Chương 16: Khách không mời mà đến nhà anh

Tiêu Nhất Nguyệt vốn không muốn đi ra ngoài với Thẩm Đồng.

Bởi vì cảnh tượng anh hôn cô vào hôm trước vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt cô nên trong một chốc một lát, cô vẫn chưa muốn đối mặt với anh.

Nhưng chuyện này với Thẩm Đồng mà nói thì giống như không tính là cái gì. Hoặc là nói, anh thật sự coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Lần mần trong chốc lát, thấy anh còn không có ý định đi, Tiêu Nhất Nguyệt mới cầm áo khoác lên, có chút bất đắc dĩ: “Đi thôi.”

Thẩm Đồng ừ một tiếng: “Đi ra từ cửa chính à?”

Tiêu Nhất Nguyệt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đồng hồ phía trên bảng đen: “Chín giờ rồi, nếu như đi ra từ cửa chính thì có khi sẽ bị bắt lại xử phạt mất. Trèo tường ra ngoài đi.”

Thẩm Đồng hơi bất ngờ: “Trèo tường á? Cậu mà sẽ trèo tường á? Không ngờ cậu lại hổ báo như vậy đấy, Tiêu Nhất Nguyệt.”

“Vậy có phải lẽ ra tớ nên cướp sạch cậu không?” Tiêu Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn túi áo của anh: “Tớ thấy chiếc di động kia của cậu đáng tiền lắm, chắc là có thể bán được không ít tiền đâu nhỉ?”

“Cả người tớ chỉ có chiếc điện thoại này là đáng giá thôi à?”

Thật ra, Tiêu Nhất Nguyệt cũng không nghĩ gì khác: “Nếu không thì sao?”

“Không cân nhắc cướp sắc à?”

Vẻ mặt cô cứng lại.

Đối diện với Thẩm Đồng đang nheo mắt lại, mặt đối mặt hai giây, cô dời mắt sang một bên.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi.”

Cô dẫn đầu ra khỏi cửa lớp, Thẩm Đồng đi theo sau lưng cô, hai người lần lượt ra khỏi khu dạy học, Tiêu Nhất Nguyệt không quay đầu lại nhìn Thẩm Đồng, cho nên cũng không nhìn thấy dáng vẻ anh đút hai tay vào túi đi phía sau, vẻ mặt mỉm cười có ẩn ý khác.

Trèo qua chỗ rào chắn bị hỏng một đoạn kia, hai người nhảy xuống đường cái, đi về phía trước dọc theo hàng rào.

Đèn đường chính soi sáng chưng, nhờ có ánh sáng, Thẩm Đồng nhìn rõ vẻ ửng hồng trên mặt Tiêu Nhất Nguyệt, kết hợp với mùi rượu như có như không vừa mới ngửi thấy, anh đoán ra chắc chắn cô đã uống rượu rồi.

“Về muộn như vậy, bố mẹ cậu sẽ không mắng cậu chứ?” Anh hỏi.

“Bố mẹ tớ đi công tác rồi.” Tiêu Nhất Nguyệt nói.

Thẩm Đồng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Anh lại hỏi tiếp: “Vì thế, cậu muốn chơi đến bao giờ thì chơi à?”

“Ừ.”

“Không về cũng được à?”

Tiêu Nhất Nguyệt nghe thấy giọng điệu của anh không đúng lắm, quay đầu lại nhìn anh một cái: “Cậu muốn làm gì?”

“Không làm gì.” Thẩm Đồng trả lời, lộ ra nụ cười mập mờ: “Chính là cảm thấy có cơ hội tốt như vậy thì không nên lãng phí.”

“…”

Tuy rằng không nói rõ nhưng từ vẻ mặt kia, Tiêu Nhất Nguyệt vẫn có thể nhận ra anh có ý gì.

Đi được mấy bước, trước mặt chính là trạm tàu điện ngầm, cô dừng chân lại.

“Không phải cậu đang nói đùa với tớ chứ?” Cô hỏi.

Thẩm Đồng cũng dừng chân lại.

Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn chằm chằm mấy giây.

“Về việc này, không hề.”

“… Vậy trước đây cậu đã từng làm rồi à?” Cô hỏi, có chút căng thẳng, sợ hỏi không rõ ràng, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chính là chuyện ấy ấy.”

