Chương 20

Gió đêm có chút lạnh, trăng bán nguyệt đã tránh phía sau tầng mây, chỉ để lại một thân ảnh mờ nhạt, hết thảy trước mắt đều trở nên mông lung mơ hồ.

Vệ Tử An nhìn thân ảnh cách đó không xa, bước chân không tự chủ được mà hơi khựng lại; không dám tiến lên.

- - Hắn không biết nên đối mặt với Vệ Thành Trạch như thế nào, sau khi những xuyên tạc, hiểu lầm, căm hận với đối phương lớn lên trong lòng hắn. Hắn thậm chí không thể nói rõ tâm tình hiện tại khi cùng Vệ Thành Trạch gặp mặt là gì.

Xấu hổ? Áy náy? Hối hận? Có lẽ có, cũng có lẽ không, chỉ là mỗi khi nhớ lại thái độ và hành động của mình với Vệ Thành Trạch, Vệ Tử An lại cảm thấy trên mặt giống như bị người tát hai cái, đau đớn nóng rát.

Hắn không phải không nghĩ trong này có hiểu lầm hay không, nhưng cứ như có một lớp sương ngờ vực và ghen ghét vô căn cứ đang che lấy hai mắt hắn, làm cho hắn không thể thấy được những chuyện đã xảy ra trước mắt này.

"Ngươi nghĩ ta tại sao lần nào cũng có thể đuổi tới đúng lúc như vậy để giải vây thay ngươi?" Gò má Liễu Như Ngọc vì tức giận mà nhiễm chút đỏ ửng, hai mắt cũng vì lửa giận mà có vẻ phá lệ sáng ngời, "Trên thế giới này, sao có thể có nhiều thứ " trùng hợp " như vậy?" Giọng nói của nàng tràn đầy châm chọc, giống như mang theo kim nhọn, chọc cho trái tim hắn đau đớn không chịu nổi.

"Ngươi không biết đúng không -- ta nghĩ tiểu sư đệ cũng sẽ không nói cho ngươi" nàng nhìn Vệ Tử An, cười lạnh nói, "Ngày đó nếu chúng ta đến chậm một bước thôi, trên thế giới này, sẽ chẳng có người tên Vệ Thành Trạch này nữa!"

"Ngươi rốt cuộc...... Tại sao lại bỏ hắn ở đó?"

"Ta ghét ngươi, thật sự rất ghét." Liễu Như Ngọc gắt gao cắn môi dưới, hốc mắt có chút phiếm hồng, "Nhưng ngươi, là người duy nhất tiểu sư đệ nhờ vả ta."

"Ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt đệ ấy?"

Đúng vậy, sao có thể nhẫn tâm chứ?

Hắn lúc trước, tại sao có thể bỏ Vệ Thành Trạch lại chứ?

Rõ ràng biết thương thế Vệ Thành Trạch vẫn chưa lành, rõ ràng biết một tay Vệ Thành Trạch đang gãy, rõ ràng biết -- Vệ Thành Trạch cứu hắn.

Vệ Thành Trạch muốn tính mạng của hắn? Ngay cả chính Vệ Tử An, cũng hiểu được những lời này nghe có bao nhiêu buồn cười. Nếu Vệ Thành Trạch thật sự không muốn hắn sống sót, đơn giản chỉ cần bỏ mặc hắn trong mưa, không để ý tới là có thể -- thậm chí không cần Vệ Thành Trạch tự mình động thủ, hắn sẽ chết trong cái ngày mưa kia.

Vệ Tử An không thể không thừa nhận, sau khi nghe được những lời của Liễu Như Ngọc, trừ lúc đầu có chút khϊếp sợ, nội tâm của hắn chỉ còn lại cảm giác mừng như điên. Loại vui sướиɠ từ đáy lòng này, làm hắn không thể khắc chế được khóe môi đang cong lên của mình.

- - Hắn đối với Vệ Thành Trạch mà nói, có ý nghĩa vô cùng trọng yếu, trọng yếu đến mức, dù có bị hắn hiểu lầm hãm hại, đối phương cũng luyến tiếc chuyện tổn thương đến hắn.

