Khi Ân Nam đến phim trường thì đã bảy giờ tối.
Kiều Ký lên xe, lộ ra vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Bị NG rất nhiều lần sao?”
Kiều Ký không trả lời
Ân Nam hơi kinh ngạc, anh vừa lái xe, vừa gọi: “Kiều Ký?”
“Hả?” Lúc này Kiều Ký mới tỉnh táo lại.
“Hỏi cậu đó, NG rất nhiều lần?”
“Không, 27 lần.”
Ân Nam cau mày. Mỗi ngày Kiều Ký đều kể khổ với anh, anh đương nhiên biết con số này là thành tích rất tốt đối với Kiều Ký.
“Nhưng cảnh sau NG 53 lần.”
Kiều Ký thở dài: “Đêm nay chắc trong mơ cũng nghe thấy tiếng chuông mất.”
Ân Nam không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Kiều Ký cũng không nói thêm nữa, chỉ cầm điện thoại lướt.
Lý do khiến cảnh sau NG nhiều lần như vậy không phải hắn diễn không tốt, mà bởi vì hắn luôn không nhịn được rồi phân tâm.
Mà thủ phạm chính là người trong điện thoại này.
Kiều Ký nhìn bức ảnh chưa xoá trên điện thoại. Dưới ánh nắng chói chang, thanh niên ngẩng đầu nhìn trợ lý mỉm cười, lộ ra khuôn mặt thuần khiết, có chút ngốc, nhưng hơn cả là sự ngây thơ đẹp đẽ.
“Xem gì đấy, bạn gái?”
Giọng Ân Nam đột nhiên vang lên, Kiều Ký sợ đến độ suýt ném điện thoại đi.
“Thật sự là bạn gái?”
“Sao có thể!” Kiều Ký nhanh chóng phủ nhận, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn bức ảnh trong điện thoại, nụ cười của cậu ấy xán lạn đến chói mắt, giống như dễ dàng có thể thu hút mọi ánh mắt...
“Phi phi phi!” Kiều Ký định thần lại, tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, khi Kiều Ký kịp phản ứng, ánh mắt hắn đã bắt gặp người đàn ông đó.
Tề Thanh dẫn Lâm Quyến đứng trước cổng lớn của khu điện ảnh, trước mặt họ là một người đàn ông trung niên đang mỉm cười và nói chuyện với Lâm Quyến. Rõ ràng là một người xa lạ, nhưng Kiều Ký lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Xe vẫn đi, rất nhanh đã bỏ lại ba người họ phía sau, nhưng cảm giác quen thuộc đó vẫn chưa hề biến mất.
Kiều Ký gần như chắc chắn mình đã nhìn thấy người đàn ông đó, hơn nữa chỉ mới gần đây thôi.
Hắn cố gắng nhớ lại nhưng không thể nào nhớ ra, chỉ có thể bực mình cầm điện thoại lên nghịch.
Ân Nam thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu nhưng không lên tiếng.
Đột nhiên Kiều Ký hỏi: “Cậu biết bệnh tự kỷ không?”
Trong gương chiếu hậu, cậu thanh niên đã dừng mọi động tác, đang nhìn xuống màn hình điện thoại trong tay, vẻ mặt có chút mờ mịt.
“Kiểu là... chịu phải đả kích gì sau đó trở nên hướng nội, không muốn nói chuyện với mọi người gì đó?”
Kiều Ký khẽ cau mày, không đáp lại.
Trình duyệt được mở ra, hiển thị lịch sử web gần đây truy cập. Không biết lúc đó ấn vào trang gì, nhưng trên đó có ảnh của người đàn ông trung niên kia.
Từ Trường Cảnh, bác sĩ khoa tâm thần trẻ em, giáo sư Trung tâm Nghiên cứu Hành vi và Phát triển Trẻ em Quốc tế, người sáng lập Tổ chức Điều chỉnh Rối loạn Hành vi và Phát triển Trẻ em Phồn Tinh... chuyên chẩn đoán, điều trị các vấn đề về hành vi, phát triển của trẻ em và thanh thiếu niên...
Trong phần giới thiệu có hàng loạt thuật tư chuyên môn khiến Kiều Ký nhìn đến hoa mắt, cuối cùng hắn chỉ nắm được một câu then chốt.
Hướng nghiên cứu chính: Can thiệp phát triển cho trẻ rối loạn phổ tự kỷ.
Ba giờ đêm
Kiều Ký đặt bàn phím xuống, ngả người ra sau.
Một nhóm rối loạn phổ tự kỷ phát bệnh từ nhỏ... rối loạn phát triển thần kinh... các triệu chứng chính bao gồm sự thiếu hụt trong tương tác xã hội, các hành vi, sở thích hoặc hoạt động bị hạn chế, lặp đi lặp lại...
