Chương 6

"Nghĩ xem, nếu một ngày, ngươi phát hiện người ngươi vẫn luôn căm hận đề phòng, là ân nhân cứu mạng bị ngươi quẳng đi lúc thương nặng, Trên thực tế mọi thứ hắn làm đều là vì ngươi " tỉ mỉ vuốt ve ngọc bội trong tay, Vệ Thành Trạch rũ mắt, che khuất tia tính kế bên trong, "Ngươi sẽ có cái cảm giác gì?"

Vô tình mà biểu lộ sơ hở, đứa nhỏ mẫn cảm mà đa nghi còn không được tự nhiên kia không thể dễ dàng giao phó hết tín nhiệm của mình cho hắn, sau đó, chỉ cần một chút chướng ngại, chỉ là vài lời nói bên ngoài, đối phương cũng sẽ không hề nghi ngờ mà nhanh chóng rời đi. Chẳng qua Vệ Tử An hiện tại còn có chút mềm lòng, trước khi rời đi không động thủ với hắn.

Nghĩ đến chuỷ thủ mà chính mình cố ý giao vào trong tay đối phương, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút tiếc nuối.

"Nếu lúc đó, ngươi phát hiện, kỳ thật người làm đối phương tan cửa nát nhà, chính là ngươi thì sao?" Vệ Thành Trạch cười cười, lại hỏi.

"Nhưng bản thân ngài cũng không phải là trọng thương nha" Dù sao thì Vệ Tử An cũng đã đem ngọc bội để lại, thương thế của Vệ Thành Trạch cũng không quá đáng ngại, "Hơn nữa, Vệ gia bị diệt môn cũng không phải do hắn mà?"

"Ta sẽ làm cho chúng biến thành sự thực." Vệ Thành Trạch trả lời (Ly: Cứu con, con edit phải truyện gì thế nè. Thụ quân đáng sợ quá đi ~~~~~).

"Tui vẫn không hiểu lắm......" 5438 trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng, "Sao phải phiền toái như vậy chớ? Chỉ cần làm cho hắn thích ngài là được rồi không phải sao?"

"Hắn và ta là cùng một loại người, " Vệ Thành Trạch cũng không giải thích cho 5438, chỉ cười cười, đứng dậy, "Mà đối với những người như chúng ta, thứ gọi là yêu này, thật sự rất không bền chắc."

Tuy rằng sau này Vệ Tử An đối với mỗi nữ nhân của mình đều rất ôn nhu, có thể gọi là đối đãi bình đẳng, cũng đủ để giải thích cảm nhận về các nàng trong lòng hắn, cũng chẳng phải là địa vị gì quan trọng.

5438 ngẩn người, tựa hồ muốn nói thêm cái gì, nhưng chung quy lại không hề mở miệng, chỉ nhẹ nhàng mà"Nga" một cái, liền trầm mặc, nhưng trầm mặc cũng không thể duy trì bao lâu: "Bất quá kí chủ hóa ra ngài thật sự không định cùng Phó An Diệp liên thủ hại chết nhân vật chính a? Ý nghĩa lời nói khi đó đều trên mặt chữ đi? Tui còn nghĩ mỗi câu nói của ngài đều loan loan nhiễu nhiễu phải nhai đi nhai lại đến nát đầu mới có thể lý giải đâu, hóa ra......"

"Câm miệng." Lại một lần nữa, Vệ Thành Trạch nhịn không được mà mở miệng.

5438:...... Nga QWQ

Kiểm tra mọi thứ trong sơn động một lần, xác định trừ bỏ hai bình dược đặc thù ra thì Vệ Tử An không mang thứ gì đi cả, Vệ Thành Trạch nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.

"Nai con ngươi nuôi lại đào tẩu, ngươi không đi bắt lại sao?" Phía sau truyền đến âm thanh biếng nhác, Vệ Thành Trạch không cần quay đầu lại, cũng có thể biết người đến là ai. Đầu ngón tay hơi giật giật, bỗng nhiên đem ngọc bội cầm trong tay ném đi, sau đó mới chậm rì rì mà xoay người lại, nhìn thấy người vừa đưa tay tiếp được ngọc bội: "Đem hùng ưng nuôi nhốt trong l*иg sắt, vĩnh viễn sẽ không thể bay cao."

"Phải không?" Phó An Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội đã bị chặt đứt liên hệ, giống như không hề phát hiện ra chuyện gì, bàn tay vừa lật, đã đem nó thu vào tay áo, "Ta thế nhưng thật sự nhìn không ra, hắn đến tột cùng có thứ gì đáng giá để ngươi coi trọng như vậy?" Coi trọng đến nỗi dù có bị thù hận, cũng muốn đưa hắn đến thế giới rộng lớn hơn.

