Khoản Nợ Hôn Nhân

4.75/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Kết hôn sớm là điều hạnh phúc? Hay đây chính là Khoản Nợ Hôn Nhân mà ta đã vướng phải sớm mà thôi? Cô sinh ra đã là một đại tiểu thư, hai từ khổ cực đối với cô như một thứ xa …
Xem Thêm

Chương 14
Đôi môi Diêu Thủy Tinh mím thật chặt, toàn bộ con số trên PDA biến thành đường cong lộn xộn, không ngừng quấy rầy trước mắt cô, cô hoàn toàn không thấy rõ thông tin trên màn hình.

Thời gian của cô quý báu như thế, tại sao phải ngồi ở chỗ này nghe những thứ kia? Cất PDA, đứng dậy đi ra ngoài. Cô đi không tính là chậm, nhưng tiếng bước chân người kia luôn luôn vang lên phía sau cô, không nhanh không chậm, hình như vô cùng có tâm tình tản bộ ngắm hoàng hôn ở đây.

Móng tay trong suốt ấn thật sâu vào trong lòng bàn tay rất lâu, hít thở thật sâu, cố gắng muốn tự kiềm chế. Cô không thích mình mất khống chế lúc này, cảm xúc không lý trí như vậy, không phải cái Diêu Thủy Tinh cô cần có, cô có chuyện khác cần làm.

Ngừng bước chân, đưa tay, bắt một chiếc tắc xi đi ngang qua, tay mở cửa xe, bị bàn tay khác giữ lại sau đó nhìn xe lẳng lặng lướt qua, càng chạy thì càng xa.

Cô đứng ở nơi đó, im lặng.

Hạ Viễn Hàng đưa tay ôm cô vào trong ngực mình từ phía sau, ôm cô thật chặt.

"Em không thích như vậy." Diêu Thủy Tinh bình tĩnh mở miệng: "Hạ Viễn Hàng, em thật sự, thật sự không thích."

Cánh tay ôm cô của anh càng trở nên có lực hơn.

"Trước khi em còn có thể khống chế, mau đi đi." Cô lạnh nhạt nói.

Anh hít thở nặng nề bên tai cô, "Đi như thế nào? Thủy Tinh, em nói cho anh biết." Cũng đã sớm không thể rời bỏ rồi, cả hai đều hiểu điểm này vô cùng rõ.

"Em có thể. . . . . ." Cô rất cố gắng, rất cố gắng mới có thể ổn định giọng nói của mình, "Sẽ trở nên rất điên cuồng." Chỉ mấy câu nói đơn giản, một chút mập mờ, một chút mơ hồ cũng không có, nhưng nghe vào tai cô, cô phát hiện mình sắp mất khống chế.

Anh có cuộc sống của anh, thế giới của anh, cũng không phải chỉ có một mình Diêu Thủy Tinh cô, không có người nào, nhưng, giống như cô không chấp nhận nổi. Chỉ là một thiếu nữ quan tâm đến anh tựu như đã chọc giận cô.

Một khắc kia, cô muốn đập hết tất cả mọi thứ, đập đến nát vụn, du͙© vọиɠ chiếm hữu của cô quá mạnh mẽ, loại kích động này quá đáng sợ. Cô là con gái của Diêu Dật Châu, tính hủy diệt điên cuồng đó di truyền 100% từ ông ấy, thật sự quá đáng sợ, cô không nên để cho mình chịu ảnh hưởng như vậy bởi một người, không thể.

"Vậy thì điên cuồng đi!" Anh xoay người cô lại, nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt cô, "Chúng ta cùng nhau." Anh không phải một người khát máu, nhưng khi đó, khi tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào cô thì anh lại muốn móc hết tất cả con ngươi mắt của họ ra, cô là của anh, chỉ của một mình anh.

Thì ra, bọn họ đều cố chấp, bọn họ bắt đầu hủy diệt thế giới thì có khả năng là hoàn toàn triệt để.