Bàn tay giấu ở trong tay áo không tự chủ được mà nắm chặt bình dược màu lam kia, bước chân Vệ Tử An trở nên kiên định.

Ánh trăng sau tầng mây nhô đầu ra, cảnh vật mông lung được phủ một lớp sa mỏng giống như đang được xốc ra, hết thảy đều trở nên rõ ràng.

Thiếu niên huyền y đứng trên vách đá, tóc trên trán bị gió thổi bay lên, lộ ra đôi con ngươi trầm tĩnh như hắc diệu thạch.

Nhìn Vệ Tử An đang chậm rãi đến gần, hai mắt Vệ Thành Trạch hơi mị lại, thần sắc mang theo chút cổ quái.

Cách Vệ Thành Trạch mười bước, môi Vệ Tử An giật giật, muốn nói gì cũng không được.

Tính toán vĩnh viễn đều dễ hơn thực tế rất nhiều.

Vệ Thành Trạch vẫn cứ trầm mặc mà đối diện với hắn, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra chút cảm xúc.

Trong một thời gian ngắn, không khí xung quanh giống như ngưng trệ lại, ngay cả 5438 cũng bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn mà câm miệng.

Thật lâu sau, Vệ Tử An giống như vừa hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào Vệ Thành Trạch, từng chữ từng chữ, thong thả mà rõ ràng mở miệng: "Thực xin lỗi." Bộ dáng trang trọng, giống như đang nói một lời thề quan trọng.



Nghe lời nói của Vệ Tử An, thần sắc Vệ Thành Trạch càng thêm cổ quái, hắn trầm mặc hồi lâu, mới nhíu mày, ngữ khí có chút không hiểu: "Tại sao phải nói như vậy?"

Theo bản năng mà nhíu mày, Vệ Tử An cảm thấy có chút không thích hợp, loại cảm giác này chỉ hơi lướt qua, nhanh giống như đây chỉ là lỗi giác của hắn.

Nhìn Vệ Thành Trạch trước mặt, Vệ Tử An mím môi, nặng nề nói lại lần nữa: "Thực xin lỗi."

Lần này Vệ Thành Trạch không nói nữa, chỉ hơi nheo mắt lại, không dấu vết đánh giá Vệ Tử An, giống như một vật quý trọng. Bị ánh mắt như vậy chiếu vào làm không được tự nhiên, mày của Vệ Tử An không khỏi hơi nhíu lại, nhưng không chờ hắn nói gì, Vệ Thành Trạch đã thu mắt, khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi, lãnh đạm mở miệng: "Nếu không có gì, ta về trước." Nói xong, không để ý đến phản ứng của Vệ Tử An, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hoàn toàn không dự đoán được phản ứng của Vệ Thành Trạch, Vệ Tử An có chút sửng sốt, hai chân không khỏi tiến về phía trước: "Từ từ!"

Vệ Thành Trạch nghe vậy liền dừng lại, nhưng không xoay người, chỉ đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ xem Vệ Tử An định nói gì.

"Ta......" Vệ Tử An há miệng thở dốc, hai tay buông bên người không tự chủ được mà nắm chặt, "Lúc trước bỏ ngươi một mình ở lại nơi đó, thực xin lỗi!"

Lấy việc này mở đầu, những chuyện kế tiếp, liền dễ dàng hơn rất nhiều.

"Rõ ràng không có chứng cớ gì, lại tự tiện nhận định ngươi có liên quan đến chuyện Vệ gia diệt môn, thực xin lỗi!"

"Luôn hiểu lầm ý tốt của ngươi, thực xin lỗi!"

"Thường xuyên nói những lời không tốt với ngươi, thực xin lỗi!"

............

Nghe thiếu niên phía sau nói câu "Thực xin lỗi", trong mắt Vệ Thành Trạch dần hiện ra ý cười.

Vệ Tử An chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ tâm tư quá mức đơn thuần, đem thiện ác phân chia quá phân minh, cũng vì như vậy-- cho nên mới càng dễ thao túng.

Vệ Thành Trạch chậm rãi xoay người lại, nhìn Vệ Tử An tràn ngập bất an cùng không yên lòng, khóe môi dương lên, cuối cùng liền biến thành một nụ cười ôn nhu đến cực hạn.

