Chương 4: Tu hú chiếm tổ hào môn

Kiều Thần thành công lái xe thể thao về, người cha trước khi thi đấu bày tỏ sẽ không bởi vì Kiều Thần thua mà tức giận quả nhiên như cậu đoán, liên tục mấy ngày đều không cho cậu sắc mặt tốt.

Kiều Thần vừa về đến Tề gia liền điều tra lại tin tức cùa Ngụy Chấn Nam và Tề Bắc Thần ở kiếp trước, dường như họ không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào, cũng không dính dấp bất cứ lợi ích nào, một người bị Tề Vũ Hiên hãm hại khiến danh tiếng hỗn độn, một người là chủ tịch tập đoàn quốc tế lớn, họ giống như hai đường thẳng song song cách xa nhau trong cùng một không gian.

Đời trước Ngụy Chấn Nam vẫn luôn không kết hôn, nhưng điều này thì có liên quan gì đến cậu và Tề Bắc Thần đâu, tại sao chương trình trong hệ thống lại được kích hoạt chỉ bằng một tiếp xúc cơ thể đơn giản như vậy? Sẽ không phải là muốn cậu hy sinh thân thể để hoàn thành nhiệm vụ chứ? Hy vọng không phải như cậu nghĩ.

Điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên reo lên, Kiều Thần cầm lên xem, ánh mắt tối đi một chút, lập tức thay quần áo ra cửa.

Đi tới một tiệm cà phê rất vắng vẻ, Kiều Thần vừa vào cửa liền thấy khách hàng duy nhất trong tiệm, là một người phụ nữ mặc âu phục sẫm màu, tóc buộc gọn sau đầu đang ngồi đó, quay lưng về phía cậu.

Kiều Thần đi tới ngồi xuống đối diện: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Nhìn thấy hình ảnh và khí chất thay đổi chóng mặt của Tề Bắc Thần, Sở Mai không thể lập tức nhận ra cậu, "Bắc Thần? Trong thời gian ngắn con thay đổi nhiều như vậy, cô nhất thời không nhận ra con."

"Bà mau nói bà tìm tôi có chuyện gì?" Kiều Thần khuấy ly cà phê, uống một hớp mùi vị quả thực không thế nào liền không đυ.ng đến nữa.

"Là thế này, con cũng biết em họ con ở nước ngoài đi học tốn khá nhiều chi phí, bây giờ con đã quay về Tề gia rồi nhất định là không thiếu tiền, con có thể hay không giúp một ít chi phí cho em họ con đi học?" Sở Mai bỏ qua bước nói chuyện vui vẻ với Kiều Thần, trực tiếp hỏi.

"Em họ?" Kiều Thần cố ý làm ra biểu tình nghi ngờ "Hình như đó không phải là em họ của tôi thì phải? Là em họ của Tề Vũ Hiên mới đúng chứ, bà cần tiền thì đi tìm cháu ruột của bà đi"

"Cho dù nói thế nào thì ta cũng từng nuôi con, con cũng không thể vừa nhận tổ quy tông liền trở mặt không nhận thân nữa chứ?" Sở Mai đương nhiên đi tìm Tề Vũ Hiên, nhưng là thân phận của Tề Vũ Hiên sau khi bị đưa ra ánh sáng cũng không còn phải kiêng dè quá nhiều, đưa tiền cũng không thể nhiều như trước

"Bà nuôi tôi lớn như thế nào chẳng lẽ chính bản thân bà cũng quên à?" Người phụ nữ này quả thực mặt dày như kiếp trước, cô lại muốn khiến anh trân trọng sự giáo dục của cô.

Sau khi cha mẹ ruột của Tề Vũ Hiên qua đời, Tề Bắc Thần liền theo Sở Mai sinh sống, lúc cậu còn nhỏ nếu Sở Mai nhớ thì cho cậu chút cơm ăn, không nhớ thì để mặc cậu đói bụng, chỉ cần không để cậu chết đói là được. Từ nhỏ đã để cậu làm toàn bộ việc nhà, cho cậu một chén cơm trắng là đã bố thí lắm rồi, còn bắt cậu nói cảm ơn một trăm lần liên tục mới cho phép cậu ăn.

