Năm nay Kiều My đậu đại học trên Sài Gòn, ba mẹ mặc dù không muốn xa cô nhưng cũng không dám cản không cho cô lên Sài Gòn học, đành phải ngậm ngùi chấm nước mắt tiễn cô đi. Nhà Kiều My không phải sinh ra trong nhung lụa giàu có, ba mẹ cô là dân làm nông, những thứ như xe cộ, nhà cửa cô đang có đều là do họ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà có.
Kiều My chính là niềm hi vọng của cả gia đình, ba mẹ cô sinh ra cô khi đã chạm đến mốc ba lăm, cô được hàng xóm kháo rằng là con cầu con khẩn, là viên ngọc quý. Cô sinh ra trắng trẻo nõn nà, cha mẹ thương yêu mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, so với đám trẻ con trong xóm rõ ràng là khác biệt.
Năm nay My mười tám tuổi, ở độ tuổi nói là người lớn thì không đúng, là trẻ con càng quá sai, ba mẹ đều rất lo lắng cô ở trên Sài Gòn không thể tự chăm sóc bản thân mình.
Bà Loan nước mắt lưng tròng nắm lấy tay con gái mình, dặn dò: "Con đi học xa mẹ lo quá, hổm rày mẹ không ngủ được. Bé My, nhớ nhà thì gọi cho mẹ, mẹ cho chú con trên trển chở con về."
"Mẹ, rảnh con tự bắt xe về được mà." My cười cười, ba cô đang chỉnh lại ba lô cho cô, ông tuy không nói gì nhưng cô biết ông rất lo lắng cho cô. Tính ba cô tuy có kiệm lời nhưng yêu cô nhất cũng chính là ông, không cần thiết phải nói ra.
"Con chưa đi mà mẹ nhớ con rồi." Bà Loan chỉ muốn khóc, đáng lẽ ra bà đã dồn tiền cho con gái ra nước ngoài học, nhưng bà không nỡ lòng để con đi, đành ích kỉ một chút giữ con bé lại cùng một đất nước với mình. Bà sợ con gái ở nơi xa lủi thủi một mình, cũng sợ mình nhớ con bé mà không thể gặp.
My mở cửa xe ngồi vào trong, cô hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay cực lực với ba mẹ mình, đôi mắt cũng nhanh chóng đỏ hồng: "Ba! Mẹ! Con sẽ về thường xuyên mà, con thương ba mẹ nhất luôn á."
"Ba mẹ cũng thương con."
Màn chia tay đẫm nước mắt kéo dài gần nửa tiếng, rốt cuộc xe cũng có thể lăn bánh chở cô chủ vựa gạo lên Sài Gòn. My nhắm mắt lại ngủ một giấc, xe băng qua đường nhỏ đi đến đường lớn, thậm chí qua phà cô còn không biết. Đến khi thức giấc đã là sáu tiếng sau, Sài Gòn phồn hoa hiện ra trước mắt.
Chú Thuấn dẫn My vào bên trong một con hẻm nhỏ, vì ba mẹ My muốn con gái ở trung tâm thành phố nên quyết định mướn nhà ở quận nhất cho con bé. Mà nhà ở quận nhất muốn mướn mặt tiền thì rất đắt, lại phí, nên chú Thuấn tìm tòi mướn cho My một căn nhà nhỏ trong hẻm. My thì rất dễ chịu, miễn sao mưa không dột, nắng không thấy nóng là được.
"Nhà này là của vợ chồng bạn chú dư ra, mới xây đàng hoàng, còn mới lắm." Chú Thuấn mở cửa ra rồi dắt My vào trong, chú chỉ sơ qua một lượt, giao lại chìa khóa cho My rồi mới về nhà mình.
My thấy chú Thuấn định đi mới lật đật hỏi, "Chú Thuấn, mật khẩu wifi là gì vậy chú?"
"Mật khẩu là sinh nhật con. Chú mới lắp wifi hôm bữa thôi." Chú Thuấn cười, cẩn thận dặn dò lại một lượt rồi mới ra về. Nhà cửa cơ bản chú đã sắm sửa hết cho My, ba mẹ My dặn sao chú làm y hệt, cũng không thiếu bất kì thứ gì.
Nhà này cũng thật vừa ý My, căn nhà không quá rộng cũng không quá nhỏ, có vẻ ấm áp. Cô đem quần áo, vật dụng cá nhân bày ra một lượt, sau mới đóng cửa lại đi một vòng hẻm nhỏ xem khu vực mình sống có gì. Bên trong hẻm xe chạy tương đối nhiều, đồ ăn cũng bán nhiều, ngoài đường thì không nói, xe đi lại đông đúc.
