Ly: Mỗi khi edit mấy chương cuối là đều thấy trong lòng hơi nhoi nhói. QAQ. Có ai thấy hơi thương Lâu Phù Phương k. Ta đoán công quân chắc chắn sẽ hắc hóa thôi. Chứ không sao mà thu được thụ quân vào tay bây giờ:)))))))))
Sai người mang Lâu Phù Phương vẫn đang si đần đứng đó đi, Vệ Tu Dung cẩn thận ôm Vệ Thành Trạch vào l*иg ngực mình, nhìn khuôn mặt vô cùng yên lặng của người trong lòng, đáy lòng y không khỏi nổi lên từng đợt chua xót.
Dù đã biết tất cả mọi thứ mình vừa chứng kiến kia, bất quá là một màn hí kịch mà Vệ Thành Trạch chuẩn bị cẩn thận mà thôi, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người này, toát ra thần sắc yếu ớt tuyệt vọng như vậy, trái tim của y vẫn lại như trướcmà không ức chế nổi cơn đau nổi lên.
"Thật sự là...... Bệnh nguy kịch." Nhịn không được cười khổ một tiếng, Vệ Tu Dung cúi đầu, cúi đầu nhẹ nhàng hạ lên trán người trong ngực một nụ hôn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xẹt qua đuôi lông mày, khóe mắt, chóp mũi, đôi môi của Vệ Thành Trạch, mí mắt Vệ Tu Dung nhẹ nhàng run lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Dù là vào lúc nào, từ cái loại góc độ nào, dung mạo Vệ Thành Trạch vẫn như trước vô cùng tinh xảo, giống như tạo vật mà thiên thượng tỉ mỉ tạo hình mà thành-- là tồn tại đẹp đẽ không nên tồn tại dưới trần gian.
Có lẽ chình là vì quá mức hoàn mỹ, mỗi lần nhìn Vệ Thành Trạch, đáy lòng Vệ Tu Dung, luôn sẽ có một cỗ khủng hoảng không rõ tới từ đâu, giống như người trước mắt này, ngay trong nháy mắt tiếp theo sẽ theo làn gió mà biến mất, giống như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời này. Cho dù Vệ Thành Trạch vô cùng ngoan ngoãn mà nằm trong l*иg ngực y, dù là lúc hung hăng đem Vệ Thành Trạch đặt dưới thân, cái loại cảm giác vẫn như trước không thể giảm bớt lấy một phân.
Muốn đem người này giấu vào một nơi chỉ có mình biết, muốn in lại những dấu vết thuộc về mình trên thân thể người này, muốn đem cả con người này -- nuốt vào bụng.
"Chỉ là ta rốt cuộc vẫn " trong mắt hiện ra chút thần sắc bất đắc dĩ, Vệ Tu Dung giống như thở dài mà nói, "Luyến tiếc a......"
Lúc Vệ Thành Trạch nhăn mặt cau mày, y sẽ cảm thấy đau lòng, làm sao nhẫn tâm để cho người này, lộ ra thần sắc bi thương tuyệt vọng như vậy? Cuối cùng, y cũng chỉ có thể giống một tôi tớ hèn mọn, đem mọi thứ Vệ Thành Trạch muốn, đều để tới trước mặt hắn, cầu xin hắn có thể nhìn vào mình một cái, giống như loại chuyện xưa mà Vệ Thành Trạch tạo ra kia, đóng cái vai diễn đó.
Cũng may là người này, chung quy vẫn thuộc về y.
Hai tay ôm bờ vai Vệ Thành Trạch hơi buộc chặt lại, Vệ Tu Dung buông mắt, từ trong miệng phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Vệ Thành Trạch thực gầy, cảm nhận được thân thể gầy gò trong l*иg ngực, Vệ Tu Dung không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy rằng y chưa bao giờ cắt xén thức ăn của Vệ Thành Trạch, cũng dựa theo phân phó của đại phu, mỗi ngày đều đem dược thiện bồi bổ thân mình cho hắn, nhưng Vệ Thành Trạch vẫn gầy đi từng ngày, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt. Có lẽ y sau này nên mang Vệ Thành Trạch ra ngoài dạo nhiều hơn, mà không phải để hắn cả ngày buồn chán trong tòa trạch này?
Bất quá nếu đã muốn "Chết" ở trước mặt Lâu Phù Phương, vì tránh chuyện ngoài ý muốn, kinh thành này tự nhiên không thể ở lâu. Đợi đầu xuân năm sau, sau khi trận tuyết lớn này dừng lại, y liền mang Vệ Thành Trạch đi chu du thiên hạ cũng được lắm. Kỳ nhân dị sự trên đời này nhiều như vậy, nói không chừng hai người liền sẽ gặp được một ẩn sĩ cao nhân y thuật trác tuyệt, trừ bỏ đi bệnh căn trên người Vệ Thành Trạch.