Tâm tình không tốt liền đánh cậu một trận để hả giận, ngay cả Vương Minh Cường, người nhỏ hơn nhưng cao hơn cậu rất nhiều cũng sẽ đấm đá cậu, bây giờ còn có gan đến tìm muốn cậu giúp Vương Minh Cường đi du học.

"Sao mày dám nói chuyện với tao như vậy?" Sở Mai vỗ bàn một cái, ánh mắt dữ tợn nhìn Kiều Thần nói: "Nếu không có tao thì mày đã sớm chết đói bên đường rồi, tao đánh mày có mấy cái mà mày nhớ rõ như vậy, vậy thì lúc cho mày ăn cơm không phải mày cũng nên nhớ sao?"

"Vậy tại sao tôi phải sống cuộc sống như thế bà cũng nên nhớ chứ? Tôi và Tề Vũ Hiên thật sự vô tình bị ôm sai hay là cố tình, không phải bà là người rõ ràng nhất sao?" Bà ta cho rằng cậu là Tề Bắc Thần bị bà ta đánh đến sợ hãi kiếp trước sao? Một ánh mắt sắc bén cũng có thể khiến cậu sợ phát run, không dám phản bác lời bà, dựa theo yêu cầu của bà ngoan ngoãn đưa tiền sao?

Việc Tề Bắc Thần khi còn bé bị ôm nhầm chính người đàn bà này là chủ mưu, thân là y tá khoa phụ sản, bà tráo đổi hai đứa bé, bà ta coi trọng gia sản của Tề gia, muốn cháu trai thừa kế gia sản của Tề gia.

Mẹ đẻ của Tề Bắc Thần sinh cậu ra trước, người Sở gia đã sớm lên kế hoạch tiêm cho mẹ ruột của Tề Vũ Hiên, người chưa đến ngày dự sinh một mũi tiêm để kí©h thí©ɧ chuyển dạ. Vài tiếng sau khi Tề Bắc Thần được sinh ra thì Tề Vũ Hiên cũng ra đời, Sở Mai sau đó đã lợi dụng chức vụ của mình để tráo đổi hai đứa bé.

Nhưng vào thời điểm Tề Bắc Thần sáu tuổi, cha mẹ ruột Tề Vũ Hiền bất ngờ song song qua đời nên người biết chuyện này chỉ còn một mình Sở Mai, bà ta tìm được hắn vào lúc hắn 16 tuổi, cũng đem chuyện này nói cho Tề Vũ Hiên, Tề Vũ Hiên vì không muốn thân phận thật bị đưa ra ánh sáng, không thể làm gì khác hơn là định kỳ cho Sở Mai một khoản tiền, nếu không thì chi phí cho chuyến đi nước ngoài trước đó của Vương Minh Cường là ở đâu ra?

"Ta không biết con đang nói gì, con không muốn cho tiền nên tìm lý do bêu xấu ta, thế này không phải cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi sao." Trong lòng Sở Mai vì lời nói của Kiều Thần mà chấn động một trận, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng bà ta cảm thấy chuyện này giờ chỉ có bà ta và Tề Vũ Hiên biết, Tề Vũ Hiên tuyệt đối không thể nào đem chuyện này nói với cậu, vậy thì khẳng định Tề Bắc Thần nhất định đang gạt bà ta.

"Bà hẳn là từng nghe đến câu chuyện chim tu hú chiếm tổ chứ? Tu hú cố tình sinh con ở tổ chim chích, vì để chim chích nuôi con cho nó còn đẩy rơi trứng của chim chích đi" Kiều Thần dùng ánh mắt phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm Sở Mai "Nếu như không phải do bà tráo đổi tôi và Tề Vũ Hiên, cuộc sống của Tề Vũ Hiên vốn là của tôi, nhưng tôi phải lớn lên ở gia đình các người, bây giờ còn muốn tôi phải cảm tạ?"

Sở Mai bị ý hận trong mắt Kiều Thần hù dọa, tay chân luống cuống đứng lên, run rẩy cầm túi của mình hốt hoảng chạy khỏi quán cafe.