Nhìn biểu tình của Vệ Thành Trạch,nhãn tình Vệ Tử An sáng lên, hắn tiến lên định nói gì đó, lại bị Vệ Thành Trạch ngăn lại: "Hóa ra trong mắt ngươi......" Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, thần sắc mang theo vài phần khờ dại cùng vô tội, "Hắn...... Nga, không, ta, " Nụ cười càng ngày càng mở rộng, sáng lạn đến mức có chút quỷ dị, "Là người như vậy a?"

Vệ Tử An nghe vậy liền ngẩn người, tựa hồ không hiểu được ý của Vệ Thành Trạch, chỉ ngây ngốc nhìn Vệ Thành Trạch chậm rãi đi tới bên cạnh mình, sau đó hạ người, đưa đôi môi lại gần tai hắn: "Nơi này, chính là nơi ta đặc biệt lựa chọn đó."

"-- là nơi táng thân của ngươi."

Dòng khí ấm áp phun bên tai, âm thanh cố ý đè thấp lại mang theo chút u ám, nhưng lời phun ra từ đôi môi phun đó lại làm người ta mao cốt tủng nhiên.

Còn không đợi Vệ Tử An phản ứng lại, hắn đột nhiên cảm thấy trước người truyền đến lực, nặng nề đẩy hắn về phía sau. Thân thể không thể khống chế mà ngửa ra sau, hai mắt Vệ Tử An không tự chủ được mà trợn to, nhìn gương mặt vẫn mang theo tươi cười càng ngày càng xa, môi giật giật, cuối cùng lại không phát ra được thanh âm gì.

Chỉ trong nhày mắt, Vệ Tử An ngã xuống vực sâu vạn trượng, không tìm được chút dấu vết.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, ngay cả 5438 cũng không kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau, nó mới như vừa phục hồi lại tinh thần, thét chói tai: "Ký chủ!!!!"

Bị tiếng thét đột ngột làm thân mình run lên một cái, Vệ Thành Trạch lại một lần nữa sinh ra ý định đuổi luôn hệ thống huyên náo trong đầu mình ra ngoài. Nhưng, còn không đợi hắn quát 5438 hai câu, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ: "Ngươi không sợ hắn thật sự ngã chết?"

Hai tay buông bên người nháy mắt liền ấn lên chuôi kiếm trên lưng, Vệ Thành Trạch dùng khí lực thật lớn, mới kìm hãm không rút kiếm ra.



"Sao vậy?" Âm thanh trầm thấp dừng ở bên tai, giống như tình nhân nhẹ nhàng thầm thì, "Có chuyện gì vậy."

Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, lông mi Vệ Thành Trạch khẽ run lên, đột nhiên buông tay, xoay người sang chỗ khác, nhìn người đứng phía sau mình, khẽ nhíu mày: "Ta nghĩ lúc này, ngươi hẳn nên ở Kim Lâm trấn?"

Nơi này mấy ngày nay xuất hiện một tên lừa bịp giả danh Cực phong, Phó An Diệp xuống núi, chính là để xử lý chuyện này.

"Nếu muốn nhàn hạ thì luôn có thể tìm được biện pháp, không phải sao?" Giảo hoạt đối mặt với Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp liếc mắt nhìn chỗ Vệ Tử An vừa ngã xuống, đôi mắt hồ ly híp lại thành một đường, "Huống chi, chuyện nhàm chán này, sao có thể sánh với ngươi chứ?" Nói xong, y quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch, dùng ngữ khí giống như sợ hãi mà nói, "Ngươi luôn có thể mang đến kinh hỉ ngoài dự đoán cho ta."

Nhìn Phó An Diệp chốc lát, khoé môi Vệ Thành Trạch chậm rãi gợi lên: "Điểm này thì ngươi cũng vậy."

Lần này, quả thật hắn tính sai, thật không ngờ Phó An Diệp lại ở lại cực phong. Chỉ là, không biết y phát hiện ra chuyện không thích hợp lúc nào?

Cẩn thận đánh giá người trước mắt một phen, trong lòng Vệ Thành Trạch không khỏi mà sinh ra vài phần hứng thú.

