Chương 3

“Ông đây không diễn nữa!” Kiều Ký dừng lực dựa mạnh vào ghế phụ.

Xe chạy rất ổn định giống hệt giọng điệu của Ân Nam: “Tôi sẽ trao đổi lại với phía Star Entertainment, dù gì cũng đã ký hợp đồng, không thể nói thay là thay được.”

“ÔNG ĐÂY KHÔNG DIỄN NỮA!”

“Sau đó để hai tháng tiếp theo báo chí đều đưa tin nói cậu diễn xuất quá tệ. Cảnh đầu tiên đã bị đạo diễn Lâm thay rồi sao?”

Kiều Ký đột nhiên nhảy dựng lên, hắn bị cộc đầu vào nóc xe, đau đớn ngồi trở lại: “Rõ ràng là cậu ta ghim tôi!”

Ân Nam không trả lời ngay.

“Chỉ vì tôi va vào cậu ta hai lần!”

“Chỉ va vào hai lần?” Ân Nam hỏi.

Kiều Ký cứng họng, lúc sau mới phản biện: “... Chẳng qua chỉ đùa tí thôi.”

“Cũng không nhất thiết là bị ghim.”

“Nếu không thì sao? Vì đầu óc cậu ta có vấn đề?” Kiều Ký nhanh chóng phản bác, nhưng sau khi nói xong hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Anh nói xem, cậu ta có phải bị bệnh không?”

Ân Nam không trả lời.

“Anh xem, cậu ta rất lạ, nói chuyện như kẻ ngốc vậy. Còn cái chuông với màn hình máy chiếu kia nữa... Anh đã bao giờ thấy một đạo diễn như vậy chưa?”

“Thật ra có lời đồn nói đạo diễn Lâm có vài hành vi khá đặc biệt.”

“Chỉ là đặc biệt?” Kiều Ký cười khểnh, ngồi thẳng dậy, “Anh biết không? Tôi vừa rồi suýt nữa có ảo giác mình là một gã lang thang thất nghiệp.” Hắn nói xong liền khua chân múa tay, “Chính là cảnh tượng hết sức quê mùa, xếp hàng dài chờ phỏng vấn, vừa đến lượt tôi bước vào để tự giới thiệu thì ting một tiếng, ‘Xin lỗi bạn đã bị loại’. Tôi lại bước vào phòng phỏng vấn khác, xếp hàng dài, vừa tự giới thiệu, ting! ‘Mời bạn về nhà đợi tin tức sau’. Rồi lại phỏng vấn tiếp, ting! ‘Bạn không đạt yêu cầu của chúng tôi’...”

“Được rồi, an phận chút đi, tôi đang lái xe.” Ân Nam liếc nhìn cái người sắp nhảy dựng lên bên cạnh mà tức giận nói.

Kiều Ký ngồi trở lại, trong xe bỗng trở nên yên lặng.

Một lúc lâu sau mới thấy hắn lên tiếng: “Không phải... thật sự thay người chứ? Chắc đùa nhỉ?”

“Biết sợ rồi?”

Kiều Ký nhìn chỗ khác, không trả lời.

“Tôi sẽ cố gắng chiến đấu, nhưng Star Entertainment đứng đầu trong ngành, họ không sợ đắc tội với người khác, cũng không sợ đền bù hợp đồng... Cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Kiều Ký im lặng lúc lâu.

“... Phim của Lâm Quyến cũng không có gì đặc biệt.”

***

Hai ngày sau, Ân Nam báo tin tức mới.

“Hôm qua tôi đã trao đổi với người phụ trách dự án của Star Entertainment, đạo diễn Lâm vẫn có thái độ rất cứng rắn. Theo ý của họ, vi phạm hợp đồng hay bồi thường cũng không sao, nên lần này sợ là không còn cách nào khác.”

Kiều Ký nắm chặt điện thoại không nói nên lời.

“Tôi sẽ thảo luận lại với họ, nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi sẽ trao đổi với họ về việc thông báo ra bên ngoài. Chắc phải nói với họ cậu không thể tiếp tục tham gia vì lí do sức khỏe, để giảm thấp mức độ ảnh hưởng...”

“Anh thấy ổn là được.” Kiều Ký không đợi Ân Nam nói xong đã cúp máy.

Sau đó căn phòng liền lặng như tờ, cảm xúc đè nén trong lòng dường như đột nhiên bị thứ gì đó khơi dậy. Kiều Ký mất khống chế đá vào ghế sofa, sau đó hắn lùi lại vì bị đau, rồi ngồi trên mặt đất.

Star Entertainment không hổ là đơn vị đi đầu trong ngành, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ cần ba ngày đã hoàn thành xong việc đổi vai, hủy hợp đồng.

