Chương 2

Kiều Ký im lặng trong ba giây: “Ha ha, trò đùa này không vui chút nào nha…”

Ân Nam lạnh lùng nhìn hắn.

Kiều Ký không cười tiếp được nữa, liền cố an ủi Ân Nam: “Đạo diễn Lâm là nhân vật lớn, chắc không nhỏ nhen vậy đâu, đừng sợ...”

Đúng lúc này, có người dùng loa hét lên: “Mọi người vào chỗ, chuẩn bị cảnh đầu tiên.”

Ân Nam thở dài: “Đừng nghĩ quá nhiều, đi đi.”

Kiều Ký quay đầu lại nhìn về phía máy quay chính, Diệp Nhiên đã đi vào giữa, Lâm Quyến đang ngồi trên ghế đạo diễn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nếu đánh nhau mình chắc chắn sẽ không thua, sợ gì chứ.

Kiều Ký tự nhủ trong lòng rồi bước về phía Diệp Nhiên.

Hai người ngồi cùng nhau, Diệp Nhiên còn quay đầu lại cười với hắn, trông vô cùng thân thiện.

Trong cảnh đầu tiên, anh bạn con người an ủi nhân vật chính. Đó là lần đầu tiên nhân vật chính ý thức được sự khác biệt giữa mình và con người, nhưng bạn cậu lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì khác biệt cả, trong mắt tôi, cậu cũng là con người, bởi vì cậu có một trái tim con người.”

Bởi vì đây là câu thoại xuyên suốt cả bộ phim, nên được xem là cảnh rất quan trọng. Kiều Ký tưởng mình sẽ lo lắng, nhưng khi hắn bước đến trước máy quay, hắn lại bình tĩnh hơn mình nghĩ.

Tiếng bảng clapper board vang lên, hắn cảm thấy Diệp Nhiên ngồi bên cạnh đã thay đổi. Nỗi buồn và sự tuyệt vọng từ tận xương tủy thể hiện rõ trên khuôn mặt, gần như áp đảo hắn.

Không hổ là ảnh đế. Loại thực lực này, muốn giành giải gì chả được, đâu liên quan gì đến đạo diễn.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhập vai, Kiều Ký theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn hai tay đang nắm chặt của mình, tư thế ngồi luống cuống bất an.

Có cảm giác buồn bã cho bạn mình, lại lo lắng muốn an ủi nhưng không biết nói gì.

Bầu không khí trở lên căng thẳng, tất cả mọi người trong phim trường đều cảm nhận được điều đó. Diệp Nhiên rất mạnh, nhưng Kiều Ký cũng không hề kém.

Ngay khi sự im lặng ấy sắp đạt đến đỉnh điểm, Kiều Ký rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu...”

Ting!

Tiếng chuông đột ngột vang lên, trực tiếp cuốn đi mọi buồn bực khó thở.

“Cậu... đừng như vậy?” Lời thoại của Kiều Ký vẫn tiếp tục, nhưng nỗi buồn và tuyệt vọng trên khuôn mặt Diệp Nhiên đã mất hẳn. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu di chuyển.

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Kiều Ký, Diệp Nhiên liền bật cười: “Đạo diễn hô dừng lại.”

“Hả?” Kiều Ký cảm thấy mình và những người xung quanh ở hai thế giới khác nhau.

Diệp Nhiên như đọc được suy nghĩ của hắn, liền tốt bụng giải thích: “Chính là tiếng chuông đó, vang lên có nghĩa là ngừng.”

Anh ta dừng lại, nhìn về phía Lâm Quyến, do dự một lúc mới nói mập mờ: “Lúc nãy cậu đọc thoại, có thể biểu cảm chưa được tốt cho lắm.”

Kiều Ký khẽ cau mày, quay đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện trên màn chiếu kỳ lạ trước đó đang phát lại cảnh quay vừa rồi của họ. Đó là khoảnh khắc hắn nói thoại, khuôn mặt hắn đương nhiên rất đẹp, hắn thật sự không nhìn ra chỗ “chưa tốt cho lắm” mà Diệp Nhiên nói.

Ngay lúc đầu óc hắn mơ hồ, màn chiếu lại thay đổi. Hình ảnh bị thu nhỏ, bên cạnh có thêm một giao diện, giống như công cụ vẽ, có ai đó đang vẽ trên đó. Một lát sau, một hình người méo mó được vẽ vào khoảng trống lớn ở giữa, tiếp theo là mớ tóc như tổ chim, rồi đôi mắt to mắt bé, sau đó thì không có sau đó nữa.

Người vẽ bắt đầu tô đi tô lại đôi mắt, một lúc sau liền xóa đi như kiểu không chịu nổi, rồi đổi sang màu khác, vẽ lại đôi mắt lần nữa.

Kiều Ký vẫn ngây ra, đứng đó nhìn đầu bút trên màn hình máy chiếu di chuyển liên tục, cho đến khi Diệp Nhiên mở miệng nói, hắn mới hoàn hồn.

“Chắc là ánh mắt không đúng.” Diệp Nhiên nói.

Kiều Ký nhìn lại hình ảnh bị dừng lại, hắn cố gắng phân tích cuối cùng đã nhìn ra chút cứng nhắc trên biểu cảm đó.

“...” Kiều Ký suy nghĩ hồi lâu, không biết mình nên nói gì.