Hắn cũng không tin chuyện hôm nay là ngẫu nhiên -- kiểu ngẫu nhiên gì lại khiến một người vào lúc này, đến một vách đá hẻo lánh như vậy? Ngay cả chuyện lúc trước y xuống núi, cũng là biểu hiện giả dối y cố ý làm ra.

Vệ Thành Trạch không phải không nghĩ tới chuyện Phó An Diệp sẽ phát hiện ra những việc hắn làm, hắn chỉ không ngờ, đối phương có thể phát hiện ra chuyện đó sớm như vậy mà thôi.

Dù sao người đối đầu duy nhất với nhân vật chính trong thế giới này, tột cùng cũng chẳng phải là dạng có thể xem thường.

Mà ngay lúc Vệ Thành Trạch đang đánh giá Phó An Diệp, Phó An Diệp cũng đang quan sát hắn.

Tuy lúc trước đã đoán được Vệ Thành Trạch đối xử đặc biệt với Vệ Tử An là do mục đích khác, nhưng y cũng thật sự không ngờ mình sẽ thấy một màn như vậy. Mục đích của Vệ Thành Trạch giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, dù có cố gắng đến thế nào, cũng chẳng thể nhìn rõ.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Phó An Diệp nhìn Vệ Thành Trạch, than nhẹ.

Vệ Thành Trạch ngẩng đầu nhìn y, tươi cười trên mặt giống như một tinh linh thuần khiết không nhiễm bụi trần: "Ngươi đoán xem?"

Nhìn Vệ Thành Trạch chốc lát, Phó An Diệp bỗng nhiên bật cười. Y lấy chiết phiến nhẹ nhàng gõ lên trán, khóe môi mang theo một mạt ý cười không rõ hàm xúc: "Nói vậy trong kế hoạch lúc đầu của ngươi, việc hôm nay sẽ do "gian tế Phó An Diệp sớm đã trà trộn vào Cực Phong" gây nên?" Y lắc đầu, tươi cười bên môi rộng thêm vài phần "Đến lúc một thân phận khác của ta bị vạch trần, dù có phủ nhận thì cũng sẽ chẳng có ai tin lí do thoái thác của ta, lại càng không ai hoài nghi người ngay từ đầu đã ưu ái có thừa với tộc đệ của mình như ngươi", Y nhìn về phía Vệ Thành Trạch, " Lời ta nói đúng hay sai?"

Vệ Thành Trạch nhíu mày, không trả lời.

"Chỉ là ta không rõ " giống như gặp phải chuyện vô cùng phức tạp, Phó An Diệp hơi nhíu mày, "Ngươi sao có thể chắc rằng Vệ Tử An nhất định sẽ không chết?"

Với độ cao như vậy, dù tu sĩ Kim Đan kỳ vô ý rơi vào, nếu là không có pháp bảo hộ thể, chỉ sợ cũng phải chịu trọng thương, càng đừng nói người ngay cả luyện khí nhập thể cũng chưa đến như Vệ Tử An.

"Bởi vì tình yêu." Vệ Thành Trạch dùng khuôn mặt không chút thay đổi trả lời.

Phó An Diệp:??

Đáp án của Vệ Thành Trạch làm cho Phó An Diệp đờ ra hai giây, trong mắt hiện ra mờ mịt rõ ràng. Một hồi lâu sau, y mới hồi phục lại tinh thần, có chút buồn cười mà nhìn Vệ Thành Trạch: "Ngươi nếu không muốn nói, thì thôi đi."

Nghe được một ý khác trong lời Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch không khỏi nheo hai mắt lại: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ngay lúc tộc đệ của một vị nội môn đệ tử bị người ta đẩy xuống vách núi đen, người vốn nên ở Kim Lâm trấn, thế nhưng lại không ở nơi y nên ở, " Phó An Diệp khẽ cười một tiếng, "Chẳng lẽ không thấy khả nghi sao?"

Vệ Thành Trạch nghe vậy trầm mặc một chút, tiếp đó liền chậm rãi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tươi: "Ngươi muốn gì?"

"Ngươi cảm thấy......" Phó An Diệp lấy chiết phiến nhấc nhẹ cằm Vệ Thành Trạch, thần sắc mang theo chút u ám, "Lấy thân báo đáp thì sao?"