Nguyên bản chuyến bay khứ hồi là vào buổi tối ngày thứ bảy, nhưng Bách Xương Ý đổi lại thành sáng sớm.
Máy bay đúng giờ hạ cánh, Bách Xương Ý thả tờ tạp chí xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, kiểu này chắc hẳn có thể về nhà trước 8h, như vậy anh sẽ kịp ăn sáng với Đình Sương – quá nửa là giờ này còn chưa dậy. Lúc ăn sáng hai người bọn họ có thể từ từ nói chuyện, ăn xong bữa sáng anh sẽ đưa cậu tới quán cà phê để làm thêm, còn mình thì ngồi ở vị trí cũ, đọc sách, ngắm người.
Nghĩ như thế, thời điểm đứng mở cửa, ánh mắt của Bách Xương Ý không tự chủ được mà mang theo chút ý cười.
Nhưng đến khi mở cửa rồi, cảnh tượng trước mắt lại làm cho ý cười kia biến mất.
Trong nhà trống trải và sạch sẽ đến lạ thường.
Trên ghế sô pha không có quyển truyện tranh mới lật được vài tờ đã bị úp ngược xuống; trên bàn trà không có nửa lon bia uống dở đang ấm dần dưới thời tiết mùa hè; trên lưng ghế không có chiếc quần bò và áo phông bẩn chờ được giặt.
Bách Xương Ý tiếp tục đi vào bên trong.
Trên bàn ăn không có chiếc bình decanter bị đem đi cắm hoa; trên bệ bếp không có nửa quả dưa hấu bị xúc mất mấy miếng ở giữa; trong tủ lạnh chặt kín các loại nguyên liệu nấu ăn, trông như thể mới được mua bổ sung thêm; trên ngăn đá mấy que kem không hề xê dịch, ngay cả thùng rác cũng sạch sẽ.
Vào trong thư phòng, trên giá sách chẳng còn cuốn manga hay sách vở ghi chép nào, trên mặt bàn cũng không có mấy tờ giấy nháp vẽ linh tinh, cũng không có chiếc laptop dán đầy nhân vật hoạt hình.
Lên tầng.
Trong phòng ngủ, chăn gối giường chiếu được gấp gọn gàng, dường như chưa từng có ai nằm trên đó.
Ngoài ban công, tàn thuốc lá trong chậu hoa đã được dọn sạch, cây xương rồng tràn đầy sức sống dưới ánh nắng mặt trời.
Bên trong phòng tắm, bàn chải đánh răng và cốc súc miệng trên bồn rửa mặt đều chỉ còn một cái; trên giá treo khăn cũng chỉ sót lại bộ khăn lông màu trắng; trên thành bồn tắm và két nước trống trơn, chẳng có bất luận đồ vật nào bị bỏ quên ở đó.
Bệ ngồi bồn cầu bị hạ xuống.
“Tiện tay đặt bệ bồn cầu xuống là thói quen xấu, nhanh nhanh sửa lại đi.” Vào một buổi sáng sớm cách đây không lâu, Đình Sương nghiêng đầu qua chỗ khác, làm nũng với anh như vậy.
Bách Xương Ý đi xem những phòng tắm khác, không phải ngẫu nhiên, hiện giờ tất cả bệ ngồi bồn cầu trong nhà đều bị hạ xuống.
Hết thảy đều khôi phục lại dáng vẻ như ba tháng trước đây.
Toàn bộ căn nhà chẳng khác nào khách sạn.
Điều duy nhất khác ba tháng trước, chỉ có lọ thủy tinh đựng tiền trên tủ đầu giường, và tấm bản đồ lập thể bên trên có ghim một lá cờ nhỏ.
Hiện tại bên trong lọ tiền tip kia có thêm mấy tờ 50 euro.
Bách Xương Ý đi tới chỗ tấm bản đồ, rút lá cờ nhỏ kia ra, quan sát trong chốc lát.
“Chúng ta đang ở đây.” Một chiều chạng vạng cách đây không lâu, Đình Sương đã cắm lá cờ nhỏ này vào vị trí Hannover: “Mỗi lần nhìn thấy bản đồ, sẽ có thể nhớ được rằng chúng ta đã cùng đi những đâu.”
Bách Xương Ý cắm lá cờ nhỏ vào vị trí cũ.
