Chương 19: Cuộc đời, sao lại tàn nhẫn với cô như vậy!?

Hai ông bà Trần đang ngồi trong văn phòng tiếp một vị khách quen là đối tác làm ăn, lúc này thì bà Trần đột nhiên có điện thoại, bà xin phép vị khách rồi ra ngoài nghe máy.

"Alô, Hoàng Phong cháu đấy à!"

"Dạ cháu chào bác gái!" Đầu dây bên kia chính là Hoàng Phong, hắn lễ phép nói với bà Trần.

Bà Trần trong lòng cực kỳ vui vẻ, đối với hắn ta bà đã thầm khẳng định hắn chính là con rể tốt của mình rồi.

"Cháu gọi cho bác có chuyện gì không? Hai đứa dạo này vẫn nói chuyện thường xuyên chứ!?"

"Dạ bọn cháu vẫn ổn ạ! Cháu gọi cho bác là vì một chuyện quan trọng, không biết bác và bác trai có thể dành chút thời gian gặp cháu được không ạ?"

Không lâu sau, vị đối tác kia đi khỏi rồi bà Trần cũng quay trở lại phòng chủ tịch. Bà nhìn ông Trần một lúc rồi mới chậm chạp lên tiếng:

"Hoàng Phong… nó vừa gọi điện cho tôi, nó muốn gặp hai vợ chồng mình về chuyện của Hà Vy."

******

Ngày hôm đó, hai vợ chồng ông Trần từ Hà Nội lái xe về Hải Dương để gặp mặt Hoàng Phong. Cuộc nói chuyện diễn ra ngay trong phòng làm việc của hắn.

Nghe Hoàng Phong kể chuyện, ông Trần cũng khá là bất ngờ khi biết hắn lại chính là thầy chủ nhiệm của lớp Hà Vy. Ông bà Trần thực sự đã cho rằng, đây có lẽ chính là duyên phận của hai đứa. Bởi vậy, chỉ cần cả hai gật đầu thôi, đợi đến khi Hà Vy ra trường họ chắc chắn sẽ chuẩn bị chu đáo cho hai người một cái đám cưới long trọng.

Thế nhưng, cũng chỉ là người lớn nghĩ chuyện của người lớn. Họ đâu thực sự biết được những gì xảy ra với mối quan hệ giữa hai người.

Mà Hoàng Phong, hắn cũng không hẳn ngại khi mà cùng hùa theo niềm vui của hai người lớn. Hơn thế, hắn cũng hy vọng sau này điều đó thực sự có thể xảy ra.

Ngoài khung cửa sổ, lúc này bầu trời đột nhiên tắt nắng. Trong phòng không khí đang có dấu hiệu trầm xuống.

Hoàng Phong nhìn hai người phía đối diện, dáng vẻ lại trở về nghiêm túc, hắn cất lời:

"Chuyện của Hà Vy, cháu thực sự mong hai bác có thể để ý đến em ấy thêm một chút. Cháu cũng biết là hai bác công việc bận rộn từng giờ, thời gian ở nhà không có nhiều. Bắt đầu từ đầu năm, cháu đã nhiều lần muốn gặp hai bác để nói chuyện, thế nhưng Hà Vy luôn bảo là hai bác không có thời gian. Giờ may sao cháu lại quen biết được hai bác, vậy nên cháu sẽ cùng với hai bác cố gắng giúp cho Hà Vy trở nên tốt hơn."

Bà Trần càng nghe càng thấy lo lắng, bà không khỏi tự trách mình, cũng tại bà là mẹ mà không dành nhiều thời gian cho con cái, để giờ nó học hành ăn chơi thế nào mà bà cũng không biết được.

"Bác… hai bác trước giờ thực sự là đã không chú tâm nhiều cho con bé, đã lâu rồi hay bỏ nó ở nhà một mình. Vậy nên, bác cũng không biết được là con bé nó lại học hành sa sút đến mức này. Hai bác… thực sự là cảm thấy có lỗi!" Bà Trần cúi đầu xấu hổ.

"Bác gái đừng nói vậy. Thật ra cháu thấy Hà Vy vốn là một đứa trẻ thông minh có hiểu biết, chỉ là cô ấy cần có người ở bên cạnh quan tâm bảo ban nhiều hơn thôi. Vậy nên chuyện này chỉ cần hai bác về nhà nhắc nhở em ấy chịu khó học bài làm bài đầy đủ là được. Còn lại trên lớp cháu sẽ cố gắng để giúp đỡ em ấy."

"Ừ, lại phải làm phiền cháu nữa rồi." Bà Trần ái ngại nhìn Hoàng Phong.

"Không có gì đâu bác, đây là chuyện cháu nên làm."

"Ông… ông nhẹ tay thôi! Con nó không chịu được!" Bà Trần níu lấy tay ông ngăn cản. Ông Trần thì dựt tay bà ra quát lớn: "Bà mau tránh ra, cũng do bà nuông chiều nó nên bây giờ nó mới cãi lời tôi trôi chảy thế này!"