Y không hiếm lạ cái ngôi vị hoàng đế kia, đến lúc đó tìm một cơ hội,đem tên trên chiếu thư kia sửa lại, chung quy nam đinh trong hậu cung này cũng không chỉ có mình y, Nếu không được, y nói với bên ngoài là mình nhiễm bệnh nặng cũng được.
Đem cằm gác lêи đỉиɦ đầu Vệ Thành Trạch, nhẹ nhàng mà cọ xát, Vệ Tu Dung nghĩ đến những chuyện sau này có thể làm, ý cười trên mặt dần dần sâu thêm vài phần.
Mong muốn được đền bù, đã là chuyện may mắn nhất trên đời này rồi.
"Điện hạ, " thanh âm mang theo cung kính đánh gảy suy nghĩ của Vệ Tu Dung, "Lí đại phu tới rồi."
"Tiến vào." Cũng không đứng dậy, Vệ Tu Dung lên tiếng đáp.
Nam tử trung niên gần bốn mươi đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng không khỏi mà hơi kinh hãi, theo bản năng muốn cúi đầu lui về phía sau.
Hắn tuy rằng không biết thân phận của vị trong l*иg ngực Vệ Tu Dung kia là gì, nhưng dù là nói như thế nào, một khi chuyện thái tử thế nhưng thích nam nhân này, không hề nghi ngờ gì đều sẽ bị gièm pha, hắn-- Lí đại phu, người hiểu rõ loại chuyện này trong lòng kêu khổ không ngừng, không rõ tại sao mình lại vì chút bổng lộc, đến cái chốn hoàng gia này làm việc. Tục ngữ nói thực đúng, gần vua như gần cọp, vị thái tử này nếu là quân vương tương lai, đó không phải là con của lão hổ sao?
"Lí đại phu đây là muốn đi đâu?" ngữ khí tựa tiếu phi tiếu của Vệ Tu Dung làm cho thân mình Lí đại phu cứng đờ, nhất thời không dám động đậy gì, chỉ là đầu hắn vẫn cúi xuống như trước, không dám nâng lên chút nào.
Vệ Tu Dung nhìn vị Lý đại phu cúi đầu đến cả người cứng nhắc, chỉ kém không ở trên đỉnh đầu viết "Ta gì cũng không phát hiện ra", cũng không khó xử hắn: "Thứ lần trước người chế kia, có mang theo không?"
"Mang theo, mang theo!" Thấy Vệ Tu Dung tìm hắn là vì chuyện này, trong lòng Lí đại phu nhất thời nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Trước đây, cũng chẳng biết vị thái tử điện hạ này làm sao mà nhất thời hứng khởi, tìm hắn hỏi chút chuyện liên quan tới dược giả chết.
Cái loại dược giả chết này tự nhiên là có, chẳng qua cũng không có thần kỳ như trong đồn đãi, nếu muốn có hiệu quả, đầu tiên thân mình người uống thuốc phải thập phần suy yếu, sau khi dùng loại dược này, liền sẽ giống như lâm vào hôn mê, hô hấp và mạch đập đều thập phần mỏng manh, gần như là sẽ biến mất. Mà nếu người uống thuốc này trong ba canh giờ không thể dùng giải dược trong vòng ba canh giờ, thứ giả chết này, thực có thể thành chết thật.
Cho nên nói, thứ này, ở dưới mắt Lí đại phu, đó tuyệt đối là thứ vô dụng, chả có tác dụng gì cả. Bất quá ở trong một chút tình huống đặc thù, lại có thể tạo nên điều kì hiệu, nhưng cũng là sự thực, chỉ là không biết Vệ Tu Dung lấy thứ này, để làm gì.
Đương nhiên, đối với ý tưởng của loại người đứng cao cao tại thượng như Vệ Tu Dung, Lí đại phu cũng sẽ không tiêu phí tâm tư mà đi đoán, việc hắn cần làm chỉ là hoàn thành chuyện được phân phó mà thôi.
Từ trong lòng lấy ra hai cái bình thuốc nhỏ, Lí đại phu tiến lên hai bước, đem chúng đưa cho Vệ Tu Dung: " Bình màu đỏ chứa dược giả chết, bình màu lam chứa giải dược."
Vệ Tu Dung nghe vậy không nói thêm gì, trực tiếp lấy nút cái bình màu xanh xuống, từ trong đó lấy ra một viên thuốc, để vào trong miệng Vệ Thành Trạch, sau đó lại thêm chút nước.
