Thời gian bảy ngày trôi qua bất quá chỉ trong nháy mắt, Vệ Thành Trạch nhìn hai người đang giằng co với nhau, đáy mắt lướt qua một tia hứng thú.
Địa thế đỉnh núi này có chút bằng phẳng, trừ đài luyện võ ra thì không có kiến trúc nào khác, dù cho chưởng môn muốn xem cuộc chiến, cũng phải tự mình tìm một chỗ đứng, hoặc cùng những người phía trên ngồi trên pháp khí của mình. Nghe Liễu Như Ngọc nói, môn phái so đấu hằng năm này, trừ bỏ có thể xem tu vi một người tiến bộ bao nhiêu, còn có thể vây xem...... A không, thưởng thức một chút phong tư của các vị phong chủ và các trưởng lão, nghe nói hàng năm đều còn có thể đưa một bảng xếp hạng chi tiết.
Ngẩng đầu nhìn Thanh Tĩnh Phong phong chủ đang bay trên đỉnh đầu mình, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm quạt giấy, lười biếng mà nằm trên pháp khí tương tự cái chổi, lại liếc mắt nhìn Lãm Nguyệt Phong trưởng lão phong tư yểu điệu đứng trên trường kiếm cách đó không xa, Vệ Thành Trạch tỏ vẻ vô cùng lý giải tâm tình của đệ tử Cực phong.
Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt Vệ Thành Trạch, vị lãnh mĩ nhân nổi danh Cực phong quay đầu lại, hơi gật đầu với hắn rồi lại rời mắt về diễn võ trường.
Vệ Thành Trạch thu mắt, buông mắt xuống dấu đi hứng thú trong đó, Cực phong này...... Thật đúng là rất thú vị.
"Cũng không biết người tài ba nào, sáng lập được một môn phái như vậy." Dù có đổi hắn vào, làm chuyện giống nhau, chỉ sợ cũng không thể làm tốt được như vậy.
Đợi chốc lát, nhưng lại không thấy 5438 đáp lại, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút kinh ngạc. Hắn nhìn hai người trên võ đài đã bắt đầu giao thủ, dùng ý thức gọi: "Hệ thống?"
Nhưng thứ vẫn luôn dư thừa tinh lực như 5438 giờ lại không đáp lại hắn, trong đầu im lặng giống căn bản không hề tồn tại gì. Vệ Thành Trạch nhìn như đang chuyên chú nhìn chằm chằm hai người đang giao thủ trên võ đài, hai tay buông bên người lại không tự chủ được mà hơi chấn động.
"Hóa ra tiểu Trạch thích loại hình này sao?" Bị âm thanh vô ý mà mang theo từ tính ấm áp phun ở bên tai, Vệ Thành Trạch đang xuất thần nhất thời bị hoảng sợ theo bản năng mà tránh đi, lại va vào một l*иg ngực. Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, động tác Vệ Thành Trạch nhất thời liền cứng đờ.
Nhìn người trong l*иg ngực có chút kích động mà đứng thẳng người, một bộ dáng lưng cứng ngắc, tâm tình Phó An Diệp rất tốt mà cong khóe miệng: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu, ân?" Hơi hơi nâng cao âm cuối, mang theo điểm câu nhân không rõ.
Cho dù biết tính tình chân chính của Vệ Thành Trạch, nhìn thấy bộ dáng này của y, cũng sẽ như trước mà vui vẻ-- không, phải nói, nguyên nhân chính là vì biết tính cách thật sự của Vệ Thành Trạch, cho nên khi nhìn thấy ngụy trang của Vệ Thành Trạch mới có thể cảm thấy càng thêm...... Đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn trêu chọc.
Giống như không nghe hiểu được ý của Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch ngẩn người, đến khi phản ứng lại, mới ngẩng đầu liếc đệ tử Lãm Nguyêt Phong trên đài một cái liền nhanh chóng dời mắt đi, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc lâu lại không phát ra âm tiết nào, chỉ là chút đỏ ửng đã nhiễm sang hai tai.