Đêm trước ngày đi công tác, vụ việc kia dưới cái nhìn của anh thì không phải là cãi nhau, đứa nhỏ cáu kỉnh không muốn nói chuyện, anh cũng đâu thể nào ép buộc được? Vì vậy dự định đi công tác về mới thảo luận lại kỹ lưỡng.
Thế nhưng hiện tại…
Cảm giác bị đá, đồng thời còn nhận được một khoản phí bồi thường chia tay này là sao?
…
Cách đó 4.8km, Đình Sương đã rời giường.
Phòng trọ mới tuy rằng vẫn không có tin tức gì, nhưng ít nhất tháng này phòng trọ cũ vẫn thuộc về cậu.
Đình Sương cạo sạch ria mép rồi nhìn chính mình trong gương. Ánh mặt trời chiếu vào từ ô cửa sổ phía sau lưng, làm cho khuôn mặt và xương quai xanh ở trong gương tỏa ra một ánh sáng tươi đẹp.
Tâm tình của cậu hiện nay rất phức tạp.
Nói cách khác, nội tâm cậu ngay lúc này đang phân thành hai.
Một con Ting vẻ mặt tà ác ——
Hừ, lão cầm thú, thích đi công tác chứ gì, chờ tối nay về nhà lão sẽ biết thế nào là người yêu biến mất.
Một con Ting khổ sở ngồi co ro bên cạnh ——
Nhưng mà… dù sếp Bách có nhận ra việc mày bỏ đi thì cũng chẳng cảm thấy gì đâu… sếp Bách vốn dĩ không có ý định sống chung với mày, mày chuyển đi không phải là việc rất bình thường sao…
Con Ting tà ác kia cười đắc ý ——
Hừ, chuyển đi là việc rất bình thường, thế nhưng trước khi đi còn hạ toàn bộ bệ ngồi bồn cầu xuống, hành vi chọc điên người khác một cách thông minh cỡ này, không phải ai cũng nghĩ ra được đâu.
Con Ting khổ sở càng khổ sở hơn ——
Nè… mày tức sếp Bách thì có ích lợi gì đâu…
Nổi nóng thì ổng không vui…
Không nổi nóng thì chính mày không vui…
Con mẹ nó mày là một người trưởng thành, có thể người lớn một chút không hả?
Đình Sương đạp xe đến quán cà phê, cả đoạn đường đều suy đoán về phản ứng của Bách Xương Ý sau khi về nhà tối nay.
Ngờ đâu lúc cậu sắp đạp tới quán cà phê, từ đằng xa đã nhìn thấy Bách Xương Ý đứng lù lù dưới biển hiệu Freesia.
Đình Sương sợ hốt cả hền, lập tức bóp phanh kíttt một cái.
Tại sao sếp Bách lại ở chỗ này?!
Đã về nhà chưa? Hay là trực tiếp từ sân bay tới đây?
Trên tay không có hành lý, chắc là đã về nhà rồi…
Hiện tại đang chiến tranh lạnh… đừng bảo sếp Bách tức quá nên tới đây bem cậu nhé?
Ở ngay thời điểm tim Đình Sương đập như trống bỏi, Bách Xương Ý cũng nhìn thấy cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, toàn bộ tâm tình phức tạp của Đình Sương, nào là căng thẳng, lo lắng, nào là khổ sở, hờn giận… toàn bộ đều biến thành nhớ nhung.
Muốn quên hết đi những chuyện không vui.
Muốn chạy đến.
Muốn ôm ấp.
Muốn hôn môi.
Đình Sương dắt xe đạp, đi tới phía cửa quán cà phê.
Khi đi tới trước mặt đối phương, vậy mà cậu lại có cảm giác như ‘cận hương tình khϊếp’.
(cận hương tình khϊếp: lâu ngày không về quê hương, càng về gần tới nơi càng lo lắng hồi hộp)
Chẳng biết nên nói cái gì.
“… Chào buổi sáng.” Đình Sương khô khốc nói.
“Chào buổi sáng.” Bách Xương Ý đáp lại.
Đình Sương cảm thấy nghẹn thở.
Bầu không khí gay go này…
Cuộc nói chuyện lúng túng này…
Tiệm cà phê nơi góc phố này…
Sao tự dưng có cảm giác gặp lại người thương sau khi chia tay thế nhỉ?
“Ơ…” Đình Sương vừa khóa xe vừa nói: “Sao anh đã về rồi… em phải nhanh chóng đi làm việc đây… ờmm… không thể hàn huyên với anh quá lâu được…”
“Tôi không đến để hàn huyên với em.” Bách Xương Ý nói.