“Chưa từng.” Anh khẽ lắc đầu, sau đó mỉm cười: “Nhưng tớ muốn thử một lần với cậu.”

“…”

Lại yên lặng một lúc, cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.

“Được.”

Gió đầu mùa hè thổi tới, vẫn có chút lành lạnh.

Sau khi hai người ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lần này đổi thành Thẩm Đồng đi đằng trước.

Tiêu Nhất Nguyệt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hai hàng cây xanh hóa ngay ngắn đẹp hơn khu gần nhà cô nhiều, bên trong hàng rào bên tay trái là hàng loạt biệt thự, ở bên kia đường bên tay phải là các câu lạc bộ được trang hoàng đầy phong cách, yên lặng một lát, cô hỏi: “Cậu ở một mình à?”

Thẩm Đồng nghiêng nửa bên người lại: “Bây giờ mới hỏi thì không thấy quá muộn rồi à?”

“…”

Xem ra bố mẹ anh cũng giống như bố mẹ cô, thường xuyên đi ra ngoài bận bịu.

Đi vòng đến cửa hông của một khu chung cư, Thẩm Đồng quẹt thẻ mở cửa, hai người sóng vai đi vào một đoạn, đi vào một tòa nhà tách biệt trong một tòa nhà cao tầng, đi lên tầng cao nhất bằng thang máy.

Lúc này, Tiêu Nhất Nguyệt mới nhớ tới việc hỏi anh xem khu chung cư này tên là gì.

“Hổ Phách Loan.”

Thẩm Đồng nói.

Tiêu Nhất Nguyệt hơi nhếch chân mày lên, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Vậy xem ra chính là phòng đắt nhất ở khu này.

Trong lúc suy nghĩ, thang máy tinh một tiếng, tới tầng mà bọn họ muốn lên.

Đi đến trước căn hộ bên phải, anh không lấy chìa khóa ra, mà trên cửa có chỗ mở khóa bằng vân tay, Tiêu Nhất Nguyệt cho rằng nhà anh là một tầng, kết quả không ngờ rằng sau khi đi vào trong lại là một căn hộ Duplex kiểu thông tầng.

Kinh ngạc trong chốc lát, cô mới bình tĩnh lại.

“Có đói không?” Thẩm Đồng hỏi: “Tủ lạnh có đồ ăn nhanh là pizza đông lạnh.”

“Tớ không đói.” Tiêu Nhất Nguyệt nói: “Cậu đói à?”

“Vẫn ổn.”

Sau đó hai người đi đến đầu cầu thang, Thẩm Đồng xoay người lại, tựa nửa người vào trên lan can: “Có ba phòng cho khách, hoặc là ngủ ở phòng tớ cũng được.”

Tiêu Nhất Nguyệt hơi cau mày lại: “Xong việc thì tớ không thể đi được à?”

“Vô tình như vậy hả?” Thẩm Đồng cũng nhăn mày lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng: “Nếu như xong việc mà cậu còn có sức, vậy cũng không phải là không được.”

Sau đó, anh dẫn cô lên tầng hai, nói cho cô biết phòng tắm ở đâu, cùng với vị trí của ba phòng cho khách, Tiêu Nhất Nguyệt xem xét một phen, nói: “Tớ thấy trong phòng cậu vẫn tiện hơn.”

Thẩm Đồng cười một tiếng: “Vậy hoan nghênh tới chơi.”

Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người quyết định đi tắm.

Tiêu Nhất Nguyệt ở tầng trên, Thẩm Đồng ở tầng dưới.

Trước khi đi tắm, Thẩm Đồng lấy một chiếc áo phông trắng từ trong tủ quần áo của mình ra, nói nếu như cô cần thì có thể mặc quần áo của mình sau khi tắm xong, Tiêu Nhất Nguyệt nói một tiếng cảm ơn, sau đó cầm lấy.

Nói thật, tắm rửa ở hoàn cảnh xa lạ, Tiêu Nhất Nguyệt vẫn có chút không quen.

Cô nhớ tới ngày trước có một lần đi tắm, lần mà suýt nữa cô đã nhận cuộc gọi video của Thẩm Đồng. Sau đó, cô khóa trái cửa lại, xác định không mở được thì mới yên tâm đi vào bồn tắm.