Diệp Nhiên vỗ vai hắn: “Quen rồi sẽ ổn thôi. Lại nào!”

Kiều Ký im lặng ngồi xuống, sau đó không nhịn được mà quay về hướng Lâm Quyến. Thanh niên ngồi đó khẽ run lên, cậu ôm thứ gì đó trong tay, mũ lưỡi trai che hết biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ có thể miễn cưỡng biết được cậu đang nhìn vào máy giám sát.

Kiều Ký thu lại ánh nhìn, hít một hơi thật sâu.

Ngay lúc tiếng bảng clapper board vang lên, Diệp Nhiên lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Kiều Ký không nghĩ nữa, cúi đầu, lúc này hắn chính là người trong kịch bản đó.

Ting!

Lần này lời thoại còn chưa nói, tiếng chuông đã vang lên.

Vẻ mặt Kiều Ký đông cứng, hắn phải cố gắng lắm mới không bật dậy ngay tại chỗ. Trên màn chiếu lại nhanh chóng xuất hiện một hình ảnh tương tự.

“Lại!” Kiều Ký nhìn chằm chằm máy chiếu bao mươi giây rồi hét lên.

Ting!

“Lại.”

Ting!

“Lại...”

Ting!

...

Vào lần quay thứ hai mươi hai, Kiều Ký cảm thấy trong đầu mình toàn là tiếng chuông vang vọng.

Đây là bị ghim sao?

Hắn nhìn chằm chằm vào màn chiếu, cùng một hình ảnh, nhưng hắn căn bản không nhìn ra được vấn đề. Trên bức tranh bên cạnh đã đầy hình người đầu tổ chim rồi, trên mỗi khuôn mặt đều chỉ có đôi mắt với những màu sắc khác nhau, nhìn rất kỳ lạ.

Đây nhất định là bị ghim rồi?

“Cần nghỉ mười phút không?” Có người hỏi, đó là người đàn ông cao lớn đứng cạnh Lâm Quyến. Kiều Ký nhớ Tiểu Triệu vừa giới thiệu, đó là trợ lý đạo diễn, tên Tề Thanh.

Kiều Ký không trả lời, nhắm mắt một lúc rồi mở mắt nói: “Tôi có thể.”

Tề Thanh quay đầu lại nhìn Diệp Nhiên, Diệp Nhiên mỉm cười ra hiệu mình không sao, có thể tiếp tục quay.

Kiều Ký hít một hơi thật sâu, nhanh chóng vào trạng thái.

Bạn của hắn đang ở bên cạnh, vừa buồn vừa thất vọng, còn hắn không biết phải làm gì cho bạn...

Ting!

Tiếng chuông vang lên chặn ngay trước lời thoại hắn định nói, khiến Kiều Ký gần như nhảy dựng lên.

Hắn mất khống chế lao về phía Lâm Quyến, khi Diệp Nhiên phản ứng kịp muốn kéo lại, hắn đã chạy đến trước mặt Lâm Quyến rồi, Tề Thanh chỉ có thể đi đến chắn trước Lâm Quyến, đối mặt với Kiều Ký.

Tất cả mọi người đều căng thẳng.

Sau đó, Lâm Quyến, người đang nhìn màn hình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói câu đầu tiên: “Thay người.”

Không chỉ có mỗi Kiều Ký và Tề Thanh căng thẳng, ngay cả Ân Nam đứng bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí phim trường như ngừng trệ.

Giọng Lâm Quyến rất nhẹ, thậm chí có chút mơ hồ, nhưng bởi vì xung quanh đột nhiên im lặng khiến nó nổi bật vô cùng: “Người này, quá tệ. Thay người.”

“Thay cái gì?” Kiều Ký hỏi lại.

Lâm Quyến im lặng lúc lâu, sau đó chỉ vào hắn, lặp lại: “Quá tệ, thay người.”

Lần này, mọi người đều hiểu.

“Cậu đang ghim tôi!” Kiều Ký không thể tin được.

Lâm Quyến không trả lời, nhưng Tề Thanh lại tiến lên một bước, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

Ân Nam đi tới: “Ý của đạo diễn Lâm là muốn thay Kiều Ký?”

Lâm Quyến im lặng hồi lâu, lúc mở miệng vẫn lặp lại mấy chữ đó: “Quá tệ, thay người.”

“Đạo diễn Lâm...”

“Anh Ân.” Tề Thanh không để Ân Nam nói tiếp, “Hôm nay sợ là không thể tiếp tục quay. Mời hai vị về trước cho, sau này công ty chúng tôi sẽ liên hệ lại với anh.”

Ân Nam cau mày, còn chưa kịp nói gì thì Kiều Ký đã quát lên: “Có ý gì? Thay người? Cậu dựa vào cái gì mà thay tôi.”

Giọng Tề Thanh rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó lại cứng rắn lạ thường: “Bộ phim này là do Star Entertainment đầu tư.”

Kiều Ký muốn nói thêm, nhưng Ân Nam đã kéo hắn lại: “Chúng ta về trước.”

Kiều Ký nhìn chằm chằm anh một lúc, lại quay sang nhìn Lâm Quyến, cuối cùng hất tay anh ra, quay người bước ra khỏi phim trường.

“Xin lỗi, liên lạc sau.” Ân Nam nói xin lỗi rồi đuổi theo.