Dứt lời ông đi đến chỗ Hà Vy rồi giơ tay lên, cây roi quật thẳng vào eo cô.

Hà Vy gục xuống, tay chống dưới sàn, đau rát tột cùng. Cô vẫn cắn răng chịu đựng, nước mắt rơi xuống sàn nhưng cô không hề hé răng lời nào.

Bà Trần ở bên cạnh khóc van xin ông Trần, nhưng lại bị đẩy ra: "Bà tránh ra, để tôi dạy dỗ nó. Tới khi nào nó chịu nhận lỗi mới thôi!"

"Ba cứ đánh con tiếp đi, con không có lỗi gì cả không đời nào con nhận!"

"Con… đứa con trời đánh này!"

Lại thêm hai phát roi liên tiếp quật xuống lưng cô. Hà Vy không chống đỡ được nữa gần như ngã ra sàn, nước mắt cô rơi lã chã.

"Ông... ông thôi đi! Ông muốn đánh chết con ông sao!?" Bà Trần giữ chặt lấy cây roi để không cho nó hạ xuống nữa, bà không chịu nổi khi nhìn đứa con mỏng manh của mình phải chịu đau đớn như vậy. Ông Trần nóng thì nóng thật nhưng trong lòng nào có người cha nào nỡ đánh đập con cái của mình chứ. Ông thực sự cũng đâu có dễ chịu gì.

Cuối cùng ông cũng không tiếp tục đánh nữa, ông vứt mạnh cây roi xuống sàn, tức giận nói một câu: "Không hối lỗi được thì không cần đi học nữa!" Dứt lời ông bỏ đi vào phòng.

Bà Trần nhìn chồng mình đi khỏi rồi mới ngồi xuống đỡ lấy Hà Vy, đau lòng xót xa: "Hà Vy, con có làm sao không? Sao con không chịu xin lỗi ba con, sao con lại dại dột như vậy hả!? " Bà Trần lại nghẹn ngào khóc. Hà Vy không động đậy chút nào, cũng không nói tiếng nào, cô đau khổ gục đầu ở đó khóc không thành tiếng.

Cuộc đời, sao lại tàn nhẫn với cô như vậy!?

Mãi đến tối, bà Trần đứng ở trước cửa phòng của Hà Vy gọi cô liên tục. Nhưng cô đã khóa trái cửa phòng, bên trong cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Bà Trần lo lắng vô cùng. Gọi mãi không được bà liền đi xuống dưới lầu trách mắng chồng mình.

"Ông thấy không! Con bé nó mà có mệnh hệ gì tôi cũng không thiết sống nữa!" Bà ôm mặt khóc.

Ông Trần cũng cảm thấy đau đầu, chưa hết cơn bực tức mà bây giờ lại thêm ruột gan sốt sắng.

"Được rồi, bà có thôi đi không. Hôm nay tôi không đánh nó như vậy thì làm sao mà nó thành người được, sau này sự nghiệp công ty của vợ chồng mình nó cũng phải gánh vác nữa chứ."

"Gánh vác thì gánh vác, nhưng nó còn nhỏ như vậy ông cứ phải ép buộc nó để làm gì. Đợi đến sau này nó ra trường rồi đi học đại học, lúc đấy nó đâu còn trẻ con như bây giờ nữa."

"Bà, chỉ biết chiều hư nó. Còn trẻ mà không dạy dỗ được thì sau này còn ai dạy được nó nữa." Ông Trần bực mình ngồi thụp xuống sofa.

Bà Trần sụt sùi lau nước mắt, bà đi đến bên cạnh ông.

"Bây giờ đã có thằng bé Hoàng Phong rồi, chẳng phải nó bảo ông phải nhắc nhở nhẹ nhàng con bé hay sao!? Chúng ta nhờ Hoàng Phong dạy học cho con Hà Vy là được chứ gì."

"Vậy thì mai bà gọi điện cho Hoàng Phong giúp tôi. Chỉ sợ con bé không chịu học tử tế thôi."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo lại nó."

******

Sáng hôm ấy, khi Hoàng Phong vẫn còn đang sắp xếp tài liệu ở trong phòng làm việc thì đột nhiên Hà Vy chạy tới gặp hắn. Cô không cả gõ cửa, bước vào nhìn thấy hắn, cô cắn môi và bước đến trước mặt hắn.

"Có phải là thầy thích em, đúng không!?"

Đối với sự xuất hiện của cô tại đây đã khiến hắn có chút bất ngờ rồi, nhưng còn câu hỏi bất thình lình đó của cô lại càng khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ hơn.

Hoàng Phong chết sững người nhìn cô, sau khi cô nói xong câu nói đó, cũng là lúc hắn vừa kịp nhìn thấy một giọt nước mắt của cô rơi xuống chảy dài trên má, khiến con tim hắn không hiểu sao nhức nhối từng cơn.

