Khoảng cách giữa hai thành phố khá xa, đi tàu điện ngầm cũng đã mất hơn một tiếng rồi. Lâm Thời Phong nói sẽ chạy xe trở về, sẽ mất nhiều thời gian hơn nên từ sớm đã phải xuất phát. 4 giờ sáng Bạch Anh đã tỉnh, Quách Ái Trân còn ngủ nên cô cũng không dám đánh thức. Lộc cộc thêm một chút, lúc xuống dưới sảnh khách sạn đã tới 5 giờ.
Lâm Thời Phong chơi điện thoại ngồi chờ ở dưới. Nhìn thấy anh, Bạch Anh liền nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua. Cô đỏ mặt, vội xua đi mấy suy nghĩ đó rồi chạy bước nhỏ tới chỗ anh. Cô vì lo cho danh tiếng của anh nên đã đeo khẩu trang, thế mà Lâm Thời Phong gì cũng không có. Anh chỉ mặc độc áo sơ mi đen cùng quần đen, ngồi yên một chỗ thôi cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật.
"Dậy rồi à? Ngủ ngon không?" Lâm Thời Phong cất điện thoại, mỉm cười nhìn cô.
Cô gật đầu, "Ngủ ngon ạ, anh có chờ em lâu không?"
"Không lâu, vừa lúc."
Hai người ra khỏi khách sạn, cùng lúc đó một chiếc xe BMW 7 chỗ màu đen đã chạy tới trước mặt hai người. Tiểu An nhìn thấy cô, cũng giơ tay chào một tiếng.
Bạch Anh ngó nghiêng xung quanh rồi vội vàng chui vào xe. Tuy bây giờ còn sớm không có nhiều người, nhưng dù sao Lâm Thời Phong cũng là người vô cùng nổi tiếng, nếu để ai thấy hai người cùng lên một chiếc xe thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Nhìn Bạch Anh thậm thà thậm thụt như vậy, Lâm Thời Phong có chút buồn cười. Hai người cùng ngồi một hàng ghế sau, anh đưa cô một chiếc chăn rồi nói: "Thời gian chạy xe lâu nên sẽ buồn chán. Em có thể ngủ hay chơi gì cũng được. Tới nơi chúng ta sẽ đi ăn sáng rồi bắt đầu làm việc, được chứ?"
"Vâng ạ." Bạch Anh gật đầu.
"Ngoan lắm." Lâm Thời Phong hài lòng cười, "Anh ngủ một chút nhé."
Nghe nói Lâm Thời Phong phải quay phim rất muộn nên không được ngủ đủ giấc, bây giờ có chút thời gian nên phải tranh thủ. Có lẽ là do mệt mỏi nên anh ngủ rất nhanh, tiếng hít thở đều đều vang lên trong không gian. Vốn Bạch Anh cũng không có buồn ngủ, nhưng vì Lâm Thời Phong ngủ bên cạnh nên cô cũng không dám có động tác gì lớn. Trong xe vô cùng yên tĩnh, Bạch Anh ngồi nhìn cảnh quan vùn vụt bên ngoài, một lúc rồi cũng ngủ theo luôn.
Tiểu An lái xe một mạch tới thành phố F, khi tới nơi đã hơn 8 giờ sáng. Bạch Anh được Lâm Thời Phong gọi dậy, đôi mắt cô nhập nhèm nhìn ra bên ngoài thì đã ở trong hầm để xe của công ty rồi.
"Đói không? Đi ăn sáng nhé?" Lâm Thời Phong hỏi.
Bạch Anh ngơ ngác nhìn, trong lòng cứ thầm than vì sự dịu dàng của anh. Mãi sau cô mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng gật đầu rồi mau chóng xuống xe. Lâm Thời Phong cũng xuống theo, hai người cùng đi tới canteen của công ty.
Canteen của VIBE vừa rộng lại vừa đẹp, trong khi luyện tập Bạch Anh luôn ăn uống tại đây. Một phần vì không cần ra ngoài sẽ tiết kiệm thời gian, một phần cũng vì thức ăn ở đây rất ngon. Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài nghệ sĩ xuống đây ăn, nhưng khu vực của các thực tập sinh và nghệ sĩ đều không liên quan đến nhau. Khu vực bên ngoài là của nhân viên và các thực tập sinh, còn một căn phòng bên kia mới dành cho nghệ sĩ.
Lâm Thời Phong đưa cô tới phòng ăn của nghệ sĩ.
"Em ăn gì?"
"Phở đi ạ."
"Được, vậy lấy hai bát phở."
Trong phòng này chỉ có hai người họ, nhưng bên ngoài lại có rất nhiều người. Bạch Anh vẫn cảm thấy ngại dù cho họ không thể nhìn thấy. Lâm Thời Phong thì đang nhắn tin cho ai đó, dáng vẻ đã bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.
