Tiểu thuyết xuyên không từ trước tới nay vốn rất thịnh hành, mà dạo gần đây thịnh hành nhất vẫn là xuyên không đi kèm với một cái hệ thống.
Cơ mà Ngọc Thiên Minh có tự hỏi hàng vạn hàng ngàn lần cũng không biết vì sao một kẻ không biết đến xuyên không và hệ thống là gì như cậu lại gặp phải cái chuyện khó tin như thế.
Cậu XUYÊN KHÔNG!!!
Thực ra đối với chuyện này Ngọc Thiên Minh cũng không cho là điều quá tệ hại, dù sao cậu trong thế giới cũ cũng đã chết rồi, được xuyên qua cứ coi như là làm lại cuộc đời, tính ra 23 năm tuổi xuân vẫn còn quá ngắn ngủi để hưởng trọn hết hương vị cuộc sống.
Nhưng xuyên thì xuyên, cơ mà sao ông trời không cho cậu giống với nhân vật trong tiểu thuyết ấy, mở mắt ra là được bao phủ trong giường chiếu xa hoa, chí ít còn thấy tương lai sung sướиɠ. Đằng này dù đã được hệ thống cảnh báo trước nhưng khi vừa tỉnh lại cậu vẫn bị thứ mùi tanh hôi hòa cùng mùi ẩm mốc của rơm rạ sộc vào mũi làm cho mắc ói. Mà muốn ói như người bình thường cũng không được, miệng cậu lại phun ra thứ gì đó đặc sệt thâm sì, nhìn như máu mà lại chẳng giống máu, vị thì vừa tanh vừa đắng, nhổ mấy lần vẫn chưa hết cảm giác tởm lợm trong miệng.
Thiên Minh muốn đưa tay quệt ngang vết dớt trên miệng thì lại bị cơn đau như muốn xé rời khỏi thân người truyền tới từ bả vai. Không những tay mà chỗ nào cũng thế, đau đớn dồn dập ép nghẹn cả cơ thể, khiến cậu không thể giữ nổi biểu cảm, khuôn mặt nhăn còn hơn cả khỉ. Cậu bây giờ tàn tạ không khác gì cái giẻ lau rách nát, nằm quằn quại giữa những thứ bề bộn bẩn thỉu. Ngọc Thiên Minh đau đến mức nước mắt trào ra, thần trí cũng chẳng giữ nổi tỉnh táo, chỉ một lúc đã lâm vào hôn mê.
Đến khi cậu tỉnh lại cũng không rõ đã qua bao lâu, chỉ biết cơ thể đã không còn đau như trước, cứ như có phép màu xảy ra vậy.
[An An?] Ngọc Thiên Minh thầm gọi trong đầu một cái tên, ngay lập tức liền có một tiếng "Dạ" đáp lại. Cậu chống tay ngồi dậy, lưng dựa vào tường rồi mới hỏi tiếp:[Là nhóc làm phải không?]
[Xin lỗi anh, là do em đến muộn, đã khiến anh phải chịu đau đớn như vậy.] Giọng nói của tiếng "Dạ" vừa rồi lại vang lên trong đầu cậu, âm thanh nghe giống như một bé gái, cộng thêm ngữ điệu ăn năn khiến Thiên Minh không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh một cô em gái nhỏ đang cúi đầu nhận lỗi. Chủ nhân của giọng nói ấy là An An- hệ thống của cậu.
Trước khi xuyên tới thế giới này cậu đã gặp nó trước. Chính An An đã truyền đạt cho cậu tất tần tật những lý thuyết về xuyên không cho cậu biết. Nó nói rằng làm người xuyên qua trong tiểu thuyết sướиɠ lắm, không được làm nhân vật chính thì cũng được làm đại boss phản diện, nói nôm na là vai to vế lớn, chỉ cần giơ tay phất chân cũng đã có thể làm đổi nghịch cả thế giới.
Cơ mà lý thuyết ấy áp dụng vào Ngọc Thiên Minh thì thật quá là sai. Nhìn vào khung cảnh tăm tối quây quanh ba bức tường đá cùng một hàng song sắt của nhà lao khiến cậu tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra việc bản thân mình có khả năng làm được trò trống gì ra hồn cả. Đừng nói tới việc thay đổi thế giới này kia, giờ nghĩ tới việc cậu trút được cái áo tù và ra khỏi nơi này đã là điều cực kỳ khó khăn rồi.
[Cốt truyện thế giới này như thế nào vậy?] Cậu khẽ nén tiếng thở dài, trong đầu hỏi An An thông tin về nhiệm vụ cần làm.
Cũng giống như mọi cặp ký chủ và hệ thống khác, cậu và An An cần phải làm nhiệm vụ để vượt qua mỗi thế giới, đến một giới hạn nhất định sẽ được nhận một phần thưởng.
Mỗi thế giới cậu xuyên tới đều vận động xoay chuyển xung quanh "nhân vật chính", có cốt truyện và kết quả của thế giới. Cơ mà An An lúc trước chỉ nói cho Thiên Minh biết bấy nhiêu, còn làm nhiệm vụ thế nào thì nó nhất quyết không hé nửa chữ.
Bây giờ ký chủ đã xuyên tới thế giới nhiệm vụ rồi, nó cũng chẳng cần phải giấu nữa. Âm thanh trong trẻo của An An vang lên trong đầu cậu, từ từ chỉ dẫn từng thứ một:[Trước hết anh hãy tiếp nhận thông tin về nguyên chủ đã.]
Nó vừa dứt tiếng thì trong đầu Thiên Minh xuất hiện một loạt thông tin mà trước giờ cậu chưa từng biết đến.