"Chuyện này sau này ngươi sau này sẽ biết." Vệ Thành Trạch ngửa đầu, hai mắt như vì sao sáng ngời.

Phó An Diệp đột nhiên nhớ đến bộ dáng ngày đó của thiếu niên, sống lưng thẳng tắp đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt như trân châu đen, chói mắt khiến người không thể nhìn thẳng.

"Buông tha cho Vệ Tử An." Hắn nói, "Ta cho ngươi Thiên Minh bí quyết."

Lúc đó Phó An Diệp cũng chẳng thể hiểu nổi, chính mình tột cùng tại sao lại chỉ vì một câu như vậy, liền đồng ý với thiếu niên không hề có chút lợi thế gì này. (Ly: aka Dại trai:)))))))))))



Phó An Diệp nhịn không được thấp giọng nở nụ cười: "Ngươi thực tin tưởng hắn " nói xong, y chọn mi, " Nhưng cũng không hiểu hắn đối với ngươi, lại là cái dạng ý nghĩ gì."

Ánh mắt Vệ Thành Trạch ảm đạm trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, một tia ảm đạm loé qua, suýt nữa làm Phó An Diệp lỗi giác.

"Ngươi là tới lấy Thiên Minh bí quyết đi?" Đơn giản lấy chuyện cứng ngắc này dời đề tài, Vệ Thành Trạch mở miệng nói. Suy cho cùng giao dịch giữa hai người, vốn là tới lúc Vệ Tử An rời đi mới nói.

"Nga?" Nghe vậy Phó An Diệp thực sự có chút kinh ngạc, "Ngươi thực sự có Thiên Minh bí quyết?"

"...... Ngươi không biết ta có hay không có mà cũng dám cùng ta làm giao dịch?" Vệ Thành Trạch có chút không còn gì để nói, trên khuôn mặt vẫn còn vài phần ngây ngô kia mới có chút biểu tình mà thiếu niên tuổi này nên có, Phó An Diệp nhịn không được nở nụ cười.

Tại đây một khắc này, Phó An Diệp đột nhiên cảm thấy, nói không chừng người này, thật sự là Vệ Thành Trạch may mắn sống sót. Dù sao trên đời này, luôn không thiếu những thứ ngoài ý muốn, không phải sao?

Không để ý đến Phó An Diệp đột nhiên cười rộ lên, Vệ Thành Trạch nhìn quanh sơn động, bỗng nhiên chỉ vào trên một chỗ vách núi đá cao hơn hắn: "Ở đây."

Phó An Diệp liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch một cái, đột nhiên mở chiết phiến, nhẹ nhàng vung một cái về nới hắn vừa chỉ vào, nhất thời, một đạo phong nhận mắt thường không thể nhận ra từ trong chiết phiến bằng ngọc bắn ra, bất quá trong chớp mắt, vách núi kia liền bị tạc nứt, lộ ra thạch hạp chôn sâu trong đó. Phó An Diệp nhẹ tay nâng nó lên, thạch hạp liền giống như một cái lông chim, nhẹ nhàng mà rơi vào trong tay y.

Lúc Vệ Thành Trạch nhìn thấy thứ trong tay Phó An Diệp, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Thứ này vốn nên vào lúc Vệ Tử An bái nhập tiên môn, sau khi bước vào con đường tu tiên, trong một lần cơ duyên xảo hợp mà phát hiện ra, hắn dùng công pháp bên trong thạch hạp này, tu vi lấy tốc độ khiến kẻ khác trợn mắt líu lưỡi mà tăng lên, cho đến khi bước lên vị trí chí tôn, có thể nói, Vệ Tử An cuối cùng có thể đạt độ cao như vậy, có hơn phân nửa công lao đều nằm trên cái thạch hạp này. Mà ngay từ lúc thạch hạp này bắt đầu xuất hiện, 5438 trong đầu Vệ Thành Trạch liền nổ tung: "A a a a a!! Số mệnh a số mệnh a đây là số mệnh a! Kí chủ mau đoạt! Đoạt được thì số mệnh chính là của ngươi!!"

Vệ Thành Trạch bị đυ.ng cho đau cả đầu khẽ khiêu khoé mắt, lại một lần nữa sinh ra ý nghĩ muốn để cái hệ thống huyên náo này cút khỏi đầu hắn.