Hắn vẫn không rời mắt cô, giọng nói đột nhiên trở nên khô khốc:

"Em… đang nói gì, tôi… là thầy của em."

Nước mắt của Hà Vy lại tự động rơi xuống nhiều hơn.

"Thầy không thích em, nếu vậy thì thầy đừng có quản em nữa được không! Thầy đừng bao giờ xen vào cuộc sống của em nữa được không!? Em thực sự đã mệt mỏi lắm rồi!"

Hoàng Phong im lìm ở đó tựa như một khúc gỗ, hình ảnh cuối cùng cô để lại cho hắn cũng chính là những giọt nước mắt đắng chát và một ánh mắt đau đớn tột cùng.

Có phải hắn, là hắn đã khiến cho cô đau khổ như vậy đúng không!? Là bởi vì hắn đã quá mức để ý quá mức quan tâm nên mới khiến cô cảm thấy chán ghét đúng không!? Là vì hắn sai vì đã xuất hiện trong cuộc đời của cô phải vậy không?

Nếu sớm biết sự xuất hiện của hắn lại khiến cho cuộc sống của cô bị xáo trộn như vậy, thì hắn đã quyết định không đến gần cô.

Hắn vẫn còn muốn chở che cho cô, nhưng có lẽ bây giờ thì, hắn đã không còn cơ hội đó nữa rồi. Phải vậy không?

Kể từ ngày hôm đó, Hoàng Phong thực sự đã không còn quản giáo cô nữa. Cho dù cô bỏ tiết của hắn hay ngủ gật, bỏ bài như thế nào chăng nữa thì hắn cũng không động chạm đến cô nửa lời. Đối với hắn, chỉ cần còn nhìn thấy cô và cô vẫn khỏe mạnh bình thường là hắn đã thấy yên tâm rồi.

Còn Hà Vy, cô thực sự đã cố gắng để coi hắn như chưa từng xuất hiện. Thế giới của cô không còn gì cảm thấy vui vẻ nữa, chỉ có một mảng vô hồn và u ám mà thôi.

Tối đó, Hà Vy ngồi thu mình ở trên chiếc giường trắng, ánh mắt cô lặng lẽ ngắm nhìn chiếc bình gốm hoa sen ở trên bàn ngay bên cạnh. Cô đã nhìn nó rất lâu, không suy nghĩ cũng chẳng có cảm xúc gì. Phờ phạc giống như một cái xác không hồn, không sự sống.

Mãi đến khi có tiếng mẹ cô gọi ở bên ngoài. Không lâu sau Hà Vy đứng dậy mở cửa, cô nhàn nhạt cất lời: "Mẹ có chuyện gì không?"

Bà Trần khẽ đảo mắt, ậm ờ đưa cho cô một tờ giấy nhỏ: "Ba mẹ đã tìm được thầy dạy thêm cho con, ba con cũng đã quyết định vậy rồi, con cũng đừng có cố chấp với ông ấy nữa."

Nhìn tờ giấy một lúc, rồi Hà Vy nhận lấy nó, cô nói: "Con biết rồi, mẹ về phòng đi." Nói xong cô cũng đóng luôn cửa lại, quay về đặt tờ giấy ở trên bàn.

Đây không phải lần đầu tiên ba mẹ sắp xếp cho cô một gia sư để dạy kèm, và lần nào cũng không thể dạy quá ba buổi bởi vì cô không ngừng tìm cách quấy rối. Cũng chính vì lý do đó mà từ lâu rồi ba mẹ không còn đề cập đến vấn đề này nữa.

Nhưng còn lần này thì, cô cũng không thể bảo đảm là mình sẽ để cho ông thầy đó được dạy yên.

******

Chung cư TNR Royal Park.

Hà Vy ngước nhìn tòa nhà cao ngất đang sừng sững ở trước mắt cô. Một lúc sau cô lại cúi xuống nhìn tờ giấy nhỏ trên tay. Trên đó có ghi tầng 35, căn hộ số 207.

Cô không khỏi nhíu mày bực dọc, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong chung cư.

Hà Vy bấm cửa thang máy rồi lên đến tầng thứ 35. Cô bước chậm rãi qua từng hành lang dài, mắt liếc nhìn các con số của từng căn hộ. Không bao lâu, cuối cùng cô cũng đã tìm được căn hộ số 207. Hà Vy cũng thật muốn biết, ông thầy này là người như thế nào mà lại sống trong một khu chung cư sang chảnh đắt đỏ như vậy.

Hà Vy đứng trước cửa căn hộ, đưa tay lên bấm chuông cửa.

Một lúc sau, cánh cửa từ từ được mở ra, người trong nhà không khỏi khiến cho Hà Vy cả kinh.

"Thầy… sao lại là thầy?"

Hoàng Phong bình tĩnh trước vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn điềm tĩnh nói:

"Vào trong đi."