"Không được nói chuyện với bất kỳ cô gái khác, anh là của em, chỉ có thể là của mình em thôi đấy, ngay cả một cái cũng không thể." Cô nhón chân lên, cắn môi anh, ra sức cắn, mãi cho đến khi trong miệng nếm thấy vị sắt gỉ, khắc cốt ghi tâm cái loại mặn, tanh, ngọt này.

"Diêu Thủy Tinh, không được rời xa anh, nếu không, anh không biết mình sẽ như thế nào." Anh hung hăng hôn cô, truyền từng giọt từng giọt máu của chính mình vào trong miệng cô, để cô nuốt xuống, từ đây về sau, máu của anh ở trong cơ thể của cô, bọn họ chỉ thuộc về nhau.

Xe máy của anh lao trên đường giống như điên, mưa phùn từ trong không trung sâu thẳm rơi xuống, áo khoác của anh bọc cô thật chặt, cô ôm thật chặt hông của anh, gương mặt dán vào sau lưng anh.

Cách vải vóc mềm mại, da thịt của anh rất nóng, rất nóng, nóng đến thẳng vào trong lòng cô. Bọn họ đều là người thận trọng khác thường, cô độc tịch mịch, cánh cửa nội tâm vĩnh viễn đóng thật chặt, cự tuyệt ra ngoài, cũng không để cho người khác đi vào, từ ánh mắt nhìn nhau vào lần đầu tiên quen biết, bọn họ cẩn thận giữ một khoảng cách với loại sức hút vô hình đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Dù ở cùng một chỗ, cũng không phải toàn tâm toàn ý, suốt cả một năm quan sát lẫn nhau, thận trọng chung đυ.ng, bọn họ đều không dễ dàng trả giá bằng trái tim của mình. Nhưng tình yêu chính là như thế, không phải muốn cho mấy phần là có thể cho mấy phần, tốc độ bị chiếm đóng làm họ bất ngờ, khiến cho mức độ cũng đã vượt qua giới hạn của họ truyện chỉ được đăng ở diễn đàn lê quý. đôn, ở các nơi khác đều là ăn cắp, truyện cập nhật nhanh nhất ở đây, mong rằng nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Nếu không có cách nào để lý trí như là đã trở về điểm đầu, vậy thì, cứ đi vào trầm luân đi!

Anh kéo cô lên thẳng lầu sáu, cửa chính vang lại tiếng vọng nặng nề, ôm lấy cô một cái ném lên trên giường.

Cô nằm ở đó, sợi tóc đen bị nước mưa làm ướt nhẹp, lộ ra vẻ xinh đẹp nhất, làm nổi bật lên gương mặt càng thêm trong suốt của cô, gương mặt trong suốt còn mang theo tầng tầng lớp lớp hơi nước, đôi mắt như suối, tựa nụ hoa, làn váy như lá cây bị ướt nhẹp, dán thật chặt trên bắp đùi trắng như tuyết .

Anh như con sói đói khát, nhìn cô chằm chằm, thô lỗ đưa tay, cởi T shirt của mình ra, bắp thịt trần trụi phát sáng lấp lánh trong căn phòng mờ tối.

Cô đưa tay sờ nhẹ những bắp thịt rắn chắc này, lại bị anh đè xuống, đưa tay, kiên quyết cởi nút áo của cô, vải vóc ướt hết so với bình thường khó cở hơn rất nhiều, hoàn toàn không có tính nhẫn nại, dứt khoát xé ra, tiếng xé lụa rất thanh thúy, bộ ngực cô hoàn mỹ như tuyết trực tiếp hiện ra trước mặt anh, nhấc váy của cô lên, kéo qυầи ɭóŧ bên trong xuống dưới.

"Hạ. . . . . . Ưmh. . . . . ." Âm thanh của cô bị anh trực tiếp chặn lại, lưỡi của anh vừa tiến đến đã vô cùng hung hãn, cắn cô, ra sức mυ"ŧ, giống như muốn cắn nát cô, ăn cô vào trong bụng. Lưỡi cô bị đau, không ngừng tiết ra nước bọt, đều bị anh chặn lại, ép cô nuốt hết từng ngụm từng ngụm. Anh vẫn có cô, ở cùng nhau, cùng ăn vậy.