Làm xong hết thảy, Vệ Tu Dung mới có hứng thú liếc mắt nhìn dược bình trong tay một cái.
Ngoài một viên dược y vừa đút cho Vệ Thành Trạch, bình màu lam còn chứa hai viên dược màu thâm nâu, to tầm đầu ngón tay út, tản ra một mùi thơm mát thản nhiên. Dược bình màu đỏ chứa ba viên dược có bộ dạng tương tự, màu sắc hơi nhạt hơn một ít, trừ chuyện đó ra, Vệ Tu Dung cũng nhìn không ra là có cái gì khác nhau.
Đem bình dược cầm trong tay ném qua một bên, Vệ Tu Dung cúi đầu, dùng ánh mắt tinh tế mà miêu tả ngũ quan của Vệ Thành Trạch, trong lòng càng thêm mềm mại.
Thấy sau Vệ Tu Dung làm xong một loạt động tác vừa rồi, cũng không nhúc nhích thêm gì nữa, Lí đại phu không khỏi ngẩng đầu lên, mang theo chút tò mò mà nhìn người trong l*иg ngực y một cái. Nhất thời, trái tim hắn hung hăng mà nhảy dựng, có chút bối rối mà cúi đầu xuống.
Không phải vì bộ dạng của người kia có bao nhiêu đáng sợ, mà là -- rất đẹp. Lí đại phu bỗng nhiên hiểu được thái độ trân trọng của Vệ Tu Dung kia, dù là ai, lúc đối mặt với khuôn mặt này, cũng sẽ có phản ứng giống nhau. Cái vẻ đẹp này, sớm đã được xem là siêu việt.
Cố gắng nhớ lại vị thê tử luôn phạt hắn quỳ bàn giặt đang ở nhà, Lí đại phu thực vất vả mới làm cho trái tim mình bình tĩnh lại, hắn đều đã là người có hai đứa con trai, cư nhiên còn có thể bị loại vẻ đẹp bề ngoài này mê mắt, chuyện này không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Bất quá...... Thái tử điện hạ muốn dược giả chết, chính là vì người này? Thoạt nhìn hẳn là phù hợp với điều kiện uống thuốc.
Nghĩ đến thân hình của người kia mà vừa rồi mới thoáng nhìn qua, Lí đại phu không khỏi thầm gật đầu. Chỉ là trong lòng hắn không khỏi có chút tò mò, người này rốt cuộc có cái thân phận gì, mới cần dùng đến dược giả chết để thoát khỏi khốn cảnh.
Trong đầu nghĩ chút chuyện có thể xảy ra, não bổ vài đoạn chuyện xưa tình yêu âu sầu triền miên vui buồn lẫn lộn giữa Vệ Tu Dung cùng với người đang trong l*иg ngực y kia, đem chính mình làm cảm động một phen, Lí đại phu nhịn không được xê dịch hai chân -- đứng lâu, chân tê luôn rồi.
Hắn ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn người vẫn như trước không có một chút động tĩnh nằm trong l*иg ngực Vệ Tu Dung kia, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác không ổn. Mà Vệ Tu Dung, lúc này tự nhiên cũng đã nhận ra có chỗ không thích hợp.
"Loại giải dược này, sau bao lâu có thể có công hiệu?" Kiềm chế bất an, Vệ Tu Dung trầm giọng hỏi.
"Ngắn thì một chén trà nhỏ, " Lí đại phu dừng lại một chút, mở miệng trả lời, "Lâu là một nén nhang." Hắn cúi đầu thực thấp, hoàn toàn không dám nhìn tới biểu tình trên mặt Vệ Tu Dung.
Thời gian hai người chờ, hiển nhiên đã muốn hơn nửa canh giờ.
Nhìn Vệ Thành Trạch vẫn như trước nhắm chặt mắt, tâm Vệ Tu Dung từng chút một mà trầm xuống.
Như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Vệ Tu Dung đưa tay lấy dược bình để bên cạnh, trong mắt có kinh hoảng khó có thể che dấu nổi.
Hai viên giải dược, ba viên độc - dược.
"Vài ngày gần đây " như là đang khắc chế cảm xúc mà hít vào một hơi thật sâu, nhưng thanh âm của Vệ Tu Dung vẫn có chút ức chế không được mà run rẩy, "Có ai đến chỗ ngươi lấy dược không?"
Nhìn ngón tay Vệ Tu Dung, tự nhiên là trong tay y đang cầm gì đó.
"Chưa từng có." Tuy rằng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Lý thầy thuốc cũng biết trong chuyện này khẳng định có sai lầm nào đó, nên lúc này nói chuyện càng có vẻ cẩn thận hơn, "Thần chỉ chế ba phần dược giả chết, đều ở chỗ này."