Rõ ràng là Star Entertainment chủ động mời hắn, rồi bây giờ chính là Star Entertainment muốn đuổi hắn.

Hắn giống như thằng hề bị chơi đùa, không biết tại sao mình được chọn, cũng không biết tại sao mình bị bỏ rơi.

Nghĩ thế nào cũng không cam tâm.

Kiều Ký nghiến răng, đột nhiên cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.

***

Từ nhà đến khu điện ảnh chỉ mất 40 phút, Kiều Ký lái xe đến tận cửa đông mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Hắn thật sự không biết mình ở đây làm gì, cũng không biết tại sao lại đến đây.

Tìm Lâm Quyến xin lỗi, xin cậu cho hắn một cơ hội?

“Phi!” Ý tưởng vừa vụt qua liền bị đè chết trong đầu Kiều Ký.

Cho dù chấm dứt hợp đồng thì cũng là do ông đây không thèm diễn nữa. Chỉ là một bộ phim của đạo diễn nhỏ, ông đây thèm vào.

Đúng vậy, hôm đó mình từng nói không diễn nữa.

Giống như tìm được sự cân bằng, cũng như quyết tâm của mình, Kiều Ký liền lao ra ngoài hét lớn.

“Ông đây không thèm... khụ, khụ khụ!”

Lời còn chưa nói xong, Kiều Ký thiếu chút bị sặc chết, vừa bò vừa lăn trốn vào trong xe ho.

Đợi khi hắn ý thức được mình làm gì, hắn lại nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt tối sầm.

Cách đó không xa, thủ phạm đang lắc lư đi qua trước cửa của khu điện ảnh.

Kiều Ký nhìn Lâm Quyến, mất một lúc mới chắc chắn rằng cậu không để ý đến hắn.

Hắn tặc lưỡi, giơ ngón giữa về phía Lâm Quyến.

Gần như đúng lúc đó, Lâm Quyến liền quay đầu lại.

Kiều Ký vội chúi đầu rúc vào xe.

Kiều Ký: “...”

Đầu gối tê dần vì đập vào vô lăng, Kiều Ký cảm thấy thật mất mặt.

Lâm Quyến lại xoay người đi về hướng khác, căn bản không biết Kiều Ký đã làm gì.

Kiều Ký nhìn chằm chằm Lâm Quyến hồi lâu, còn muốn giơ ngón giữa lần nữa, nhưng lại cảm thấy không còn khí thế, nếu làm nữa thì quá ấu trĩ, nên hắn thu tay lại nghiến răng.

Đợi Lâm Quyến quay lại lần nữa, chân Kiều Ký đã tê dại.

Thanh niên đội mũ lưỡi trai bước từng bước nhỏ ở cửa, vòng qua trái rồi rẽ qua phải, giống như đứa trẻ không tìm thấy mẹ mình. Kiều Ký nhìn rất lâu vẫn không hiểu cậu đang làm gì.

“Bị bệnh thật à?” Kiều Ký không nhịn được mà nói ra, hắn suy nghĩ một lúc liền đạp chân ga, nhanh chóng điều khiển xe vào bãi đậu.

Đợi lúc hắn đi ra, Lâm Quyến vẫn đang lang thang ở chỗ đó.

Kiều Ký tiến lại gần một chút, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mươi mét, nhưng Lâm Quyến không phát hiện ra hắn.

Kiều Ký ý thức giảm tốc độ di chuyển, nhón gót chân tiến về phía trước, những người xung quanh bắt đầu nhận ra sự khác thường của hắn, nhìn hắn như một tên trộm, còn thanh niên đang bị nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối vẫn lang thang ở đó.

Đột nhiên, một tiếng nhạc vang lên, Kiều Ký sợ hãi giật bắn người, sau đó mới nhận ra là điện thoại của mình đang đổ chuông.

Hắn thở ra, lấy điện thoại, lùi lại sau gốc cây bên đường.

Là Ân Nam.

“Cậu không ở nhà?”

Kiều Ký im lặng một lúc rồi vươn cổ liếc nhìn Lâm Quyến đứng cách đó không xa: “Ra ngoài đi dạo.”

“Giờ cậu đến phim trường đi tìm Tề Thanh. Tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ đến tìm cậu.”

“Phim trường?” Kiều Ký vừa hỏi lại, vừa nhìn người Ân Nam nhắc tới dần xuất hiện trong tầm mắt.

Tề Thanh nhìn có vẻ lo lắng, anh giữ lấy Lâm Quyến bắt đầu nói chuyện. Kiều Ký chỉ nhìn thấy môi anh mấp máy, không biết đang nói gì, Lâm Quyến từ đầu đến cuối đều tươi cười, nhìn có chút ngốc nghếch.