Qυầи ɭóŧ tơ tằm bị anh kéo xuống, vứt bỏ, bàn tay cầm chân của cô, tách ra, anh tự tay kéo khóa quần ra, dẫn dắt du͙© vọиɠ sắp nổ tung dẫn ra tựa vào giữa hai chân cô, tráng kiện căng đầy, cọ xát cánh hoa mềm mại của cô, từng chút từng chút, sau đó, dứt khoát đâm vào.

"Hạ Viễn Hàng ưmh. . . . . ." Cô thét lên, điên cuồng giãy giụa, lại bị anh hung hăng hôn lên, tiếng kêu đau đớn vỡ vụn mà tựa như rêи ɾỉ, bị anh nuốt vào trong miệng.

Anh bị điên rồi, anh điên thật rồi! Giống như mê muội, cố chấp muốn đoạt lấy cô, một giây đồng hồ cũng không muốn lãng phí.

Diêu Thủy Tinh đau đến muốn nổi giận, lại phát hiện, cô lúc này, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, tình huống như thế, nếu đàn ông muốn dùng sức mạnh, dù cô có bản lĩnh tốt hơn đi nữa, cũng bất lực.

Cô thật sự rất nhỏ, rất chật hẹp, hoa huy*t chưa động tình khô khốc tột cùng, anh dùng sức mạnh khiến cô khuất phục, phiến màng mỏng yếu ớt hoàn toàn không cách nào ngăn cản sự xâm lấn mạnh mẽ, bị anh hung hăng xé rách.

Diêu Thủy Tinh hoa mắt, cơ thể không tự chủ run rẩy. Lớn như vậy, chưa từng bị đau thế này, mà loại đau đó lại do người cô yêu kia mang đến cho cô, trọn đời khó quên. Mồ hôi lạnh từ dưới da chảy ra, môi của cô bị anh ngăn chặn, kêu không ra tiếng. Cơ thể bị anh đè ép, không nhúc nhích được, chưa từng bị người nào áp chế như vậy, chỉ hận đến cắn lưỡi anh, máu tươi trào ra trong miệng của bọn họ, nhưng anh vẫn chưa nhả ra, bên hông dùng sức lần nữa, vẫn đâm vào chỗ sâu nhất.

Rốt cuộc, anh đầy đủ ở trong cơ thể cô, đến con đường thông qua trái tim, cùng cô kết hợp với nhau.

*****

Anh buông đôi môi ra, mặc cho máu trong miệng chảy ra, cười thỏa mãn, "Rốt cuộc thì em cũng là của anh, Diêu Thủy Tinh."

"Khốn. . . . . . khốn nạn!" Sắc mặt cô trắng bệch như giấy, giãy giụa không muốn ngất đi.

Anh thương tiếc liếʍ gương mặt của cô, "Nếu đều đau như thế, vậy thì dứt khoát đau đến đáy đi!" Dụ cô phải động tình lẫn nữa, vẫn không được, nếu sợ đau như vậy, dứt khoác buộc lấy trái tim để nội tâm cô đau đến thấu đáo, như vậy cô sẽ vĩnh viễn nhớ nỗi đau này. Anh muốn để lại dấu ấn trên người cô, dấu ấn vĩnh viễn khó phai.

"Tôi. . . . . . gϊếŧ anh !" Cô liều mạng hít thở, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng không được, anh nặng nề tiến chiếm cơ thể của cô, từng cái hít thở, cũng mang đến cảm giác đau mãnh liệt.

"Vậy thì không muốn sống." Anh hôn ánh mắt tràn đầy tức giận của cô, hơi híp mắt lại. Thịt cô mềm giống như là có sinh mệnh, một tầng một tầng vòng lên, xoắn chặt, anh thở hổn hển, duỗi lưỡi liếʍ sạch mồ hôi trên da cô, hương vị của cô kí©h thí©ɧ anh, khó có thể kháng cự kích động mãnh liệt, khuôn mặt vùi sâu vào cổ cô, mông từ từ đứng thẳng lên giữa chân của cô.

