Chương 15

Cuối cùng Kiều Ký vẫn tham gia ghi hình.

Chương trình được quay tại một trung tâm đào tạo tên “Phồn Tinh”, theo sắp xếp, người phụ trách của trung tâm sẽ giới thiệu những kiến thức liên quan đến chứng tự kỷ cho Kiều Ký, sau đó đưa đoàn quay phim đến gặp một em bé đang được huấn luyện cùng mẹ mình.

Kiều Ký bước vào phòng, cậu bé tám tuổi đang ngồi dưới đất gào thét, đập tay xuống đất liên tục, tâm trạng rất bất ổn.

Mẹ cậu liên tục dùng chong chóng để dỗ cậu, nhưng vô ích.

Việc quay chụp chỉ có thể tạm dừng.

Kiều Ký đứng đó quan sát, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại sờ tay vào túi.

Cuối cùng lấy ra một chiếc kẹo.

Giấy gói đầy màu sắc khiến hắn nhớ đến người đó.

Kiều Ký không thể nhớ bắt đầu từ bao giờ, hắn luôn mang theo kẹo bên mình.

Hắn bước đến chỗ cậu nhóc, lắc lắc viên kẹo trong tay, ngập ngừng gọi tên cậu bé: “Tiểu An.”

Mẹ Tiểu An nhìn hắn có chút ngại ngùng: “Như vậy không được, nó sẽ không để ý cậu.”

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cậu bé tên Tiểu An bắt đầu im lặng, chăm chú nhìn vào viên kẹo trên tay Kiều Ký. Kiều Ký đưa tay sang một bên, ánh mắt cậu cũng di chuyển theo.

Kiều Ký ngồi xuống mỉm cười: “Em tên gì?”

Tiểu An không trả lời nhưng cứ nhìn chằm chằm vào viên kẹo.

Nhϊếp ảnh gia khéo léo bật máy quay, mẹ Tiểu An cũng nói chuyện: “Hãy nói cho anh biết con tên gì nào.”

Cậu bé vẫn không nói.

Kiều Ký lại lắc viên kẹo trong tay: “Hãy nói cho anh biết tên của em, anh sẽ cho em.”

Tiểu An đưa tay ra, như muốn chộp lấy viên kẹo.

Mẹ Tiểu An ôm lấy từ phía sau, trêu chọc cậu: “Nói cho anh biết con tên Tiểu An nào.”

“Em tên gì?” Kiều Ký lặp lại câu hỏi của mình.

Mẹ Tiểu An phối hợp, thị phạm từng chữ một: “Con tên Tiểu An.”

Tiểu An đột ngột lao về phía trước, suýt chút nữa đã bắt được viên kẹo trong tay hắn.

Kiều Ký lặp lại câu hỏi một lần nữa.

“Con tên Tiểu An. Nói với anh con tên Tiểu An.”

“Con tên... Tiểu, An.”

Cuối cùng, không biết lặp lại bao nhiêu lần, cậu bé mơ hồ nói được câu đầu tiên.

Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Ký mỉm cười bóc kẹo ra và đưa cho cậu như một phần thưởng, cậu bé thè lưỡi ra liếʍ vào tay Kiều Ký.

Chút đυ.ng chạm ấm áp đó dễ dàng làm tan vỡ sức kiên nhẫn mà Kiều Ký cố gắng từ lâu.

Những suy nghĩ không thể ngăn cản dâng lên trong tích tắc, khiến hắn không kịp trở tay.

Kiều Ký lơ đãng nhìn đứa trẻ trước mặt, hồi lâu cũng không định thần lại.

“Anh Kiều, anh Kiều?”

Kiều Ký đột nhiên tỉnh táo, nhìn ánh mắt lo lắng của người phụ trách, xấu hổ mỉm cười.

Người phụ trách an tâm dẫn hắn ra khỏi phòng, nhường chỗ cho giáo viên huấn luyện và mẹ của Tiểu An tiếp tục dỗ dành đứa trẻ.

Không thể lập tức quay tiếp, đoàn quay phim tự hoạt động, có người tranh thủ xem lại nội dung trước đó, có người đi nghỉ.

Kiều Ký dựa vào hành lang, vẫn có chút choáng váng.

Người phụ trách nghĩ hắn đang sợ hãi, liền cười nói với hắn: “Anh Kiều sợ hãi sao?”

Kiều Ký lúc lâu sau mới đáp lại: “Không.”

Người phụ trách mỉm cười: “Vừa rồi anh Kiều làm tốt lắm, có khi còn tốt hơn mấy bậc phụ huynh vừa phát hiện con mình bị bệnh.”

“Vậy sao.” Kiều Ký cười miễn cưỡng, “Trước đây tôi có tiếp xúc với một người tự kỷ, nhưng… tôi không biết nhiều.”

“Loại bệnh này đa phần đều cần có người ở bên trong thời gian dài. Khi đã được chẩn đoán, điều đó gần như có nghĩa là ít nhất bố hoặc mẹ cần có một người dành toàn bộ thời gian để chăm sóc trẻ. Một số bố mẹ thà tin rằng con mình chỉ hơi ngốc một chút, thậm chí có khiếm khuyết gì đó như câm, hoặc điếc, rồi đưa con đi khắp nơi để chữa bệnh, chứ không dám đối diện với sự thật.”

“... Vậy phải làm sao?”

