ chối một người như thế nào, đành đứng đực ra ở cửa.
Tâm mở cửa xong bèn nhìn qua My, thấy My chần chừ, cô nói thêm, "Vào trong đi, chị không gϊếŧ em đâu mà lo."
"Ngọc đang đợi em."
"Ngọc đợi em làm gì?"
Thấy My im lặng, Tâm mới mở toang cửa cho My dắt xe vào trong, "Vào trong đi."
My cũng lụi cụi dắt xe vào bên trong nhà rồi dựng trước cửa, căn nhà của Tâm được khóa kĩ cẩn thận, cửa gỗ sơn màu xanh dương nhàn nhạt như bầu trời. Bên trong nhà tươm tất hơn My nghĩ, chị ấy có vẻ là dạng người kĩ tính cả bề ngoài lẫn bên trong.
"Em uống trà? Hay siro, hay cà phê? Để chị đi pha cho em một ly." Trong nhà của Tâm thường không thiếu một món gì, hầu hết đồ ăn trong nhà đều là của nước ngoài, mỗi chuyến đi biển về Phước mua rất nhiều vật dụng.
"Nước lọc thôi chị."
"Đá không?"
"Dạ có."
Tâm đi vào bên trong nhà bếp mở tủ lạnh ra lấy một hũ thiếc nhỏ đựng nước đá, cô đem chúng rửa dưới nước, lấy cục đá tròn tròn ra rồi đập nát cho vào ly. Cô mang ly nước đá đặt trước mặt My mời cô bé uống, My nhận lấy ly nước nhấp một ngụm, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh nhà.
Trong khi My đang quan sát mọi vật, Tâm lại quan sát cô, không ai biết thật sự trong đầu Tâm nghĩ gì. Những việc Tâm làm rất kì quái, hàng xóm láng giềng, bạn bè trong sở cũng không ai muốn lại gần cô. Chỉ duy nhất một mình cô biết lý do cô bị cách ly và tự cách ly với mọi người là gì.
Cô yêu con gái.
"Em và con bé kia yêu nhau đúng không?" Tâm hỏi.
Ở thời đại này chuyện một người con gái "ô môi" là chuyện không ai không dị nghị, cô đã từng yêu một người con gái, đã từng khắc cốt ghi tâm. Tình yêu đó tuy không thiên trường địa cửu nhưng đủ để cô cả đời dằn vặt, dày vò. Không ai biết lý do cô tiếp cận My, nhưng cô biết, cô thấy Ngọc nhìn My rất tình tứ, bọn họ nhất định có vấn đề.
"Khụ…" My ho ra hết những thứ đang uống, cô che miệng lại ho sù sụ, "Bé Ngọc? Em với bé Ngọc đâu có gì."
"Vậy em yêu đơn phương con bé kia?"
"Khụ khụ… cũng không… chị nghĩ đi đâu thế?"
Tâm im lặng không nói gì, chẳng lẽ cô lại sai. Cô thấy hai người bọn họ ở bên cạnh nhau rất tình tứ, ám muội, không thể không có vấn đề.
"Thật sự không yêu con bé?" Tâm lại hỏi, cô nhất quyết không chịu là mình sai. Cô cảm nhận được bọn họ yêu nhau, hoặc ít nhất một trong hai có tình cảm với đối phương.
My gật đầu chắc nịch, "Không có, em đâu có yêu bé Ngọc, em gái thẳng."
"Gái thẳng…? Gái thẳng là gì?" Tâm tò mò với hai từ gái thẳng lạ lẫm này, cô chưa nghe thấy bao giờ.
My ôn nhu giải thích cho Tâm nghe gái thẳng là gì, gái cong là gì, còn kể cho Tâm nghe ở "nước ngoài" người ta đối xử với gái cong ra sao. Thật ra "nước ngoài" trong miệng My chính là Sài Gòn 2018, ở Sài Gòn, người đồng tính không cần quá kiêng dè, cứ sống theo bản thân mình, sống tốt với xã hội là được. Sài Gòn dang tay ôm trọn các bạn, tôn trọng các bản sắc riêng.
Tâm trầm ngâm lắng nghe, gương mặt thật phức tạp, có chút ngưỡng mộ, có chút chua xót, cũng có chút mong đợi. My nhận ra Tâm chính là gái cong, 100% cong, hoàn toàn cong, đã vậy lại còn là người bị xã hội ghẻ lạnh, tự xa cách xã hội.
"Chị muốn đến đó." Tâm nói, giọng nói trầm buồn nghe còn hay hơn cô Như Quỳnh hát.
"Chị cứ sống theo ý mình là được."
"Thật không? Chỉ sống theo ý mình là được?"
My gật đầu, "Đúng vậy, đừng sợ người ta nghĩ gì, mười năm trôi qua nhanh lắm. Chị không sống hết mình tuổi trẻ sẽ mất đó. Thời của… à không, người ta hay gọi là thanh xuân."
My định nói là thời của em nhưng cô dừng lại kịp, bằng không thế nào cũng toi mạng. Tâm thông minh sâu sắc đến thế, chỉ cần nghe câu này thế nào cũng nhận ra.