Suy đoán trong lòng bị chứng thực, sắc mặt Vệ Tu Dung không khỏi mà tái nhợt hơn vài phần, bàn tay cầm bình dược cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Lí đại phu nhìn thoáng qua sắc mặt của Vệ Tu Dung, cúi đầu không dám lên tiếng, sợ bị giận chó đánh mèo.
Sau một lúc lâu, Lí đại phu mới nghe được thanh âm khàn khàn của Vệ Tu Dung: "Ngươi......" Vệ Tu Dung dừng một chút, "Lại đây, " y nói, "Bắt mạch cho hắn." Tuyệt vọng trong thanh âm kia làm cho người ta kinh hãi.
Lý đại phu nhìn Vệ Tu Dung một cái, cắn chặt răng, đầu ngón tay hơi nhọn để trên cổ tay người trong lòng y, nhưng mà vẫn như dự đoán, không có chút động tĩnh nào. Dù Lí đại phu không nói gì, Vệ Tu Dung cũng đã biết đáp án. Y cúi đầu mà cười một tiếng, thần sắc bình tĩnh đến quá phận, làm cho người ta đoán không nổi suy nghĩ trong lòng y. .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Ngươi đi ra ngoài đi." Quét mắt nhìn Lí đại phu một cái, ngữ khí của Vệ Tu Dung bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, "Nếu đem chuyện hôm nay nói ra, vậy ngươi cũng biết sẽ có cái hậu quả gì."
Lí đại phu liên tục đáp ứng, cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng, kết quả lúc hắn mới vừa khép lại cửa phòng, quay người lại, bên trong liền truyền đến tiếng đồ sứ bị hung hăng mà ném xuống mặt đất. Nhất thời, Lí đại phu liền hoảng sợ, suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, Lí đại phu quyết định lúc về phải từ bỏ cái công việc này. Đi làm một đại phu hương dã tầm thường, cũng tốt hơn cả ngày cứ lo lắng đề phòng như vậy.
Vệ Tu Dung không biết Lí đại phu đang suy nghĩ gì -- mà cũng không có hứng thú biết nhìn chằm chằm mảnh nhỏ bốn phía trên mặt đất, trong ánh mắt là một mảnh lạnh lẻo đầy điên cuồng cùng thê lương. (Ly: Chém...)
Y cảm thấy, y chính là cái truyện cười lớn nhất trên đời này.
Giả chết? Thoát khỏi cái thân phận phiền toái này? --Y thế nhưng sẽ tin Vệ Thành Trạch sẽ dùng cái lý do thoái thác vô căn cứ này?
Nói đến cùng, bất quá là giống như Lâu Phù Phương, là một âm mưu mà Vệ Thành Trạch tỉ mỉ thiết kế ra. Mà y, thế nhưng lại ngốc hồ hồ mà tin tưởng, lòng tràn đầy vui mừng mà lên kế hoạch cho tương lai, tùy ý để thân thể của người này, trở nên lạnh như băng trong l*иg ngực người khác, một chút cũng không cảm nhận được.
Người này hết thảy đều phải là của y, đến cuối cùng, ngay cả chết, cũng phải chết trong l*иg ngực y.
Trái tim truyền đến từng đợt đau đớn, hai tay của Vệ Tu Dung đang ôm lấy Vệ Thành Trạch cũng không tự chủ được mà dùng sức, chỗ đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà phiếm lên màu xanh trắng.
- - vẫn như vậy.
Khiến y tự cho là biết mọi thứ, rồi lại đem y để qua một bên, tận khi rời đi, cũng chỉ vẻn vẹn lưu lại cho y thứ cảm giác hư không và vô lực như đang nắm cát trong bàn tay kia.
Đầu bỗng nhiên trở nên kịch liệt đau đớn, giống như có thứ gì đó thực quan trọng phá bỏ vòng vây bao quanh nó mà nhảy ra, sắc mặt Vệ Tu Dung trở nên trắng bệch, trên trán cũng đầy mồ hôi tinh mịn.
Gắt gao mà ôm lầy người trong l*иg ngực, toàn thân Vệ Tu Dung cũng không chịu khống chế mà run rẩy, giống như xương cốt cả người đều đang phát ra tiếng rên đầy thống khổ.
Thiên minh bí quyết, Vệ Tử An, Cực phong -- Vệ Thành Trạch, trí nhờ không thuộc về thế giới này toàn bộ đều tuôn ra, hai mắt Vệ Tu Dung không khỏi địa hơi hơi trợn to, lối suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt liền trở nên rối loại, lại có chút phân không được đến tột cùng mình là Vệ Tu Dung, hay vẫn là Phó An Diệp trong trí nhớ kia.