Bữa sáng trôi qua đơn giản, một phần cũng là do Lâm Thời Phong điều tiết không khí rất tốt. Anh luôn tỏ ra không có khoảng cách, chỉ hỏi những chuyện linh tinh xảy ra thường ngày. Bạch Anh đương nhiên vô cùng vui vẻ, không chỉ trả lời câu hỏi mà còn sẽ kể vài câu chuyện, không khí vô cùng hài hòa.
Con đường từ canteen đến phòng thu số 5 đối với Bạch Anh vô cùng gian nan. Cô đi bên cạnh Lâm Thời Phong, vì thế thực tập sinh nào lễ phép chào anh cũng nhìn cô chằm chằm. Thậm chí còn gặp cả nhóm Trần Mộng. Ba người họ cười nói với nhau, lúc nhìn thấy cô thì lập tức im bặt.
Bạch Anh mỉm cười với họ coi như chào hỏi, sau đó lại nhanh chân theo Lâm Thời Phong tới phòng thu số 5.
Trương Bình Nhi không nhịn được mà hỏi: "Không phải chứ? Sao Bạch Anh lại đi cùng tiền bối Lâm?"
"Hôm qua cô ấy cũng nghỉ, có khi nào cũng ở chung một chỗ với tiền bối Lâm không?" Trần Mộng cũng sờ cằm.
Châu Thải Vi nhìn chằm chằm phòng thu, nhàn nhạt nói: "Có thể là cùng nhau thu âm đi."
Hai người kia hít một hơi sâu, thực sự cảm thấy Bạch Anh lợi hại. Không chỉ hợp tác với Troy D rồi, bây giờ lại còn có thể tham gia thu âm với Lâm Thời Phong.
Sau khi anh chỉnh sửa thiết bị trong phòng thu, hai vị producer còn lại cũng tới. Bạch Anh đã nghe qua danh tiếng hai người họ, hai người cũng đã tạo ra không ít các ca khúc hit cho cả Lâm Thời Phong và một số nghệ sĩ khác.
"Khoảng cách 1000 bước chân" thu âm trong khoảng 7 tiếng đồng hồ. Bản thu âm cuối cùng so với bản demo thì khác đi rất nhiều, nhưng hầu như không bị đánh mất đi điểm đặc biệt của nó. Thực chất mà nói đây là một ca khúc thiên hướng ngọt ngào với đoạn điệp khúc khá bắt tai. Tất cả ca từ của bài hát này đều do Lâm Thời Phong chắp bút, giai điệu thì đã có thêm phần chỉnh sửa của producer.
Khác với "Quỷ Thê", line hát của Bạch Anh khá tương đương so với anh. Có một điều nữa khá là thành công, chính là giọng hát của hai người khi hòa âm với nhau thì đặc biệt dễ nghe. Cả ba người khen cô liên tục khiến Bạch Anh vô cùng vui vẻ, đến cả khi thu âm cũng nghe ra được sự ngọt ngào trong giọng hát.
Điều Bạch Anh thích nhất ở bài hát này chính là ca từ bay bổng của nó. Trong lúc nghỉ ngơi, cô có hỏi Lâm Thời Phong: "Tại sao khoảng cách lại là 1000 bước chân vậy ạ?"
Anh bỏ kính xuống mặt bàn, xoa nhẹ đôi mắt rồi nói: "Mẹ anh nói, khoảng cách giữa những người yêu nhau sẽ là 1000 bước chân. Không phải là 1 và 999, mà là 500 với 500. Tình yêu là sự đồng điệu, phải có đủ yêu thương và cả sự công bằng mới khiến hai người có thể thấu hiểu và cảm thông cho nhau. Đích đến vẹn toàn là khi hai trái tim hòa làm một, đó là vị trí của bước chân thứ 1000."
Chỉ khi có sự công bằng, những gì đánh đổi là tương đương nhau thì mới có sự cảm thông cho nhau. Nếu không đủ, kết cục sẽ luôn phải có một người đau thương, giống như bố và mẹ anh vậy.
"Hay thật." Bạch Anh cười, nhưng lại có một chút nghi hoặc, "Bài hát ý nghĩa như vậy, anh không sợ em sẽ phá hỏng nó sao?"
Nghe thế, Lâm Thời Phong liền duỗi tay gõ lên trán cô một cái. "Không phải là em đang làm rất tốt sao. Là em không tự tin về mình hay đang nghi ngờ mắt nhìn của anh?"
Bạch Anh cười hì hì: "Đều không phải."