Điều này hoàn toàn khác với những gì Ân Nam nói.
Bệnh bẩm sinh, sinh lý, không thể chữa khỏi, hành vi hoàn toàn khác với người bình thường, với các triệu chứng đa dạng.
Hơn nữa, hình như mọi triệu chứng đều xuất hiện trên người Lâm Quyến.
Đây là vấn đề của Lâm Quyến, cũng chính là thứ Tề Thanh muốn che giấu.
Kiều Ký cảm thấy hoang đường.
Một công ty giải trí lớn đầu tư hàng chục tỷ cho việc quay phim, mời diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn, quảng cáo mạnh mẽ, sắp xếp cẩn thận, cuối cùng chỉ để một người... Kiều Ký nhìn mô tả trên màn hình, không nhịn được muốn cười.
Đầu tư nhiều như vậy, chỉ để một bệnh nhân tự kỷ có chỉ số IQ không bằng người bình thường làm đạo diễn?
Kẻ ngốc có thể làm gì? Chỉ biết ấn chuông là có thể quay phim? Thật nực cười.
Sự tức giận không nói nên lời khiến Kiều Ký không thể bình tĩnh được, đầu óc hỗn loạn, thậm chí còn nhớ tới lời Diệp Nhiên và Tiểu Triệu đã nói lúc quay phim.
Đạo diễn Lâm có chút... đặc biệt, bình thường cho dù người ta lượn lờ quanh cậu ấy cả ngày cậu ấy cũng không nhớ, huống chi là cậu, hơn nữa hoá trang hai lần lại khác nhau như vậy. Tôi không ngờ... cậu ấy lại nhận ra.
Tiểu Triệu là nhân viên của Star Entertainment, vì vậy biết gì đó cũng không ngạc nhiên.
Diệp Nhiên... vậy mà cũng biết.
Kiều Ký thậm chí không khỏi tự hỏi, có phải bởi vì biết được nên Diệp Nhiên mới có thể tham gia các bộ phim của Lâm Quyến? Nên lúc đó, địch ý của Diệp Nhiên không phải ảo giác của hắn, đúng không? Vì Lâm Quyến có thể nhận ra mình nên Diệp Nhiên cảm thấy bị đe doạ.
Kiều Ký biết suy đoán vậy quá ác ý, nhưng vẫn không kiểm soát được bản thân.
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu bản thân khám phá được bí mật này, có phải có sẽ nhận được gì đó. Ý nghĩ này thật sự khiến hắn có chút sợ hãi.
“Hứ, ông đây mới không thèm!” Cuối cùng hắn chửi một câu rồi ném mình xuống giường.
Đêm đó, Kiều Ký không ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Kiều Ký không đợi Ân Nam đến đón, sáng sớm đã lái xe đến khu điện ảnh.
Sáng sớm tháng tư trời vẫn còn hơi lạnh, khu điện ảnh chưa mở cửa đón khách có vẻ rất vắng vẻ, Kiều Ký đi dọc con đường như ngày đầu tiên vào đoàn làm phim, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Hắn không chắc lắm, nhưng hắn tin, hắn có thể tìm thấy thứ hắn tìm kiếm. Chỉ cần những suy đoán của hắn là chính xác.
Cuối cùng, khi chuẩn bị đến phim trường, hắn nhìn thấy Lâm Quyến.
Thanh niên hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác thể thao có mũ trùm đầu xám đậm và đội chiếc mũ lưỡi trai như mọi khi. Cậu đang chậm rãi đi từ phía đối diện đến chỗ Kiều Ký, môi nhếch lên như đang đếm số bước chân của mình.
Kiều Ký nhẹ nhàng đi tới, cũng không cản đường cậu, chỉ đứng bên cạnh, gọi một tiếng: “Đạo diễn Lâm?”
Lâm Quyến giống như không nghe thấy.
“Lâm Quyến?” Kiều Ký lại đổi cách gọi.
Lâm Quyến vẫn không đáp lại, Kiều Ký lập tức đưa tay lắc lắc trước mặt cậu, nhưng cũng không thể khiến Lâm Quyến chú ý.
Kiều Ký cứ thế đi theo cậu một lúc, mới phát hiện cậu chỉ đi vòng quanh phim trường. Giống như Tiểu Triệu nói, cậu đi vòng vòng.
Giống như... một loại nghi thức nào đó.
Kiều Ký nhớ đến thông tin hắn đọc tối qua. Hắn nhớ ra có một bộ phim về chứng tự kỷ, mô tả rằng những người tự kỷ sẽ có một số hành vi giống như nghi thức.