- - y là Vệ Tu Dung, cũng là Phó An Diệp.
Trong mắt khôi phục lại thanh minh, Phó An Diệp hộc ra một hơi thực dài, cúi đầu nhìn về phía người trong l*иg ngực.
Dung mạo hoàn toàn khác với trí nhớ, tính cách không hề có chút tương tự nào, phương thực làm việc hoàn toàn tương phản -- chỉ có cái phân ác liệt kia, lại không khác nhau chút nào.
Phó An Diệp bỗng nhiên nghĩ tới lúc Vệ Thành Trạch đưa cho y thanh chiết phiên kia, trên mặt quạt bằng sá, là chạc cây không biết duối thân từ chỗ nào, hoa mai lác đác nở rộ.
"Ta thực tò mò, phụ hoàng liền cứ thế mà tin tưởng......" Đầu ngón tay xẹt qua mặt quạt, Vệ Tu Dung nghiêng đầu nhìn người dựa bên cửa sổ, "Dù là không kí tên, Lâu đại nhân cũng có thể nhận ra tác họa của người?"
"Đương nhiên không thể, " người bên cửa sổ nghe vậy xoay người lại, hướng Vệ Tu Dung mỉm cười, "Ta chưa bao giờ vẽ tranh trước mặt hắn." Cũng chưa bao giờ cho hắn xem tác họa của mình.
"Nga?" Nghe như vậy, Vệ Tu Dung không khỏi mà nhíu mày, trên mặt có chút kinh ngạc.
"Nói cho hắn ta ở chỗ này, cũng không phải là cái chuôi chiết phiến này, mà là phương pháp mà ngươi sẽ mang đi cứu trợ nạn dân thiên tai." Giống như có chút lạnh, Vệ Thành Trạch đưa tay khép lại cửa sổ, xoay người đi về phía Vệ Tu Dung. Giống như nghĩ tới gì đó, Vệ Tu Dung yên lặng nhìn Vệ Thành Trạch đang đi về phía mình: "Vậy chiết phiến này?"
"Bất quá là lễ vật ta tặng cho ngươi mà thôi." Vệ Thành Trạch ngồi xuống bên cạnh Vệ Tu Dung, "Chỉ là cảm thấy vật này thực hợp với ngươi, " hắn nhìn Vệ Tu Dung, có chút vô tội mà trừng mắt, "Không vui sao?"
Nói vậy vào lúc đó, Vệ Thành Trạch cũng đã phát hiện ra thân phận của y, mà chính y, lại vẫn như cũ chẳng hay biết gì.
"Mỗi một lần, thứ ngươi lưu lại cho ta, đều chỉ có một khối thi thể." Cúi đầu, vô cùng thân thiết mà cọ vào chóp mũi Vệ Thành Trạch, thanh âm của Phó An Diệp ngọt ngấy giống như đang thầm thì với tình nhân, "Thật đúng là quá phận a......"
"Quả nhiên lần sau, vẫn là đem ngươi lại là tốt rồi, ai có thể nói ta không thương ngươi cơ chứ." Ấn thêm một nụ hôn lên đôi môi đã lanh, hai mắt Phó An Diệp cong lên, đáy mắt đầy một mảnh ám trầm, "Ngươi nói có phải hay không?"
Phiên ngoại Lâu Phù Phương
Gần hoàng hôn, bầu trời âm u cuối cùng cũng có tuyết, bay lả tả mà rơi trên mặt đất, cũng không lập tức tan biến.
Lâu Phù Phương buông tấu chương trong tay, nâng tay đè mi tâm, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bông tuyết không chút tiếng động mà bay xuống bên ngoài kia, đột nhiên lại nhớ đến cái mùa đông nhiều năm trước kia, trận tuyết lớn trăm năm khó gặp kia, cùng với cái người mặc áo lông hồ luôn thích đứng ở bên cửa sổ kia.
Dù là tới tận bây giờ, Lâu Phù Phương vẫn như trước có thể rõ ràng mà nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên thấy Vệ Thành Trạch. Người ngồi ngay ngắn phía trên long ỷ híp hai mắt nhìn tam giáp khoa cử đứng phía dưới, trên mặt tràn đầy thần sắc không quan tâm.
"Lâu Phù Phương?" Đôi môi mang hình dạng hoàn mỹ cong lên một độ cung nhỏ, cặp mắt giống như có thể khiến người ta sa vào tùy ý mà đảo qua người hắn, "Lại bộ thượng thư đi."
Làm bậy, quái đản, tự phụ, ngu ngốc -- Lúc ban đầu, đây là tất cả ấn tượng của Lâu Phù Phương đối với cái người giống như tập trung mọi thứ sủng ái trên trời này.