Kiều Thần vừa rồi dùng hệ thống xâm nhập tâm trí của bà ta, bà ta sẽ bị ác mộng dây dưa một thời gian, bà ta và Tề Vũ Hiên một người cũng đừng hòng chạy thoát.

Nếu Tề Bắc Thần thật sự bị vô tình ôm sai, nếu như Sở Mai có nuôi lớn cậu thật tốt, Kiều Thần sẽ không ngại cho bà ta một khoản tiền mua đoạn tình thân này, nhưng cố tình tất cả đều là âm mưu của Sở Mai, cậu chẳng những sẽ không cho một phân tiền, cậu còn muốn khiến bà ta cái gì cũng không có.

Sau khi gặp Sở Mai, cậu nhớ lại những đau khổ mà Tề Bắc Thần đã phải chịu khi còn nhỏ, cảm giác như thể cậu đã tự mình trải qua những điều này, cậu dường như cảm nhận được nỗi đau khi gậy gộc rơi vào cơ thể Tề Bắc Thần.

Buồn bực trong lòng Kiều Thần không cách nào tản đi, lái xe thể thao ra con đường ven biển hóng gió, cậu cảm thấy sau khi trở về nên nói chuyện với Furry sĩ quan hủy bỏ chức năng cảm xúc này, nếu không cậu sẽ cảm thấy trong lòng quá không thoải mái.

Kiều Thần đỗ xe bên đường, dựa vào cửa xe nhìn ra biển, tận hưởng làn gió biển, sự bao la của biển khiến hắn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Một chiếc Lamborghini màu trắng ngừng lại ở sau xe Kiều Thần.

Kiều Thần quay người lại nhìn thấy người bước xuống xe, không khỏi thở dài trong lòng, bọn họ có thể gặp nhau như thế này, kiếp này thật sự có duyên phận khác sao?

"Thật trùng hợp" Ngụy Chấn Nam tháo kính râm xuống hỏi "Cậu đến nơi này làm gì?"

"Nhìn biển, giải sầu." Kiều Thần thành thật trả lời.

"Tôi ở gần đây, cậu có muốn đến ngồi một chút không?" Ngụy Chấn Nam phát ra lời mời.

"Đến nhà chú? Không quá thích hợp chứ?" Kiều Thần cảm thấy hai người còn chưa thân đến mức có thể đơn độc đến nhà anh làm khách.

"Tôi sống một mình, không có gì không hợp thích, đi thôi." Ngụy Chấn Nam thái độ kiên quyết, nói xong liền lên xe lái tới phía trước dẫn đường cho Kiều Thần.

Trong suy nghĩ của Kiều Thần, người như Ngụy Chấn Nam giống như một viên thuốc độc khổng lồ bọc trong đường, không thể chạm vào nếu không cẩn thận sẽ chết không nơi chôn. Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ trốn thật xa không có bất kỳ dây dưa gì với anh, nhưng hiện tại cậu không có lựa chọn nào khác, bởi vì cậu có một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, mà mục tiêu của nhiệm vụ lại là người đàn ông này, không những không thể trốn mà còn không thể bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để đến gần anh.

Kiều Thần lái xe theo sau Ngụy Chấn Nam lên núi từ một quốc lộ ven đường, họ theo qua con đường vây quanh núi mấy lần thì dừng trước một cánh cổng lớn bằng sắt ở lưng chừng núi. Ngụy Chấn Nam sử dụng điều khiển từ xa mở cánh cổng sắt, cả hai lái xe vào trong.

Kiều Thần vừa xuống xe, từ trên núi nhìn ra biển xanh rộng lớn hơn, phía sau là rừng núi xanh biếc, sau lưng là núi và biển, nơi này thật sự rất đẹp.

Cái gọi là nhà của Ngụy Chấn Nam là một tòa nhà hai tầng được thiết kế với cảm giác cực kỳ hiện đại, toàn bộ ngôi nhà có cảm giác như được ghép lại với nhau bằng những hình vuông, nhưng nó không có vẻ đột ngột và lộn xộn mà mang đến cho người nhìn cảm giác giản dị nhưng ngăn nắp. Toàn bộ mặt ngoài được làm bằng kính nên có thể nhìn rõ biển ngay cả từ trong nhà.