Nhìn cái cổ tinh tế lộ ra bên ngoài của Vệ Thành Trạch, hai mắt Phó An Diệp không khỏi mà có chút sâu sắc.
Từ sau khi biết mình tột cùng muốn gì, y chưa từng che dấu tâm tư của mình -- y chưa từng là người ủy khuất bản thân. Có lẽ do biểu hiện của y quá mức rõ ràng, làm Liễu Như Ngọc phát giác chuyện không thích hợp. Nghĩ đến chuyện hai ngày trước, hai mắt Phó An Diệp không khỏi mà toát ra chút ý cười.
"Phó sư huynh, " khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Ngọc mang sự nghiêm túc, " Vui đùa thỉnh một vừa hai phải."
"Nga?" Nhìn tiểu cô nương trước mắt, Phó An Diệp nhíu mày, ý tứ không rõ mà kêu một tiếng.
Liễu Như Ngọc mân môi, chậm rãi mở miệng: "Thái độ làm người của tiểu sư đệ,thật sự rất chất phác, cũng không thể nhận ra những thứ đùa giỡn này......" "Ta chưa bao giờ nói, ta đang đùa giỡn." Nhưng lời của nàng chưa nói xong, đã bị đánh gảy.
"...... Hả?" Lăng lăng mà nhìn Phó An Diệp, Liễu Như Ngọc trong khoảng thời gian ngắn không thể lý giải ý ngôn của y.
"Ta chưa từng nói, ta đang đùa giỡn." Phó An Diệp nhìn Liễu Như Ngọc, từng chữ từng chữ mà nói. Y nhìn Liễu Như Ngọc, tươi cười bên môi đã biến mất, trên mặt không có một tia đùa giỡn.
Liễu Như Ngọc nhìn y một lúc lâu, chậm rãi nhăn mi lại: "Ngươi thật sự không trêu đùa chúng ta?"
"Từ trước đến này, có bao nhiêu người dám trêu chọc đệ tử của Thanh Minh kiếm tôn?" Giống như đang nghe được chuyện gì đáng chê cười, Phó An Diệp đột nhiên bật cười, y nhìn Liễu Như Ngọc, ý cười trong mắt càng ngày càng nhạt, cho đến khi biến mất, " Hay, bởi vì ta cùng hắn đều là nam tử, ngươi liền cho rằng chuyện này không thích hợp?"
Liễu Như Ngọc nghe vậy mày nhăn lại càng sâu, nàng giống như lần đầu thấy Phó An Diệp, từ trên xuống dưới mà đánh giá y một lần, Phó An Diệp cũng không có động tác gì, mặc kệ để nàng đánh giá, nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện y đang đứng cứng ngắc, cặp mắt che dấu tia khẩn trương cùng không yên.
Lại nhìn chằm chằm Phó An Diệp chốc lát, Liễu Như Ngọc đột nhiên bật cười: "Làm sao có thể a?" Nàng cười khẽ mà thè lưỡi, "Tu Chân Giới cũng không để ý đến thứ thế tục lễ pháp như vậy, đồng tính kết thành bạn lữ cũng có rất nhiều nhiều người, bạn lữ của Đại sư huynh chẳng phải cũng là nam nhân à!" Nghe được lời của Liễu Như Ngọc, Phó An Diệp rõ ràng lộ ra biểu tình hơi lơi lỏng, nhưng lời nói kế tiếp của nàng, lại treo tâm của y lên.