Vệ Thành Trạch quá mức cao cao tại thượng, khoảng cách giữa hai người lúc đó cũng quá quá xa với, ngay cả lúc chạm mặt duy nhất khi lâm triều, Vệ Thành Trạch cũng thường xuyên tìm lý do mà từ chối không đi, cho nên cái lần Lâu Phù Phương được phong quan kia, lúc gần Vệ Thành Trạch nhất, đúng là thời khắc lần đầu hai người gặp mặt.
Lâu Phù Phương nghĩ, thời điểm hắn gặp Vệ Thành Trạch ấy, liền dừng lại ở đó cũng thực tốt. Hắn vẫn tiếp tục cố gắng mưu cầu phương pháp thực hiện khát vọng của mình, mà Vệ Thành Trạch, vẫn sẽ tiếp tục gánh vác chức vị hoàng đế không xứng chức kia. Chức quan lại bộ thượng thư kia cũng đã đủ cao, rất nhiều người cả đời đều không thể tới cái độ cao này, Lâu Phù Phương cũng sẽ không để leo lên trên mà đi lấy lòng cái gì.
- - nếu mọi chuyện đúng như hắn tưởng tượng, thì tốt rồi.
Dù Vệ Thành Trạch không trị quốc tốt cũng không để ý đến việc trị quốc, chung quy vẫn còn có những trọng thần mang chức vị quan trọng, không đến mức làm cho cái thiên hạ này lâm vào trong hỗn loạn. Vệ Thành Trạch theo tâm ý của hắn mà sống hết một đời, dân chúng an an ổn ổn mà qua một đời, mà Lâu Phù Phương, bất quá cũng chỉ là một cái quan viên tầm thường, hoặc công thành danh toại, hoặc tầm thường vô vị, không một thì hai.
Nhưng mà thế sự luôn không thể thuận lợi và tốt đẹp như mọi người luôn mong đợi.
Vệ Thành Trạch lại mạnh mẻ như vậy mà xuất hiện trong tầm mắt hắn, không để cho hắn có thể né tránh chút nào.
Sự thật bị che dấu tàn nhẫn đến máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt hắn, đem tất cả những ảo tưởng kia của hắn phủ định hết, giống như cả thế giới đều ở trong nháy mắt mà sụp đổ, mà hắn, không chỗ nào để có thể ẩn nấp.
Nhưng mà sau nhiều năm, thứ duy nhất rõ ràng trong trí nhớ của Lâu Phù Phương, cũng chỉ là khi Vệ Thành Trạch nói mình không có chạm qua bất cứ ai trong hậu cung, cái thần sắc cường ngạnh giả bộ không thèm để ý kia. Mờ ám lúc ấy bị xem nhẹ, lúc nghĩ lại này lại nổi lên, lại làm cho hắn không khỏi mà lộ ra một nụ cười hiểu ý. Ích kỷ cùng tùy hứng như vậy, rồi lại cẩn thận đến mức làm cho người ta đau lòng.
Hắn cũng từng hiểu lầm hành vi của người kia, rồi sau khi biết được chân tướng liền vô cùng ảo não, cũng cảm thấy thực may mắn vì mình gặp được minh quân như vậy. Nhưng mà không biết từ lúc nào, lòng trung thành của thần tử đối với đế vương kia, lại chậm rãi biến chất, ngay cả chính hắn cũng không thể phát hiện.
Nếu không có chuyện Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mất tích -- nếu không có chuyện hắn bỗng nhiên mất tích.
Tâm Lâu Phù Phương từng chút một mà lạnh xuống, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười chua sót.
Có đôi khi Lâu Phù Phương cũng nghĩ, nếu hắn không phát hiện ra cái tâm tư chính mình đang dấu diếm kia, mọi chuyện sẽ như thế nào? Nhưng mà vô luận như thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng ra được bộ dáng lúc đó của mình.
Đúng rồi, Vệ Thành Trạch làm sao có thể bỏ qua cơ hội độc nhất vô nhị để giữ lấy vô số hào sủng như vậy. Chỉ cần trong lòng hắn có chút động tĩnh nào, Vệ Thành Trạch sẽ gắt gao mà chộp vào trong tay, không bao giờ... mà buông ra nữa. Mà đối mặt với một người như vậy, một phần cảm tình như vậy, hắn làm sao có thể thật sự thờ ơ?
Tất cả kết cục, ngay từ đầu, đã sớm được định sẵn, không thể sửa đổi được.
Cho dù để hắn một lần nữa trở lại cái mùa đông đầy tuyết kia, trở lại cái thời gian thiên tai khắp nơi kia, lựa chọn của hắn, cũng vẫn như trước không có gì khác cả.
