Chương 7: Sự thật (1)

Phát súng của cái ngày đó là do Tiêu Ân bắn, hắn sợ Tiêu Chiến sẽ không thể ra tay nên tự động dứt khoát, nhưng phát súng đó vốn không thể lấy mạng Vương Nhất Bác được vì hắn cố tình làm như vậy, hắn muốn xem cảm xúc của Tiêu Chiến như thế nào, quả là là vậy cậu đã khóc khi nhìn Vương Nhất Bác ngã xuống, đôi chân như cái thứ gì bám dính nửa muốn chạy lại người kia, nửa không muốn lại gần. Vậy là thế nào nhỉ? đau sao, à mà khóc là đau rồi đấy, đau đến bất lực.

Vương Nhất Bác được thuộc hạ đưa đến phòng giam, cơ thể hắn bây giờ đầy máu, mặt mày tái nhợt, vần trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vết thương tuy bắn lệch ở phần bụng nhưng chỗ đó rất dễ mất nhiều máu nếu không cầm máu ngay để lâu dài thì có giỏi đến mấy cũng không chịu nổi.

Đã thế mà lại có người quan tâm đến vết thương đó không ai khác ngoài cậu, cậu sợ nhìn thấy Vương Nhất Bác chết sao hay là không nhẫn tâm nhìn người ấy đau đến chết.

Cũng đã qua một đêm kể từ ngày kế hoạch thành công và cũng từ cái ngày đó cậu không ngủ được, đêm thật dài đối với một người như cậu đúng không dù đã cố gắng nhưng chỉ phí công.

Tiêu Chiến một mình bước xuống chỗ giam Vương Nhất Bác, nhè nhẹ ra mở cánh cửa vì đêm đã khuya nên đám thuộc hạ ít qua lại còn Tiêu Ân đêm nay không về nhà vì phải giải quyết một số việc nên cậu sẽ dễ dàng vào được. Và cũng chính lúc này là thời điểm thích hợp cho cậu cứu hắn mặc kệ vì cái gì vì yêu cũng được vì thương hại cũng được cậu không quan tâm đến.

Cậu bước vào trong nhìn thấy Vương Nhất Bác đã nằm co ro ở dưới đất vì đau, chắc qua một ngày không xử lý vết thương của hắn cũng bị nhiễm trùng rồi, Tiêu Chiến tiến đến càng một gần dường như hắn cảm nhận được bước chân quen thuộc mà cố ngước nhìn người nọ.

-" Tôi sẽ giúp anh lấy viên đạn ra, anh cố chịu"

Cậu nhìn hắn với ánh mắt đầy chiều mến tuy trong phòng giam không được sáng lắm nhưng cũng đủ để thấy và cảm nhận. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến được cha cậu huấn luyện kỷ lưỡng cả về thể lực thì tức nhiên cách để xử lý vết thương khi cần thiết thì là chuyện thường, cũng nhờ biết rõ nên cậu mới có thể chịu được lúc bị Vương Nhất Bác hành hạ.

-" Tại sao?" Vương Nhất Bác tỏ ra không hiểu.

-" Anh muốn nghĩ sao cũng được" cậu không giải thích gì thì chỉ nhàn nhạt trả lời.

Cơn đau âm ỉ, ê ẩm cả phần bụng, đáng lẽ cũng không đến nổi nhưng vì bị nhiễm trùng nên phải mất nhiều công sức và thời gian để băng bó, vết thương đó cũng vì hành mà dẫn đến sốt. Sau khi đã xong, sắc mặt của Vương Nhất Bác cũng khá hơn rất nhiều so với lúc trước.

-" Em không hận tôi".

-"..." cậu không trả lời.

-" Rõ ràng em có thể gϊếŧ tôi thì tại sao lại cứu tôi".

-"..." cậu vẫn không trả lời.

-" Nói" hắn như mất hết kiên nhẫn mà quát lớn.

-" Không gì cả, tôi đã gọi điện cho Trác Thành cậu ấy sẽ đến đưa anh đi, tôi cũng đã dặn cậu ấy rửa thuốc sát trùng lại cho anh không lâu sẽ khỏi" câu trả lời dường như không liên quan gì cả.

-" Nếu tôi nói, tôi không phải là người gϊếŧ cha em thì em có tin không?" hắn nghiêm nghị nhìn vào Tiêu Chiến mà khẳng định.

-" Tôi tin" cậu nhìn thẳng vào đáp lại khiến hắn có chút bất ngờ.

-" Thật".

-" Thật".

-" Phải, hôm đó tôi có rượt đuổi cha em nhưng tôi không định gϊếŧ, vốn dĩ tôi chỉ muốn dùng ông ta để ép buộc em ở bên cạnh tôi, nhưng không ngờ cái thằng anh của em diễn giỏi thật chính tay hắn đã một phát bắn chết cha em".

Cái gì cậu không nghe lầm chứ, là anh cậu người anh cậu tôn kính bấy lâu nay lại ra tay gϊếŧ chết cha mình sao?.

-" Không phải như vậy" cậu gục đầu xuống mà nói.

-" Đó là sự thật, hắn chỉ diễn kịch trước mặt em thôi, bây giờ rõ ràng quá còn gì hắn đã bộc lộ được bản chất của hắn, hắn không ngây ngô như em nghĩ chẳng lẽ bấy lâu em sống chung với hắn em không nhìn ra hay sao? Tiêu Chiến hãy rời khỏi đây cùng tôi, có được không?".