"Chính là cái này?" Không tìm được cơ quan nào trên thạch hạp, Phó An Diệp đem nó ném tới trước mặt Vệ Thành Trạch, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, "Ngươi mở ra?"

"Có đao không?" Vệ Thành Trạch không cự tuyệt, "Chỉ có huyết mạch Vệ gia mới có thể đem nó mở ra."

Phó An Diệp cũng không có cảm giác ngoài ý muốn gì, lúc trước y vì lo lắng tới hoàn cảnh này, mới cố ý để lại kẻ vô dụng nhất Vệ gia Vệ Tử An. Y không nói gì, chỉ lấy chiết phiến trong tay để lên cổ tay Vệ Thành Trạch, chất phiến bằng ngọc mang xúc cảm ôn nhuận, nhưng Phó An Diệp chỉ cần quệt qua một cái, cổ tay Vệ Thành Trạch liền lưu lại một lỗ hổng, máu đỏ sẫm sau đó liền trào ra, nhỏ giọt lên trên thạch hạp thượng, nháy mắt liền ngấm vào trong, giống như bị cắn nuốt mà biến mất vô tung. Thạch hạp hơi hơi chấn động, bắt đầu tản ra quang mang mỏng manh.

Máu ở cổ tay chảy càng lúc càng nhiều, sắc mặt Vệ Thành Trạch không khỏi trở nên trắng bệch, thân mình khẽ lắc lư, cũng may Phó An Diệp đúng lúc đỡ hắn mới không ngã xuống. Mà lúc này 5438 mới ý thức được Vệ Thành Trạch đang làm gì liền hét chói tai: "Kí chủ ngươi điên rồi! Mau dừng lại a! Thứ này đang muốn mạng của ngươi đó! Nhân vật chính khi đó đã là trúc cơ cũng suýt nữa là chết, ngươi hiện tại một chút tu vi cũng không có, căn bản không có khả năng mở ra thạch hạp này!!"

Vệ Thành Trạch vốn vì mất máu quá nhiều mà có chút vựng huyễn bị âm thanh trong đầu làm cho có chút phiền táo, nhịn không được nhíu mày, mở miệng quát lớn: "Câm miệng!"

"Cái gì?" Bị Vệ Thành Trạch thình lình quát lớn làm ngẩn người, Phó An Diệp nhìn nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Vệ Thành Trạch, cau mày, thân thủ cầm lấy cổ tay hắn, linh lực theo nơi hai người tiếp xúc cuồn cuộn không ngừng mà truyền lại. Có Phó An Diệp đích hỗ trợ, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, nhưng hắn vẫn như trước mềm nhũn mà tựa vào l*иg ngực Phó An Diệp, một bộ dáng cả người vô lực.

"Kí chủ......" Phát hiện trạng thái Vệ Thành Trạch cũng không có không xong như trong tưởng tượng, 5438 cũng bắt đầu có tâm tư phun tào, "Ngươi không phải chọc ghẹo ta đấy chứ?"

"Ngươi đoán đi?" Vệ Thành Trạch nhíu mày, khóe môi hơi hơi giơ lên.



Thật sự lực lượng ẩn chứa trong máu của một người không tu luyện ít đến thảm thương, nếu không có Phó An Diệp hỗ trợ, Vệ Tử An dùng nửa ngày là có thể hoàn thành, Vệ Thành Trạch phải cần đên một ngày một đem, đến phần sau, Vệ Thành Trạch thậm chí còn không chống đỡ được, dựa vào Phó An Diệp vừa ngủ vừa điều tức. Thời gian tiêu phí thật sự quá dài, ngay cả Vệ Thành Trạch đều nhịn không được hoài nghi chính mình có phải hay không làm sai ở điểm nào đó, thạch hạp kia rốt cục theo tia nắng ban mai đầu tiên phía chân trời, sau khi phát ra một tiếng "Ca sát" rất nhỏ, hoàn toàn bể thành bột phấn, lộ ra ngọc giản giấu ở trong, mà cùng lúc đó, từng đạo pháp môn tu luyện huyền diệu, cũng không hề có chút dấu hiệu nào mà hiện lên trong đầu Vệ Thành Trạch.

"Gào khóc ngao kí chủ ngươi thật sự là quá tuyệt vời! Thành công thu 1000 điểm số mệnh!" Nếu có thân thể, 5438 giờ phút này nhất định đang hưng phấn đến không ngừng xoay quanh, nhưng lập tức, nó lại có chút tiếc nuối mà nói, "Nếu không phải muốn đem ngọc giản cho Phó An Diệp, chắc chắn còn có thể thu được càng nhiều càng nhiều nha!"