Ngụy Chấn Nam rót một ly nước đưa cho Kiều Thần: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa." Kiều Thần đánh giá thiết kế bên trong, quả thật là đàn ông độc thân sống một mình, cậu vốn cho là với thân phận như Ngụy Chấn Nam, hẳn là trong biệt thự có rất nhiều người giúp việc.

"Cậu muốn ăn gì?"

Kiều Thần có chút ngoài ý muốn nhìn Ngụy Chấn Nam, trong đầu nghĩ đây là anh phải tự nấu cơm? Đường đường là chủ tịch tập đoàn Ngụy thị lại có thể nấu ăn, thật sự là hiếm thấy, "Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được."

Ngụy Chấn Nam đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh đựng đầy đủ các loại nguyên liệu rồi nói với Kiều Thần: "Ở đây có nguyên liệu, cậu muốn ăn gì thì làm, thuận tiện cũng làm cho tôi một phần."

Kiều Thần trong lòng trong nháy mắt có mười ngàn thảo nê mã (Từ lóng, nghĩa là đmm =)))) lao nhanh qua, nói nửa ngày thật ra là muốn mang tôi về nấu cơm cho anh phải không? Nhìn bóng lưng Ngụy Chấn Nam đi về phía lầu hai, Kiều Thần chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến tủ lạnh nhìn xem có thể nấu chút món gì.

Kiều Thần đã quen với việc sử dụng nhà bếp thông minh khi ở Đế tinh, cậu đã lâu không tự mình nấu ăn, kích hoạt hệ thống rồi cậu có thể nấu một bữa tiệc Mãn Châu-Hán chỉ cần có đủ nguyên liệu. Nhưng cậu có hơi đói, không muốn nấu món gì quá phức tạp.

Kiều Thần từ trong tủ lạnh lấy ra hai miếng bít tết đã ướp gia vị cũng như những nguyên liệu cần thiết để làm mì Ý, cậu định làm hai miếng bít tết với mì ống, đơn giản, ngon miệng còn no.

Tắm rửa xong, Ngụy Chấn Nam thay bộ quần áo ở nhà đơn giản, tóc còn ướt đi xuống lầu, Kiều Thần cũng sắp xong rồi.

Khi Ngụy Chấn Nam nhìn thấy món mì bít tết do Kiều Thần chuẩn bị, anh đi lấy một chai rượu vang đỏ rót cho hai người, dùng nĩa thử một miếng mì. Ngụy Chấn Nam khen: "Không tệ, giống bàn thắng trước đó của cậu vậy, không khiến cho tôi thất vọng"

Mặc dù bít tết cũng đã được ướp trước đó nhưng mì dai và ngon, nước sốt có vị rất ngon, không thua kém gì những gì đầu bếp ở nhà hàng cao cấp làm.

"Tôi có thể hỏi chú một vấn đề không?" Kiều Thần ngửi mùi thơm của rượu bồ đào, nói.

"Hỏi đi."

"Sao chú biết tôi biết nấu ăn? Giống như trước đây chú dường như đã biết tôi nhất định sẽ thu phục được Tề Vũ Hiên." Kiều Thần rất bối rối, số tiền hợp đồng mà Ngụy Chấn Nam muốn ký với cha Tề là rất lớn, nếu không thì sắc mặt của ông sẽ không trông xấu xí như vậy vài ngày rồi, nhưng là Ngụy Chấn Nam giống như biết cậu chắc chắn sẽ thắng nên để cậu thay anh tranh giải.

"Tôi không biết cậu có thể nấu ăn hay không, cũng giống như tôi không biết cậu có thể đánh bại Tề Vũ Hiên hay không. Tôi chỉ là cảm thấy cậu thú vị, cho nên bằng lòng đánh cược. Nếu cậu thua Tề Vũ Hiên, vậy tôi đã thua cược, sẵn sàng gánh chịu hậu quả, giống như nếu cậu không biết nấu ăn, dù kinh khủng đến đâu tôi cũng sẽ ăn, nhưng hóa ra vận may đỏ đen của tôi vẫn tốt như mọi khi."

