Chương 15
Chiều thứ sáu, tiết cuối là tiết thể dục, ý nghĩa của việc này là có thể thoát ra khỏi việc học hành nặng nề trước khi hết giờ. Tuần này đến phiên Diêu Thủy Tinh và Nghê Bối Bối làm nhiệm vụ thu dọn đồ sau giờ học, đem những dụng cụ đã sử dụng vào phòng thể dục.
Dục Đức chính là như thế, bất luận gia thế hiển hách như thế nào chuyện nên làm cũng không được làm thiếu nửa phần. Diêu Thủy Tinh cũng không ngại chuyện đơn giản mà buồn tẻ này, chuyên tâm đem từng đồ dùng lộn xộn trở về vị trí cũ. Học sinh trong lớp chỉ có thể gặp được duy nhất một niềm vui này, tự nhiên sẽ thích thú quá độ làm dụng cụ trong phòng thể dục lộn xộn, nghĩ là biết. Nghê Bối Bối gấp đến độ luống cuống tay chân, nhét một quả bóng rổ lung tung, không nghĩ đến lại làm cho cả một đống bị đổ.
"Đáng ghét!" Cô nhìn bóng lăn đầy đất, bực tức dậm chân.
"Cậu có chuyện thì đi trước đi." Diêu Thủy Tinh nhặt quả bóng lên lăn đến bên chân, đặt nó vào trong giỏ.
"Nhưng, nhiều đồ vậy. . . . . ." Nghê Bối Bối do dự nhìn đồ trong cả phòng đang đợi sắp xếp lại, bỏ lại một mình Thủy Tinh, có phải thật quá đáng quá hay không? Nhưng nếu cô không lập tức đi làm thì sẽ không kịp, đến trễ sẽ bị trừ tiền lương.
"Không sao cả." Diêu Thủy Tinh sắp xếp từng quả bóng rải rác trở về vị trí cũ, "Hôm nay tớ không có việc gì vội."
"Thủy Tinh, cậu thật tốt." Nghê Bối Bối vui vẻ ôm cô một chút, xoay người chạy ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng rộng rãi chỉ còn một mình Diêu Thủy Tinh lặng lẽ dọn dẹp. An tĩnh như vậy, là sở thích của cô. Đối với vận động cô không đặc biệt yêu thích, thậm chí còn có chút xíu ghét, bởi vì sẽ chảy mồ hôi, không thoải mái, có điều loại yên tĩnh sau náo nhiệt này, cô lại rất thích.
Phóng tầm mắt nhìn tới khắp sàn nhà bằng gỗ tỏa sáng lấp lánh dưới trời chiều, nơi này, thật ra cũng không tồi.
"Xem ra hôm nay anh rất may mắn." Giọng nói nam giới vang lên phía sau cô, mang theo rất nhiều hài hước.
Xoay người, thấy Hạ Viễn Hàng thoải mái tựa vào bên cửa lớn, hiếm khi toàn thân mặc đồng phục học sinh, nhưng lại không thể không thừa nhận, anh vĩnh viễn đều luôn không mặc quần áo đúng cách. Vóc người Hạ Viễn Hàng xác thực là do trời sinh, đồng phục học sinh khô khan mặc trên người anh cũng có một loại tự nhiên khác. truyện được chuyển ngữ ở Lê Quý ĐônÁo khoác màu đen đã sớm bị anh cởi ra, cà vạt cũng không biết tung tích, hoặc là trước sau cũng chưa từng xuất hiện. Áo sơ mi trắng cởi bỏ vài nút áo, tay áo cuốn lên, lộ ra bắp thịt cường tráng. Anh lúc này, nhìn ra là mười phần lười biếng tựa vào nơi đó, một tay đút trong túi quần quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tà ác mà lớn mật.
Quần áo thể thao mùa hè của Dục Đức thật sự là đáng ghét. T shirt sạch sẽ màu trắng kết hợp với một cái quần thể thao màu đen ngắn, làm chân cô nổi bật lên càng thêm trắng như tuyết và thon dài hơn, mà cặp mông tròn trịa kia, lại vểnh lên rất hấp dẫn khiến người ta hận không thể đi tới véo một cái. Ánh mắt anh lưu luyến nhiều lần trên đùi cô, nhớ tới hôm qua cô quấn thật chặt ở eo anh, trắng mịn thon dài, kẹp chặt anh, mặc anh vô tư đâm vào, thật tuyệt mĩ không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt máu của anh sôi trào.
Cô dám đánh cuộc, hiện tại trong đầu anh đang muốn thứ gì đó mà cô không thích. Sau khi phá bỏ cấm kỵ, anh ăn tủy trong xương cũng không biết thoả mãn, đến mức không thể hình dung được. Dứt khoát không để ý tới lời của anh, cũng không hỏi tại sao anh có thể vào trường học của bọn họ, hơn nữa tìm được chỗ này. Thử hỏi chuyện Hạ Viễn Hàng anh muốn làm có chuyện nào chưa thành công không? Xoay người tiếp tục thu dọn, để mặc anh nói , ngoài ra tất cả các nơi đăng truyện này khác đều là ăn cắp mong rằng không ai ủng hộ những kẻ ăn cắp.