Sau khi hoàn tất "Khoảng cách 1000 bước chân", Bạch Anh còn được ưu tiên nghe hết các ca khúc trong album này. Album mang tên "Flower & Tears", bao gồm 12 ca khúc đầy đủ các thể loại. Ca khúc chủ đề là một ca khúc nhạc pop nhưng mang âm hưởng latin, tên là "Enthuse" (Say mê), nói về một chàng trai đang trong giai đoạn tán tỉnh cô gái. Vũ đạo mẫu của "Enthuse" khá mạnh mẽ và quyến rũ, điểm nhấn còn là một vũ điệu tango đầy nóng bỏng.
Music video còn chưa được khởi quay, nhưng bù lại thì các bộ phận của album đều đã hoàn thành cả rồi. Ngay cả ca khúc "Lời nói không chạm thấu trời xanh" trước kia anh từng cho cô nghe cũng đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh.
"Flower & Tears" được tiến hành trong cả một năm trời. Các ca khúc được lựa chọn đưa vào album phải được chọn lọc một cách kỹ lưỡng, chọn xong rồi lại phải chỉnh sửa lại nhiều lần cho đến khi hài lòng mới thôi. Dù sao album này cũng là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của anh.
Hai vị producer đã rời đi rồi, trong phòng điều khiển chỉ còn lại hai người. Bạch Anh nghe Enthuse đến nghiện, nghe liền mấy lần cũng không thấy chán.
"Khi nào anh sẽ quay MV cho ca khúc này vậy?" Bạch Anh hỏi.
"Có lẽ sẽ rơi vào tháng 5, vì cuối tháng 6 đã bắt đầu phát hành rồi." Lâm Thời Phong nói.
Bạch Anh nghe thế liền suy sụp. Huhu, tháng 5 tháng 6 cô còn đang "đổ máu" cho chiến trường tuyển chọn, thậm chí còn không thể chào đón album mới của anh ra đời. Nghe nói MV và album sẽ được phát hành vào chính ngày sinh nhật của anh, ngày 21 tháng 6. Bạch Anh ỉu xìu, bày tỏ cảm xúc vô cùng tiếc nuối.
Lâm Thời Phong thấy thế thì cười, "Không sao đâu, tới đó anh sẽ để cho em vài bản."
Thế mà Bạch Anh lại từ chối, "Không được, em phải mua để tăng doanh số cho anh."
Lâm Thời Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bất đắc dĩ mà cười.
Hai người ngồi trong phòng thu tới tận chiều tối mới ra ngoài. Lâm Thời Phong còn đưa cô tới một nhà hàng ăn tối, Bạch Anh vốn còn muốn từ chối nhưng lại không nỡ, cuối cùng lại nói đùa sẽ nấu cho anh một bàn "Mãn hán toàn tịch". Cứ tưởng anh sẽ cười, không ngờ anh lại gật đầu đáp ứng, thậm chí còn ghi nợ vì cho rằng cô sẽ quên.
Bạch Anh cảm thấy, hình như quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều rồi. Tới khi về anh còn đưa cô về tận ký túc xá, dịu dàng đến không thể cưỡng lại được.
Cô vẫy tay chào mấy cái rồi mới chịu đi vào. Lần này leo cầu thang cũng không thấy mệt, cô ôm chặt hai má nóng bừng, khóe miệng cũng không chịu hạ xuống. Bạch Anh biết, cô sắp tiêu rồi.
Lúc vào phòng, Trần Mộng kéo tay Bạch Anh thân thiết hỏi: "Hôm nay em đi cùng tiền bối Lâm làm gì vậy?"
Lâm Thời Phong cũng không bảo cô giấu diếm, vì thế cô trả lời: "Anh ấy mời em cùng thu âm một ca khúc của anh ấy."
Ba người như nghe phải chuyện lạ, đồng thanh hỏi: "Anh ấy mời?"
"Đúng vậy."
Châu Thải Vi cười nhạt: "Hai người quan hệ rất tốt sao?"
Bạch Anh biết mấy cô ấy không thích mình, nhưng bây giờ thì cô cũng không quá quan tâm nữa. Cô chỉ mỉm cười gật đầu, cũng may họ không nói thêm về chuyện đó nữa.
Lâm Thời Phong nói đúng. Cô không cần phải làm hài lòng tất cả mọi người để làm khổ mình. Dù sao cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình, không thẹn với lòng là được. Mối quan hệ của cô với ba cô gái này tuy không được tốt lắm, nhưng chỉ cần để nước sông không phạm nước giếng là được.
Những ngày sau đó, Bạch Anh lại vùi mình luyện tập. Chẳng qua là hiện tại tâm thái của cô đã khác trước, dường như làm gì cũng sẽ tốt hơn, trạng thái cũng sẽ không bị kéo xuống như trước nữa.
Tháng 4 cứ vậy mà tới, ngày Bạch Anh gia nhập "Tô điểm cầu vồng" đang ngày càng đến gần. Bạch Anh cũng được Phương Kiều tới đón về để chuẩn bị cho công tác tham gia cuộc thi.