"Tôi hẳn nên nấu một số món ăn không ngon để xem chú ăn chúng." Kiều Thần cảm thấy có chút mất cân bằng khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và tự hào của Ngụy Chấn Nam

"Chính cậu cũng muốn ăn không phải sao? Cho nên cậu sẽ không cố ý làm món ăn có mùi vị khó chịu, giống như cậu không muốn thua Tề Vũ Hiên." Ngụy Chấn Nam cười nhìn Kiều Thần nói: "Cậu ta đã cướp đi cuộc sống lẽ ra phải là của cậu. Cậu chắc hẳn rất hận cậu ta đi, có muốn tôi giúp cậu đoạt lại tất cả những gì đáng ra phải là của cậu không?"

Kiều Thần có phần ghét cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Ngụy Chấn Nam, nếu Ngụy Chấn Nam không phải là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, cậu đã kiếm cớ rời đi từ lâu.

"Không cần, tài sản của Tề gia là của Tề Kiến Nghiệp, không phải của tôi. Cho dù tôi có là con trai của ông ta, nếu ông ta không đưa cho tôi thì cũng không có lý do gì để đoạt lấy. Hơn nữa, tôi cũng chướng mắt tài sản của nhà Tề gia. Tôi sẽ tự tạo ra thứ mình muốn nhưng cũng sẽ không bao giờ buông tha những người mắc nợ tôi thứ gì đó."

"Ồ?" Ngụy Chấn Nam nhướng mày "Cậu có chắc chắn có thể đánh bại Tề Vũ Hiên không cần tôi trợ giúp không? Tôi rất vui lòng giúp cậu."

"Chúng ta mới gặp qua hai lần, cũng không quen, mục đích chú muốn giúp tôi là gì?" Kiều Thần trong mắt tràn đầy dò xét, muốn tìm kiếm manh mối trên mặt Ngụy Chấn Nam

"Bởi vì tôi cảm thấy Tề Vũ Hiên khá là ghê tởm, lại đối với việc giúp cậu cũng khá có hứng thú, cho nên giúp cậu đối phó Tề Vũ Hiên, đối với tôi có lợi gấp đôi."

"Chú Ngụy." Kiều Thần híp mắt hỏi "Không phải là chú cũng muốn tán tỉnh tôi đấy chứ?"

Khóe môi Ngụy Chấn Nam mang nụ cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc nói "Nếu tôi nói là phải thì sao?"

"Tôi thẳng, tôi không thích đàn ông." Kiều Thần nói dối, mặc dù trước đây cậu chưa từng qua lại với ai, nhưng cậu cũng chưa bao giờ là thẳng.

"Không thử một chút cậu làm sao biết cậu không thích chứ?" Ngụy Chấn Nam vòng qua bàn ăn ôm cậu vào trong lòng, sau đó bế cậu đến sopha thả xuống rồi đè lên người cậu.

"Chờ một chút." Kiều Thần quay đầu tránh đi nụ hôn đang sắp hạ xuống của Ngụy Chấn Nam, "Chú Ngụy, tiến bộ của chú có phải nhanh quá không? Muốn tán tỉnh tôi cũng phải có quá trình chứ, cũng đâu thể vừa nói một chút tôi liền bị chú tán tỉnh đến tay được."

"Cậu bạn trẻ, đời người chỉ kéo dài mấy chục năm thôi, phải hiểu cách tận hưởng thời gian. Thích thì ở bên nhau trân trọng thời gian. Không thích thì nhanh chóng chia tay. Đừng lãng phí thời gian." Ngụy Chấn Nam cố định đầu của Kiều Thần, cúi đầu lấp kín miệng cậu.

Tên lưu manh không biết xấu hổ này, chờ chỉ số linh hồn của mi đầy ta nhất định sẽ cách mi thật xa, tuyệt đối không lãng phí thì giờ với mi!

Sau khi miệng lưỡi hai người dây dưa một chỗ, hệ thống trong đầu Kiều Thần bắt đầu khởi động download linh hồn.