Người phụ trách ngừng cười, nhìn có chút cảm khái: “Có người cứ mặc kệ để trẻ ở nhà như một kẻ ngốc. Nếu xuất hiện hành vi công kích, hoặc chứng bệnh tâm thần khác thì sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Còn không sẽ nuôi đến khi nào không nuôi được nữa mới đưa con đi khắp nơi hỏi han mấy bài thuốc chữa trị, có thể bị lừa, hoặc dần dần bỏ cuộc. Rất ít người đưa con đến các cơ sở đào tạo như chúng tôi. Hơn nữa trong nước các cơ sở đào tạo chuyên nghiệp không nhiều, nhân lực không đủ, chắc chắc không thể tiếp nhận được hết. Cho dù có tiếp nhận thì có rất nhiều vấn đề phải đối mặt như khoảng cách, công việc, chi phí, thời gian, điều kiện gia đình, quan hệ vợ chồng... Không phải ai cũng có thể kiên trì được.”

Chỉ với vài câu đơn giản nhưng Kiều Ký thấy như thể hắn có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn và nỗi tuyệt vọng kéo dài.

Đột nhiên hắn nhớ đến Lâm Quyến, sau đó lại nhớ đến cậu bé ngậm kẹo trên tay hắn.

“Tiểu An... có thể khỏe lại không?”

Người phụ trách nghĩ ngợi rồi nói: “Phải xem anh nghĩ thế nào là khỏe. Những đứa trẻ bị tương đối nhẹ có thể tự lo cho bản thân, đi học, đi làm sau khi đào tạo và hợp tác điều trị. Nhưng những đứa trẻ như Tiểu An, trạng thái lý tưởng nhất là thông qua rèn luyện để nắm được kỹ năng sống, ngôn ngữ, khả năng sống nhất định, nhưng sợ là không thể sống tự lập.”

Có lẽ không khác trạng thái của Lâm Quyến là mấy.

Kiều Ký im lặng.

Người phụ trách nghĩ rằng hắn buồn thay cho Tiểu An liền thở dài nói: “Nhưng không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có cách giải quyết? Hy vọng nằm ở ngày mai.”

Kiều Ký im lặng lúc lâu mới gật đầu: “Cũng đúng.”

Sau đó, cả hai trò chuyện thêm vài câu, và không tiếp tục về chủ đề này nữa.

Khoảng một tiếng sau, giáo viên huấn luyện đi ra nói cảm xúc của Tiểu An đã ổn định, có thể tiếp tục quay.

Việc ghi hình sau đó diễn ra rất thuận lợi, vì có đoạn nói chuyện ở hành lang kia, mà câu hỏi của Kiều Ký cũng thực tế hơn rất nhiều, người phụ trách cũng giải thích rất chi tiết. Giữa chừng cũng thử tương tác với Tiểu An, tuy nhiên Tiểu An vẫn không phản ứng lại. Đến thời gian ăn trưa, những thước phim ghi hình cũng tạm ổn.

Nhân viên bắt đầu thu dọn đạo cụ và thiết bị, Kiều Ký đứng đợi bên cạnh, không có việc gì làm liền nhìn mẹ Tiểu An dỗ dành Tiểu An.

Sáng nay, Tiểu An chỉ có một tiết huấn luyện, chính là giới thiệu bản thân.

Khi được hỏi sẽ biết cách trả lời tên của mình, chuyện đơn giản như vậy nhưng cả buổi sáng Tiểu An cũng không nắm được.

Kiều Ký nghe mẹ Tiểu An lặp đi lặp lại câu hỏi và câu trả lời nhiều lần liền nói: “Như vậy, chị không mệt sao?”

Mẹ Tiểu An sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Kiều Ký, giống như không chắc Kiều Ký có phải đang nói chuyện với mình.

Kiều Ký thật sự rất hối hận, nhưng thấy sự bất an trong mắt của mẹ Tiểu An, hắn vẫn lặp lại câu hỏi: “Chị như vậy không vất vả sao?”

Mẹ Tiểu An giống như cảm nhận được sự dịu dàng trong mắt hắn liền mỉm cười: “Vất vả, đương nhiên vất vả rồi.”

“Vậy...” Kiều Ký không biết phải hỏi tiếp thế nào.

Mẹ Tiểu An giống như hiểu được nghi hoặc của hắn liền cười nói: “Vất vả, nhưng cũng có cách nào đâu?”

Chị nhìn Tiểu An nói: “Tiểu An, gọi mẹ nào.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”

Mẹ Tiểu An mỉm cười vui vẻ: “Lúc đầu thật sự rất đau lòng. Tốn mất gần ba năm, con mới biết nói chuyện, lại tốn thêm hai năm để con gọi một tiếng mẹ... Sau đó tôi biết, dù có dạy thế nào thì cả đời này con cũng sẽ không bao giờ chủ động gọi tôi một tiếng, loại tuyệt vọng đó cậu không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, nếu không dạy thì con sẽ không học được.”

“Chị thật sự rất tuyệt vời.” Kiều Ký trầm giọng nói.

Mẹ Tiểu An mỉm cười không nói tiếp.

Kiều Ký cũng không hỏi nữa.

Trong lòng dường như có một thứ gì đó đang đè nén, nặng nề đến mức không thở nổi.

Cậu biết tự kỷ là gì không?

Câu hỏi của Lâm Mạc như văng vẳng bên tai hắn, Kiều Ký cảm thấy mình dường như đã tìm được đáp án, nhưng hắn lại càng mờ mịt hơn trước.