"Không được cử động. . . . . . A. . . . . . Hạ Viễn Hàng, anh đi ra ngoài. . . . . ." Cô lớn tiếng kêu, lại khó khăn chống đỡ du͙© vọиɠ đàn ông nguyên thủy cường đại, nếm trải tư vị liễu tình ngọt ngào, muốn anh buông tha, tuyệt đối không thể. Cơ thể anh nặng nề áp chế cô, giãy dụa thế nào cũng không thoát, chỉ có thể đáng thương mặc anh khi dễ.

Từng giọt từng giọt máu xử nữ tươi bị du͙© vọиɠ của anh mang ra ngoài, dính vào bắp đùi trắng như tuyết của cô, mang theo màu sắc đáng thương.

Anh không lưu loát, hoang dã, không có kinh nghiệm, tất cả hoàn toàn là bản năng. Trong cơ thể cô, cho tới bây giờ thể nghiệm của anh đều chưa từng có cảm giác quá đẹp đẽ, cái loại hạnh phúc thể xác và linh hồn kết hợp với nhau đó, làm anh không thể tự kiềm chế nữa, mặc sức vui vẻ.

Cô đau, theo động tác không ngừng sâu hơn của anh, anh quá lớn, mỗi một cái đều cọ xát làm cô rất đau, nóng bỏng và đau nhói quét sạch cô. Nhưng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, theo xâm chiếm của anh từ từ tăng lên. Anh đang thở gấp bên tai cô, còn tốc độ cọ xát cơ thể cao, rõ ràng là hai cơ thể khác nhau, nhưng vì phương thức như thế, lại kết hợp được với nhau. Anh ở trong cơ thể cô, ở chỗ sâu nhất của cô, biết như vậy, làm tim cô dâng lên ngọt ngào hết lời.

Có điều loại đau này, có thể nhẹ hơn nữa một chút thì tốt.

Dần dần, nơi đó ngoài đau, còn nhiều thêm một phần cảm giác khác, có chút đau xót, có chút căng, còn có chút chút tê dại, nhưng cô còn chưa kịp thể nghiệm thì anh đã tăng tốc độ giống như phát cuồng, nặng nề đâm vào, sau khi hung hăng va chạm một cái, từng dòng nước nóng bắn vào chỗ sâu trong cơ thể cô. . . . . .

Cô thở hổn hển, ánh mắt mê mang.

Như vậy, là kết thúc?

Từng nụ hôn ươn ướt hôn in lại trên gương mặt cô, anh liếʍ qua môi cô, cái mũi của cô, tỉ mỉ liếʍ chân mày cô, lướt qua lông mi dày đậm, xuống chút nữa, hôn môi của cô. Tiếng nước chảy vang dội từ nơi họ hôn nhau truyền đến, anh hôn cô, tựa như cô là bảo vật trân quý nhất trên đời, cẩn thận che chở.

Anh vẫn ở bờ môi cô nhẹ nhàng thì thầm: "Bảo bối, chúng ta làm tiếp một lần, hử?" Du͙© vọиɠ vẫn dừng trong cơ thể cô, lần nữa trở nên cứng rắn, từ từ đứng thẳng dậy.

"Anh nằm mơ!" Cô cong cùi chỏ lên, dùng sức đẩy anh ra, chuẩn bị đứng dậy.

Cơ thể của bọn họ tách ra, không có trở ngại của anh, những thứ gì đó trong chỗ sâu nhất theo động tác của cô chậm rãi chảy ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đậm đặc mà trơn trợt, loại cảm giác cổ quái đó làm cô ngơ ngẩn.

Anh nhìn một màn phóng đãng xinh đẹp này, hít thở trở nên nặng nề, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, hôn lên.