My tham quan một vòng, sẵn tiện ghé tạp hóa mua một bó nhang rồi mới quay về nhà. Mẹ cô cẩn thận dặn dò rằng khi đến ở nhớ thắp nhang cho những người khuất mặt của mảnh đất này, cúng kiếng cẩn thận sẽ đỡ mang họa.
My nhập học vào giữa tháng mười, cô lên từ đầu tháng để làm quen nơi này, sẵn tiện dùng nửa tháng chơi cho thỏa quãng thời gian ôn thi vất vả. Bạn bè của My hầu hết ở lạ quê học đại học, hoặc là lấy chồng, số còn lại có tiền thi đi nước ngoài du học, chỉ có mỗi My lên đây học đại học, vậy nên cô chỉ có một mình.
Những ngày đầu tiên ở trong nhà không có chuyện gì phát sinh, nhưng bên nhà bên mở nhạc cả ngày, cô nghe mà phiền. My chịu đựng đến ngày thứ năm thì chịu không nổi nữa, cô quyết tâm qua nhà bên hỏi cho ra lẽ. Cô đứng ở bên ngoài nhà của chú hàng xóm, đứng trước nhà họ rồi cô mới ngỡ ngàng ra rằng nhà họ không hề mở nhạc, cũng không hề có tiếng gì phát ra. Cô vừa nghi hoặc vừa lo sợ, rõ ràng nhạc phát ra từ hướng nhà họ.
Cô chạy về nhà nằm một tí lại nghe tiếng nhạc nho nhỏ phát ra, khi thì là Tình Đơn Phương của Đan Trường, khi thì 999 đóa hồng. Cô rợn người, tìm kiếm hết ngóc ngách xem nơi nào phát ra tiếng nhạc. Hai bên hàng xóm không có ai mở nhạc, nhạc này mở từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, họ đều ngủ cả, làm sao có thể nghe liên tục như thế?
"Chết mẹ rồi mày ơi, tao nghe tiếng nhạc trong nhà." Cô nhắn cho con bạn thân đang ở Sing của mình, có duy nhất một đứa bạn, nó lại đi sang Sing bỏ cô lại một mình.
Phương ngay lập tức nhắn lại, "Hàng xóm mày bật chứ gì."
"Không phải, tao qua bển rồi, không phải họ bật." Trời sinh My không hề nhát gan, chỉ là cô cảm thấy có gì đó không đúng. Mà phàm là những điều không đúng cô đều muốn làm cho ra lẽ.
Nghe đến đó da gà của Phương bỗng nhiên biểu tình hàng loạt, cô nhắn lại, "Mày nói làm tao sợ quá."
"10 giờ rồi nè, nó tắt rồi." Tiếng gõ chữ lốc cốc phát ra từ con điện thoại đắt tiền của My, nếu đổi lại là Phương ở trong nhà này, không chừng đã sớm tè ra quần.
"Mày gan quá! Là tao tao chạy rồi."
My gửi icon cười ha ha cho Phương, nhắn thêm, "Ngày mai mười giờ nếu nó tiếp tục hát, tao lục tung nhà lên xem có phải lão chủ cũ để quên cái radio ở đây không."
"Tao cũng nghi không phải ma đâu, ma quái gì hát nhạc Đan Trường."
Tin nhắn của Phương lúc nào cũng rất nhanh, hai người là bạn từ nhỏ, có thể nói là trên mức bạn thân, My thậm chí còn xem trọng Phương hơn cả anh chị họ của mình. Nhớ hôm phải chia tay tiễn Phương lên máy bay đi du học, tối đó hai người trốn ra đồng uống say bí tỉ, phụ huynh rọi đèn đi kiếm về đánh cho một trận nhớ đời. Một người đi du học, một người học ở Sài Gòn hẹn ngày tụ họp, bạn thân xa là một khái niệm còn đau đớn hơn yêu xa.
"Tao cũng chẳng tin là ma."
"Chừng nào mày đi học?"
My nhắn: "14/10"
"Ráng học nha chó." Phương nhắn mà lòng bùi ngùi, hai người sống cạnh nhau bao nhiêu năm, bây giờ phải xa nhau lòng nàng cảm thấy không quen, có gì đó mất mát không nguôi.
"Biết rồi, mai tao bắt ma, ngày mai thông báo kết quả cho mày biết." My mỉm cười, cô đem điện thoại cất lên bàn kế bên giường rồi kéo chăn ngủ.
Nếu là Phương, chỉ sợ nhà chỉ cần có cái gì đó huyền bí, Phương đã nhanh chóng cúp đuôi chạy mất. My ngủ một giấc thật ngon, đến khi những tia sáng của ngày mới xuyên qua rèm cửa chiếu xuống giường cô, ngày mới bắt ma đã đến rồi.