Nhìn sự tình phát triển theo hướng đã đoán trước, Vệ Thành Trạch không khỏi mà nhẹ nhàng thở ra. Không để ý đến 5438 đang khuyến khích hắn đi cướp ngọc giản, Vệ Thành Trạch đem ngọc giản nằm trên đống bột phấn nhặt lên, đưa vào trong tay Phó An Diệp.

Nhìn ngọc giản đang nằm trong tay, Phó An Diệp còn chẳng cần làm thêm kiểm nghiệm gì, cũng có thể khẳng định, đây là Thiên Minh bí quyết được đồn đại có thể giúp người ta phi thăng tiên giới kia. Y nhíu mày, dùng ánh mắt thâm ý nhìn Vệ Thành Trạch một cái: "Ngươi liền như vậy đưa nó cho ta?"

"Nếu không thì sao?" Vệ Thành Trạch tà tà liếc Phó An Diệp một cái, "Sống chết không buông tay, sau đó chờ ngươi đem tay của ta chặt xuống à?"

"Ngươi sẽ không sợ ta không tuân thủ hứa hẹn, hoặc là......" Phó An Diệp đột nhiên đem chiết phiến trên tay đặt lên cổ Vệ Thành Trạch, âm thanh được đè thấp quyến rũ ngọt ngào như độc dược, "...... Gϊếŧ ngươi?"

Vệ thành trạch ngửa đầu nhìn Phó An Diệp, đột nhiên cong mắt nở nụ cười: "Ta nghĩ đến, khi đã có Thiên Minh bí quyết, ngươi liệu đối ta còn bao nhiêu hứng thú?"

Rung động từ hầu kết theo chiết phiến rõ ràng mà rơi vào tay Phó An Diệp, y nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch, lại không thể ở trên mặt hắn tìm được chút chột dạ cùng sợ hãi nào, y đột nhiên giương lông mi lên, chiết phiến để ở trên yết hầu Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng đẩy cằm Vệ Thành Trạch lên, ngả ngớn mà cọ cọ: "Có lẽ...... Ngươi nghĩ như vậy đi?"

"Ta thực hiếu kỳ, ngươi rốt cục tại sao lại có hiểu biết về Thiên Minh bí quyết như vậy?" Y từng chút một kề sát vào Vệ Thành Trạch, cho đến khi chóp mũi hai người gần như chạm nhau, không kiềm được mà đè thấp tiếng nói mang theo vài phần câu nhân, "Lại tại sao đối với hành động của ta rõ như lòng bàn tay hửm?"

Trong con ngươi đen của Vệ Thành Trạch đều là ảnh ngược dung nhan tuấn mỹ của Phó An Diệp, hô hấp của hai người như có như không mà gắt gao quấn quít lấy nhau, tự dưng mà sinh ra vài phần ám muội. Lông mi Vệ Thành Trạch run rẩy, đột nhiên quay đầu qua một bên, đôi môi liền nhẹ nhàng mà sát qua bên môi Phó An Diệp, thừa dịp đối phương ngây người, hắn khoát lên người Phó An Diệp hai tay mãnh liệt dùng lực, đem đối phương đặt ở dưới thân, hắn cúi xuống, đôi môi dán bên tai Phó An Diệp: "Tin tưởng ta đi, ngươi về sau sẽ biết." Nói xong, còn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà liếʍ liếʍ vành tai Phó An Diệp.(Ly: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Thả thính AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA)

Phó An Diệp:......

5438:...... Kí chủ, ngươi quả nhiên đang chọc ghẹo con nhà người ta đúng không?

Sau cùng, Phó An Diệp gần như là chạy trối chết. Nhìn thân ảnh đối phương mang theo chút chật vật, Vệ Thành Trạch không khỏi mà mị con ngươi lại.

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là loại người ủy khuất chính mình, coi trọng gì đó, tự nhiên sẽ tìm mọi cách mà bắt được tới tay.

"Kí chủ, " thanh âm của hệ thống thành công mà kéo lực chú ý của Vệ Thành Trạch, "Chúng ta tiếp theo sẽ làm cái gì a?"

"Đương nhiên phải....." Vệ Thành Trạch sửa sang lại vạt áo, "Bái sư."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 5438: kí chủ kí chủ, ngươi rốt cuộc coi trọng cái gì của Phó An Diệp a?

Vệ Thành Trạch ( Chém đinh chặt sắt): mặt!

5438:......