Phát ra tiếng mυ"ŧ đầu lưỡi cô, bàn tay nhanh chóng cởϊ qυầи áo vừa rồi không kịp cởi ra, váy bị ngăn bởi khóa, kéo xuống, ném đi, bọn họ rất nhanh trở nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Bàn tay xoa bộ ngực sữa đầy đặn, nặng nề xoa, nụ hoa mềm mại chuyển động giữa ngón tay anh, đầu gối dùng lực một chút, tách hai chân cô ra, nơi còn lưu lại trơn ướt, "Phốc" một cái cắm vào lần nữa.

- Hạ Viễn Hàng, anh. . . . . . A. . . . . ." Cô thể cô lại trở nên cứng ngắc, vẫn đau, nhưng, hình như không đau như vừa nãy, nụ hôn của anh, tay của anh, làm cơ thể cô dâng lên bủn rủn quen thuộc, người này rõ là. . . . . .

Hạ Viễn Hàng đưa tay đến nơi bọn họ kết hợp, biết nơi mẫn cảm nhất của cô à ở đâu, trực tiếp xuống tay ở đó, vân vê châu nhụy nho nhỏ, ngón trỏ và ngón cái hơi dùng sức, cơ thể của cô run lên, hoa huy*t co rút nhanh, bắt đầu trở nên mềm mại nhiều nước.

Động tác của anh chậm chạp mà sâu, mỗi cái đều tiến vào chỗ sâu nhất của cô, vân vê khối thịt non kia. Hô hấp của cô bắt đầu nặng nề, lông mày cau chặt từ từ giản ra, cô động tình.

Nâng hai luồng trắng nõn như ngọc lên, duỗi lưỡi tỉ mỉ liếʍ, ngậm vào trong miệng mυ"ŧ lấy, động tác phía dưới không ngừng tăng nhanh, cô trơn ướt làm anh ra vào càng trở nên dễ dàng hơn.

"Ưʍ. . . . . ." Cô rêи ɾỉ ra tiếng, bắt đầu hưởng thụ được mùi vị say mê của tìиɧ ɖu͙©, cảm giác nhức mỏi theo động tác của anh càng ngày càng trở nên mãnh liệt, du͙© vọиɠ của anh vẫn cọ xát cô. Kí©h thí©ɧ như vậy làm nước trong cơ thể cô không ngừng chảy ra, lại bị anh quấy lên vẩy ra da thịt của bọn họ.

Nhiệt độ quá cao, chất lỏng hơi dính, gần như muốn bốc hơi.

Đầu của cô càng lúc càng choáng váng, loại cảm giác kịch liệt này thật đáng sợ, giống như sắp bị thủy triều nuốt hết. Đột nhiên anh cọ xát sâu trong bộ phận nào đó của cô, cô thét lên, run rẩy, bị ném lên cao triều.

Hoa nguyệt của cô điên cuồng co rúc lại, xoắn chặt anh, làm anh hưng phấn thở gấp to. Dáng vẻ cô lên cao triều thật sự rất đẹp, quá mê người, khiến anh càng động tình kịch liệt hơn. Anh kéo chân cô ra, ấn chân cô xuống, vật nam tính điên cuồng đâm vào, rút ra, lại đâm vào, phát ra tiếng nước chảy có thể nghe được rõ ràng.

"Hạ. . . . . . dừng. . . . . . dừng lại." Quá đáng sợ, làm sao anh có thể càng ngày càng kích động? Cô sắp chết, sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống. chuyển ngữ ở diễn đàn Lê Quý Đôn Diêu công chúa kiêu ngạo, lần đầu tiên hạ giọng mềm yếu, thương xót cầu xin, nhưng càng cầu xin, anh càng mạnh hơn. Cơ thể trẻ trung, tràn đầy tinh lực, tìиɧ ɖu͙© cấm kỵ một khi đánh vỡ, sẽ rất khó để ngăn cản.

Suốt cả một đêm, cô lần lượt thể nghiệm mùi vị trên thiên đường rồi đến địa ngục, một lần lại một lần, cho đến khi ngất xỉu.

Thêm Bình Luận