Ân Nam ở đầu bên kia dường như hơi tức giận: “Phim trường của Tâm Hồn! Tôi vừa giành một vai cho cậu, vai diễn cũ coi như bỏ, nhưng họ nói vẫn còn một vai người gỗ chưa tìm được ai, có thể cho cậu thử.”

Tề Thanh hình như đã nói xong rồi kéo Lâm Quyến đi. Kiều Ký thu hồi ánh nhìn, cau mày: “Người gỗ?”

“Chính là nhân vật cuối cùng biến thành người gỗ thật.”

“Vai diễn đó chỉ có ba cảnh, phải không?” Kiều Ký kêu lên.

“Không chỉ có ba cảnh.” Ân Nam rất bình tĩnh.

Quỷ mới biết vai đó có mấy cảnh, tổng thoại cộng lại có đủ trăm chữ không.

“Không diễn!”

“Vậy tôi sẽ gọi điện cho mẹ cậu.”

“Tôi...” Khí thế Kiều Ký bỗng chốc giảm xuống.

Ân Nam bổ thêm một đao: “Tôi còn không giúp cậu giấu giếm nửa lời.”

Kiều Ký cố gắng nuốt lại lời chửi thề, nghiến răng hai chữ: “Xem như anh giỏi!”

Ân Nam không hề tự mãn, ngữ khí vẫn rất kiên định: “Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ đến.”

Mặc dù biết sẽ vô ích, nhưng Kiều Ký vẫn dùng lực thật mạnh cúp điện thoại để thể hiện sự bất mãn của mình.

***

Vào lại đoàn làm phim thật sự là thử thách cho lòng tự trọng của Kiều Ký, nhưng may mắn thay Tề Thanh phản ứng nhanh chóng, vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười.

“Lần này làm khó cậu Kiều rồi.”

Kiều Ký cũng cười, diễn xuất là thế mạnh của hắn: “Là tôi gây rắc rối cho mọi người.”

“Anh Ân đã nói với cậu chưa? Sau khi cảnh này kết thúc sẽ quay cảnh mười ba, cậu Kiều cần thời gian chuẩn bị không?”

Vẻ mặt Kiều Ký liền méo mó: “Không cần.” Hắn chưa từng nghe nói diễn cái cây còn phải chuẩn bị.

“Vậy cậu đi trang điểm trước đi.”

Kiều Ký do dự một hồi, không nhịn được hỏi: “Trước đó đạo diễn Lâm yêu cầu thay tôi, đổi vai như thế này có sao không?”

Tề Thanh cười: “Không sao, đạo diễn Lâm không nhận ra đâu.”

“...” Kiều Ký nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Không thể nhận ra, đây không phải chuyện đáng mừng sao?

Vai diễn lần này là một người gỗ đồng hành bên cạnh nhân vật chính, tính cách ôn hòa, kiên định, có cùng ước mơ với nhân vật chính. Nhưng cuối cùng bởi vì yêu một thiếu nữ con người, cam tâm tình nguyện biến thành người gỗ thật sự, chỉ vì có thể mãi mãi ở trên bệ cửa sổ của người yêu.

Số cảnh diễn ít đến ít ỏi, nhưng vì có quan hệ với nam chính, nên hết lần này đến lần khác làm nền cho nam chính và nhân vật khác, ví dụ như cảnh mười ba mà Tề Thanh nói, anh bạn con người tổ chức sinh nhật cho nam chính, hắn là một trong số khách mời.

Kiều Ký ngồi trong phòng hóa trang sắp hai tiếng đồng hồ, chuyên viên mới hoàn thành xong lớp trang điểm đặc biệt cho người gỗ, lúc Kiều Ký đi ra cảm thấy cơ thể đều cứng đờ.

Ân Nam sớm đã đến, anh nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: “Đẹp hơn hình tượng trước.”

Kiều Ký liền đen mặt: “Tôi cũng đâu bán mặt.”

Ân Nam mặc kệ hắn, trực tiếp đổi chủ đề: “Sắp bắt đầu rồi.”

“Ba tuổi tôi đã diễn cái cây rồi.”

Ân Nam không nhịn được cười: “Vậy mà cậu không được diễn vai hoàng tử à?”

Kiều Ký không trả lời, sau khi nhận được tín hiệu của người quản lý liền đi thẳng vào phim trường.

“Cảnh 13 của “Tâm Hồn” lần 1...”

Ting!

Tiếng chuông ác mộng vang lên còn nhanh hơn cả tiếng cạch của bảng clapper board.

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Tề Thanh cũng ngạc nhiên, Kiều Ký đứng rất ngần nghe được anh ta gọi một tiếng: “Tiểu Quyến?”

Lâm Quyến nói rõ ràng hai chữ: “Quá tệ.”

... Đã nói sẽ không nhận ra mà?