Có lẽ chính vì lý do này, Vệ Thành Trạch mới có thể để Vệ Tu Dung thay hắn chuyển đạt phương pháp cứu trợ nạn dân thiên tai, mới có thể -- vào lúc nhìn thấy hắn, lộ ra cái biểu tình như vậy.
Trái tim có chút đau đớn, chua xót bên môi Lâu Phù Phương càng thêm sâu nặng.
Hắn chung quy, vẫn luôn thiếu nợ Vệ Thành Trạch. Chỉ là cái phân thua thiệt này, vĩnh viễn lại không thể hoàn lại.
"Bệ hạ." Thanh âm tất cung tất kính từ phía sau truyền đến, Lâu Phù Phương sợ run một hồi thực lâu, mới ý thức được đây là đang gọi hắn.
Dù đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn như trước không thể thích ứng cái xưng hô này.
Mùa đông năm ấy, Vệ Thành Trạch ở trong l*иg ngực hắn nhắm hai mắt lại, mà ngay ngày sau khi Vệ Thành Trạch hạ táng, thái tử đương triều, vốn vì ngoài ý muốn mà trượt chân rơi hồ, rốt cuộc cũng không qua khỏi được.
"Nếu ta đi chậm, không đuổi kịp phụ hoàng, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Đứa nhỏ không có chút quan hệ huyết thống nào với Vệ Thành Trạch kia, trên mặt lại mang theo tươi cười có chút tương tự với người đó, "Cái thiên hạ không có chút thú vị nào này, sao có thể mảy may địch với phụ hoàng cơ chứ?"
Mà cùng lúc đó, lời đồn đại về thân thế có liên quan đến tiên đế, đột nhiên xuất hiện ở khắp mọi nơi, âm mưu từ hơn hai mươi năm trước, không có chút chuẩn bị nào mà bại lộ dưới bầu trời.
"Ngươi đã có hứng thú với cái thiên hạ này, không bằng tặng cho ngươi không phải sao?" Vệ Tu Dung nhìn Lâu Phù Phương, thần sắc trong mắt đầy mỉa mai, "Dù sao thứ này cũng là thứ liên hệ duy nhất giữa ngươi và phụ hoàng."
Lâu Phù Phương giật mình, lúc trước y đã vì châm ngòi hắn với Vệ Thành Trạch mà gϊếŧ chết phụ mẫu hắn, làm sao Vệ Tu Dung lại có thể không biết chuyện này? Vì chuyện này có liên quan đến hắn, động tĩnh của Vệ Thành Trạch khi đó, đích thực có chút lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâu Phù Phương vừa chua xót lại cũng ngọt ngào, tình cảm phức tạp kia, làm cho mũi hắn có chút cay cay.
Nhẹ nhàng mà thở dài, ánh mắt Lâu Phù Phương đảo qua người đang cung kính mà cúi đầu, mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu thái giám kia nghe vậy giống như có chút khó xử, dừng một chút mới chần chờ mà mở miệng: "Lâm đại nhân và Trương đại nhân cầu kiến."
Nghe hai cái tên kia, mày Lâu Phù Phương không khỏi nhíu lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, hừ lạnh một tiếng: "bảo bọn chúng cút đi."
Thanh âm không mang theo chút tức giận nào, lại làm cho tiểu thái giám kia không khỏi mà run cả người lên, cũng không dám nhiều lời nửa câu, liền vội vàng lui xuống, Lâu Phù Phương ngồi xuống cái ghế dựa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc mà xuất thần.
Ngoài dự kiến của Lâu Phù Phương, người trong triều đối với lời đồn đãi của hắn kia, thế nhưng lại không có phản ứng quá kịch liệt nào, không chỉ như vậy, thậm chí có rất nhiều người, đứng ở bên phía hắn. Người được Vệ Thành Trạch chiêu tới, lại một cái cũng không thiếu.
"Là do bệ...... Tiên hoàng phân phó." Có người đã nói với hắn như vậy.
Lâu Phù Phương vốn không hề mong muốn gì cái vị trí này, nhưng vào lúc này, lại bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Người kia, lại vì hắn mà nghĩ tới tận tình trạng này?
Vệ Tu Dung nói đúng, đây đã là thứ liên hệ cuối cùng còn sót lại giữa hắn và Vệ Thành Trạch.
Huống chi, người trong cái hậu cung này, vốn không phải là con nối dòng của Vệ Thành Trạch -- một người phản bội Vệ Thành Trạch, dựa vào cái gì, có thể ngồi ở cái vị trí nguyên bản vốn thuộc về Vệ Thành Trạch kia?