Hắn vốn nghĩ đó là thủ pháp nghệ thuật của bộ phim, nhưng người trước mắt này là nhân chứng sống.
Hắn nhìn Lâm Quyến, đột nhiên nảy ra trò đứng chặn ở trước, thanh niên liền lao vào vòng tay hắn.
“A.” Giống hệt như ngày đó, Lâm Quyến kêu một tiếng, cả người sững sờ ở đó.
“Lâm Quyến?” Kiều Ký thử thăm dò gọi tên cậu.
Lâm Quyến không đáp, qua một lúc, cậu chậm rãi bước sang bên hai bước, bỏ qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Ký đi theo phía sau, phát hiện cậu chưa đi được bao xa liền đột nhiên xoay người, rồi quay trở lại từ phía bên kia. Kiều Ký không chặn cậu lại nữa, mà chỉ đi theo và thấy rằng Lâm Quyến đã đi đến tận cổng trường quay, sau đó dừng lại.
Cậu dừng, Kiều Ký đương nhiên cũng dừng lại.
Nhưng không ngờ Lâm Quyến đứng đó một lúc, sau đó lại chậm rãi đi quanh phim trường.
Kiều Ký suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng đi ra kết luận.
Có lẽ vì hắn làm gián đoạn động tác của Lâm Quyến, nên Lâm Quyến phải quay về điểm xuất phát và đi lại lần nữa.
Nên ngày hôm đó, Lâm Quyến có dùng nhiều thời gian hơn bình thường, khiến Diệp Nhiên và Tiểu Triệu đều cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì cậu bị Kiều Ký gián đoạn hai lần.
Nhận thức này khiến Kiều Ký cảm thấy vi diệu, thậm chí trong một khoảnh khắc, hắn rất muốn lao ra thử nghiệm, nếu hắn cứ gián đoạn hành động của Lâm Quyến, có phải người này sẽ liên tục lặp lại?
Nhưng hắn cũng không làm ra hành vi trẻ con như vậy, chỉ đi cạnh Lâm Quyến, thử nói chuyện với cậu.
“Đạo diễn Lâm, cậu nhận ra tôi không?”
“Lâm Quyến? Chào buổi sáng?”
“Hi~hello~”
Chào hỏi bằng đủ thứ tiếng đều không thu hút được sự chú ý của Lâm Quyến, thanh niên vẫn toàn tâm toàn ý đếm bước chân của mình. Kiều Ký có chút tức giận, hắn không biết tại sao mình cứ phải dây dưa với một bệnh nhân.
Nhưng lại có chút không cam tâm.
Sau đó hắn nhớ đến cách gọi của Tề Thanh với Lâm Quyến: “Tiểu, Quyến?”
Trong tích tắc, hắn nín thở, cho rằng mình sẽ được phản hồi.
Nhưng kết quả không hề.
“Tiểu Quyến, chào tôi một tiếng được không?” Lần thứ hai gọi rất lưu loát.
Lần này, Lâm Quyến đột nhiên quay mặt sang, giống như đang nhìn hắn.
Tim Kiều Ký lệch nhịp.
Nhưng đến cuối cùng, Lâm Quyến cũng không nói gì, cậu rất nhanh lại quay đầu đi.
Kiều Ký không nói ra được, lúc đó bản thân có phải hơi thất vọng hay không.
“Kiều Ký?” Chính lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi.
Kiều Ký dừng lại, quay đầu thì nhìn thấy Tề Thanh.
Tề Thanh đi đến trước mặt họ, cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Kiều Ký liếc nhìn xung quanh một vòng, rất tuyệt, vừa hay đến trước cửa phim trường. “Tôi vừa đến không ngờ nhìn thấy đạo diễn Lâm trên đường, anh Tề đi dạo cùng đạo diễn Lâm à?”
Tề Thanh liếc hắn cười: “Đúng vậy, còn sớm nên vận động chút. Cậu cũng đến sớm nhỉ.”
“Cảnh quay đầu tiên hôm nay là của tôi, dù sao tôi cũng dậy nên đến chuẩn bị luôn.” Kiều Ký tiếp tục nói dối.
Tề Thanh cũng không nói thêm mà hỏi ngược lại: “Muốn đi cùng không?”
Kiều Ký nhất thời không kịp phản ứng.
“Đi bộ.” Tề Thanh bổ sung.
Nụ cười trên mặt của Kiều Ký sắp không giữ nổi rồi: “Không cần, tôi hơi đói, đi tìm thứ gì đó ăn trước.”
Tề Thanh cũng không ép buộc hắn, mỉm cười nói: “Được.”
Kiều Ký xoay người, chỉ cảm thấy ánh mắt của Tề Thanh như con đao, ớn lạnh đến thấu xương.