"Bất quá......" Đi vòng quanh Phó An Diệp một vòng, trong mắt Liễu Như Ngọc toát ra thần sắc giảo hoạt, "Tiểu sư đệ nghĩ như thế nào...... Ta cũng không biết a." Nói xong, nàng ra vẻ bất đắc dĩ mà buông tay, "Ngươi cũng biết, hắn xuất thân thế tục, lại mới vừa bái nhập Cực phong không bao lâu." Nhìn biểu tình có chút cứng nhắc của Phó An Diệp, hai mắt Liễu Như Ngọc cong lên, nhướng chân mà vỗ vỗ bờ vai của y, "Được rồi được rồi, ta sẽ giúp huynh, an tâm đi!"
"Đương nhiên, nếu huynh dám đối xử không tốt với tiểu sư đệ...... Hừ hừ!" Nói xong, Liễu Như Ngọc hướng về phía Phó An Diệp giơ giơ nắm tay không có bất cứ lực uy hϊếp gì, bảo vệ trong đó ai cũng đều có thể nhìn ra.
Vệ Thành Trạch, vĩnh viễn đều có thể nhẹ nhàng lấy được hảo cảm của người khác như vậy. . truyện ngôn tình
Trong mắt Phó An Diệp không khỏi mà hiện lên chút ý cười, ngữ khí cũng thoải mái lên: "Có hậu thuẫn cường đại như vậy, ta nào dám a!"
Thu hồi suy nghĩ, Phó An Diệp nhìn người trước mắt vì tầm mắt của mình mà có vẻ càng thêm cứng ngắc, nhịn không được vươn tay, thay hắn vén lên sợi tóc có chút hỗn độn bởi vì động tác vừa nãy. Thân mình Vệ Thành Trạch liền cương cứng, tùy ý để y động, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn trên đài, nhưng này ánh mắt tan rã lại khiến người ta biết, lực chú ý của hắn hoàn toàn không đặt ở chỗ kia.
Thay Vệ Thành Trạch chỉnh lại tóc, tay Phó An Diệp thuận tiện liền đặt trên vai hắn, vô cùng tự nhiên mà bắt chuyện—— tuy rằng nhìn càng giống như là ở đang đơn phương giải thích.
Mắt Phó An Diệp hơi chọn một cái, ánh mắt giống như lơ đãng mà đảo qua bên cạnh, Liễu Như Ngọc còn đang mở to mắt ở một bên nhìn hai người nhất thời liền lộ ra biểu tình như bị bắt quả tang, có chút xấu hổ mà sờ mũi, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của sư đệ nhà mình, ho khan quay đi, bỏ lại một câu "Ai nha ta cư nhiên nhìn thấy tam sư huynh!" Sau đó, quay lưng gần như bỏ chạy. Vệ Thành Trạch theo bản năng muốn đuổi theo, lại bị Phó An Diệp đè lại, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, Liễu Như Ngọc liền lẫn vào trong đám người, chẳng còn thân ảnh.
Nhìn thấy trong mắt Vệ Thành Trạch toát ra một chút ảo não, Phó An Diệp cúi nhẹ người xuống, lại gần tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Không muốn cùng một chỗ với ta sao?"
Bị động tác của Phó An Diệp làm kinh ngạc, hai mắt Vệ Thành Trạch hơi trợn to, theo bản năng mà muốn lui về phía sau, nhưng không biết là đạp phải gì, thế nhưng thân mình lệch một cái, hướng về phía mặt đất ngã xuống. Phó An Diệp trong lòng cả kinh, vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hắn, thuận thế đem người kéo vào l*иg ngực mình. Một sợi tóc nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi, có chút ngứa, cảm xúc ẩm ướt cọ sát qua vành tai, nhanh giống như ảo giác, chỉ có câu nói nhẹ nhàng như làn gió thổi qua bên tai, chứng minh chuyện vừa phát sinh.
"Đương nhiên là thích." (Ly: OHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!! E nó đồng ý r kìa Phó ca mau mang người lên giường XD)
Trái tim không thể khống chế được mà nhảy lên một cái thật mạnh, Phó An Diệp nhìn người đã đẩy y ra lui về phía sau vài bước để ổn định thân thể, bỗng nhiên cảm thấy tay hơi ngứa.