Dựa vào an bài trước đó của Vệ Thành Trạch, cùng với thôi động trong âm thầm của Vệ Tu Dung, hắn rốt cuộc vẫn thành công, vị Trương đại nhân và Lâm đại nhân phản đối mãnh liệt nhất kia, đã ở trong kiên trì của mọi người mà thỏa hiệp. Mà nhiều năm sau, thế nhưng cũng là hai người đó, cả ngày thúc giục hắn tuyển phi nạp thϊếp -- giúp hoàng gia kéo dài huyết mạch. Thật sự là chuyện thực buồn cười mà châm chọc, không phải sao?
Hắn đã chiếm lấy vị trí của Vệ Thành Trạch -- chiếm hết thảy mọi thứ của Vệ Thành Trạch, lại có cái tư cách gì, đi làm loại chuyện cùng một loại với phản bội này cơ chứ?
Mỗi ngày đều muốn người kia, đều nhớ người kia, chính là lời hứa hắn đã đồng ý, mà người mà hắn chán ghét nhất, chính là người làm trái với lời hứa.
Có người đẩy cửa phòng đi vào, triều phục hoạn quan màu thâm lam trên người cùng mái tóc hoa râm kia, đã thông báo cho Lâu Phù Phương biết thân phận của người mới đến.
"Lưu thúc." Ngồi thẳng lại, Lâu Phù Phương nhìn đối phương chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Lưu Tiến Trung ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Hai người kia bảo ta tới khuyên ngươi tuyển tú." Cái ngữ khí kia, giống như người đối diện, cũng chẳng phải là tồn tại tôn quý nhất trên đời này.
Lâu Phù Phương nghe vậy nhịn không được cười khổ một chút, Lưu Tiến Trung thân là tổng quản hậu cung, sau khi Lâu Phù Phương kế vị, vậy mà không bị hắn bỏ cũ thay mới, ngược lại càng thêm trọng dụng, cũng khó trách sao những người đó sẽ tìm gã để đến nói giúp. Chỉ tiếc rằng, nếu nói đến trên đời này ai là người không muốn Lâu Phù Phương thú thế nhất, thì đó chính là Lưu Tiến Trung.
"Ngày mai ta liến tìm một cái lý do, điều bọn họ đi." Thở dài, Lâu Phù Phương mở miệng nói.
Mặc dù hai người kia không mắc sai lầm gì, nhưng có lúc không rõ thánh ý, liền cũng đã là một loại sai lầm rồi. Hắn chung quy cũng hiểu được lúc Vệ Thành Trạch mới ngồi trên cái vị trí này, sẽ có cái loại cảm thụ gì, lại vì cái gì, mà lựa chọn cái loại phương pháp như vậy.
Nghe như thế, Lưu Tiến Trung nhìn Lâu Phù Phương một cái, môi giật giật, nhưng cuối cùng, lại vẫn nhắm mắt lại.
Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Tiến Trung, Lâu Phù Phương kéo khóe miệng, cũng không nói nổi trong lòng mình đến tột cùng là cái loại cảm thụ gì. Lão giả được Vệ Thành Trạch xem như phụ thân mà đối đãi, hắn tóm lại là nên kính trọng.
- - Chung quy là nên kính trọng.
Lâu Phù Phương hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ, lúc biết được chuyện Vệ Thành Trạch đã chết, vẻ mặt bi thương trên khuôn mặt người này, thật sự giống như trong nháy mắt, liền già đi đến mấy chục tuổi.
Tình cảm trên thế gian này, cùng với cái thứ gọi là thân phận kia, thực sự có cái quan hệ tất yếu nào hay sao? Hết thảy tất cả, chẳng qua là gông xiềng mà người ta tự mình đeo lên mà thôi.
Chỉ tiếc, lúc mà hắn hiểu được điều này, đã là lúc quá muộn của muộn.
"Lưu thúc." Lâu Phù Phương nhìn lão nhân trước mắt, bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngày mai ngươi chỉnh lý một chút, liền......" Hắn dừng một chút, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói hết câu, "Liền rời cung đi."
Ở ngoài cung, chung quy cũng sẽ có chỗ gã tưởng niệm.
Lưu Tiến Trung ngẩn người, môi không tự chủ được mà run rẩy. Gã nhìn Lâu Phù Phương một cái thật sâu, quỳ xuống lạy hắn: "Nô tài, tạ ơn bệ hạ."
Nhìn lão giả cước bộ tập tễnh chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Lâu Phù Phương đứng dậy nhìn cung điện rộng lớn một vòng, chỉ cảm thấy không gian trống rỗng này thực lạnh lẽo.
Chỗ này, rốt cục cũng chỉ còn lại có một mình hắn.