- Anh tới giúp em! - Anh tự tay kéo cửa chính, "rầm" một tiếng khóa lại.
Cô cảnh cáo trừng anh, "Hạ Viễn Hàng!"
Anh trực tiếp đi tới ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn mạnh mẽ, sau khi càn rỡ hôn tứ phía xong, liếʍ cánh môi của cô, "Bảo bối, anh rất nhớ em."
Nhớ cái gì mà nhớ, ngày hôm qua rõ ràng anh đã. . . . . .
"Em nhớ anh không, hả?" Liên tiếp nhiều nụ hôn, đầu răng của anh đặt ở động mạch cổ của cô, tỉ mỉ gặm, từ từ cọ xát, cảm giác hài lòng ở nơi nào đó nhảy lên càng thêm rõ ràng.
"Buông tay." Diêu Thủy Tinh lạnh lùng ra lệnh, nơi thế này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Tay anh duỗi ra từ vạt áo T shirt đi vào, đi lên, bao lại bộ ngực đầy đặn mà săn chắc, từ từ xoa bóp, "Anh muốn em." Liếʍ lên vành tai của cô, từng chút từng chút, mỗi một đường cong nhỏ nhặt đều không cam lòng bỏ qua cho, "Nhớ suốt cả một ngày."
Cô ở trong ngực anh xoay người, nhón chân lên tới bên môi anh nói nhỏ: "Anh cố ý." Cố ý tới nơi này, cố ý trêu đùa cô.
"Anh thành công rồi ư, bảo bối?"
"Nằm xuống, em sẽ nói cho anh biết." Người đàn ông này, cần dạy dỗ, toàn bộ hơn một tháng, chỉ cần anh vừa có cơ hội, liền muốn ôm cô, hôn cô, nhiệt tình mãnh liệt,quá mức làm cô cảm thấy mệt mỏi. Cô gần đây, chân luôn mềm nhũn.
Hình như trong cơ thể anh đều là mãnh thú đói bụng nhiều năm, ngậm được thức ăn có vị ngon, điều có thể làm chính là liều mạng mà ăn, ăn thế nào cũng không ngán.
"Nữ bạo chúa." Anh thở dài, kéo cô cùng nằm chết dí trên đệm mềm mại.
Cô giạng chân trên người anh, cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi len vào trong miệng anh, linh hoạt quấn lấy anh. Trong thời gian dài như vậy, cô đã học xong làm sao để hôn anh.
Mấy cái cúc cài áo nhỏ nhanh chóng bị cô cởi ra, xoa nẹ qua bắp thịt ấm áp của anh, đặt ở vị trí trái tim đang đập của anh. Cô cúi đầu, sợi tóc mềm mại quét trên da thịt của anh, mắt nước khẽ nheo, hấp dẫn không thể tưởng tượng nổi còn có cả uy hϊếp, "Hạ Viễn Hàng, anh là ai, hả?
Bảo bối có du͙© vọиɠ chiếm hữu thật mạnh, "Của em, chỉ của em." Anh đưa tay từ từ vuốt ve bắp đùi nhẵn nhụi của cô, nơi đó mịn màng như sữa tươi, giống như ngọc trong suốt. Anh sờ vào liền không nỡ buông tay.
"Rất tốt." Tay của cô theo đường cong phập phồng, sờ thẳng xuống dưới, kéo khóa kéo ra, thăm dò vào, cầm, cái đầy đặn lực lưỡng đó căng lên bừng bừng trong tay cô, cô nắm lòng bàn tay thật chặt, chậm rãi hoạt động từ trên xuống dưới.
"Bảo bối ngoan, cứ như vậy." Anh thoải mái vẫn hít thở, đi sâu vào đường viền qυầи ɭóŧ của cô, nhẹ nhàng mò mẫm, cảm giác vải vóc nơi đó từ từ ướŧ áŧ.
Cô khuấy động một hồi, du͙© vọиɠ trong tay ngày càng trở nên cứng rắn, càng ngày càng căng. Cô cúi đầu, nguy hiểm khép hờ mắt, "Hạ Viễn Hàng, anh có còn muốn tùy tiện động dục nữa không, hả?" Tiếp theo câu hỏi đó, lòng bàn tay cô thoáng dùng sức.
Anh cười xấu xa, "Bảo bối, dùng thêm sức một chút, ưm, rất thoải mái."
Anh chính là một tên bại hoại một trăm phần trăm! Diêu Thủy Tinh cắn răng, sau đó, cười sáng lạng một tiếng, tiến tới gần anh, "Anh muốn làm như thế nào?"
"Cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên và cái miệng ở phía dưới, đều có thể." Anh thẳng lưng, chủ động trong lòng bàn tay cô, "Anh muốn nói chuyện thật tốt."