Nguyên chủ vốn thân phận là tứ hoàng tử Ngọc quốc- Ngọc Thiên Minh do phi tần được hoàng đế Ngọc Quốc sủng ái nhất sinh hạ. Tiếc rằng mẫu thân nguyên chủ khi hạ sinh y bị băng huyết, mất máu quá nhiều mà qua đời. Hoàng đế đau buồn vì cái chết của ái phi, lại nghe lời của quốc sư tin rằng tứ hoàng tử mang mệnh sát tộc nên vô cùng ghét bỏ y, thậm chí còn đày đọa y đủ đường. Nguyên chủ từ nhỏ đã không được phụ hoàng để vào mắt nên những vị hoàng tử công chúa khác cũng chẳng coi y ra gì, luôn luôn bắt nạt hành hạ y. Vì không có ai quan tâm chăm sóc nên nguyên chủ mắc chứng trầm cảm nặng, hành động khác người, ai ai cũng coi y là kẻ điên.
Nhưng dù bị khinh rẻ coi thường thì cả hoàng cung Ngọc quốc đều phải gật đầu thừa nhận tứ hoàng tử trời sinh đã sở hữu thứ gọi là "lam nhan họa thủy". Cũng bởi vì nhan sắc hơn người ấy mà trong lần chinh phạt Ngọc quốc ba năm trước, vương của Đế Đô khi bắt gặp y đã thẳng thừng ép buộc vua Ngọc quốc giao tứ hoàng tử cho ông ta, đổi lại sẽ dừng chiến tại Ngọc Quốc. Quân địch đòi hỏi một người mà hoàng đế đã muốn đuổi đi từ lâu đương nhiên sẽ bằng lòng, không cần đôi co nửa chữ liền giao nguyên chủ cho quân địch kéo về Đế Đô.
Cứ nghĩ rằng vị đế vương kia ham mê nam sắc của nguyên chủ nên mới hạ điều kiện ấy, không ngờ tới rằng sau khi về nước ông ta liền phong cho y cái danh Điềm Đô công tử rồi dựng cho y một biệt viện, để y ở trong, cấm người ra vào, ngoài những điều đó thì chẳng làm gì cả. Vậy nên dù đã ở trong hoàng cung ba năm nhưng tất cả mọi người mới chỉ nghe danh tiếng của Điềm Đô công tử chứ chưa một lần diện kiến y.
Cơ mà yên bình chẳng được mấy lâu, ngày hạ chí năm nay kinh thành dán cáo phó thông báo đế vương Đế Đô băng hà. Sau thời gian đưa tang ba tháng thì thuận theo di chúc của cố vương lập thái tử lên ngôi. Giờ người nắm quyền Đế Đô đã đổi, không còn người hạ lệnh cấm cản nên nguyên chủ cũng chẳng thể giữ mình mãi trong biệt viện, yến tiệc mừng tân vương đành phải vận y phục chỉnh tề đến nâng rượu mừng lễ tấn tôn.
Tiệc mừng vua đăng quang không thể thiếu mặt các đại sứ các nước láng giềng đến dâng lễ vật chúc mừng Đế Đô đại quốc có tân hoàng. Bàn thiện yến của các sứ giả xếp hàng dài trong nội đình, họ đến đây một phần để dâng lễ, chín phần còn lại là vì nghe tin Điềm Đô công tử xuất quan dự tiệc. Trong số những sứ thần đó không thể thiếu Ngọc Quốc. Dẫu sao Đế Đô cũng là nước bảo hộ cho Ngọc Quốc ba năm nay, sứ đoàn tới đây cũng đều là những người có vai vế trong triều, đại diện là thái tử Ngọc Cẩn Xuyên, tức đại ca nguyên chủ, ngoài ra còn có thập nhất công chúa Ngọc Nhu Nhi.
Vốn tứ hoàng tử đã là "lam nhan họa thủy" thì những anh em khác cũng đều là những viên ngọc sáng nhất Ngọc Quốc, ngoài Ngọc Thiên Minh từ lâu đã ít người thấy mặt thì thập nhất công chúa chính là người chỉ kém y một bậc, tuy vừa mới qua tuổi trăng tròn nhưng đã khiến biết bao nhiêu vương tử hào hoa hạ mình cầu hôn nàng.
Một hoàng tử vang danh khắp chốn, một công chúa nức tiếng gần xa, vậy mà lại có thể cùng nhau xuất hiện trong đại yến mừng vua, lắm kẻ ghen tị tân vương Đế Đô có phúc phần tốt đẹp đến thế nào mới có thể được hai đại mỹ nhân này cùng chúc tụng. Nhưng phúc đâu chưa tới họa đã giáng, đế vương mới chỉ nâng một chén rượu mừng đã gục ngã trước bàn đại yến, khiến bao nhiêu kẻ chạy lo sốt vó. Ngự y được chuyền tới, một cái liếc mắt liền biết rượu có vấn đề, ba câu đã phán trong rượu có thứ kỳ độc khó giải, bảy câu thì khẳng định đây là cổ độc Ngọc Quốc. Chín người đưa mười người đẩy, cuối cùng kết luận lại người hạ độc chính là Điềm Đô công tử, tứ Hoàng tử Ngọc Quốc- Ngọc Thiên Minh.
Hoàng đế lâm vào hôn mê, quyền kiểm soát rơi vào tay thái hậu. Bà ta không thèm suy xét lời buộc tội của những người khác có đúng hay không liền cho bắt giam nguyên chủ vào khổ lao. Ngọc Cẩn Xuyên thân là anh trai cũng không ra mặt giúp đỡ, thậm chí còn mặc kệ cho thái hậu quyết định.
Nguyên chủ bị nhốt trong nhà lao, ngày ngày bị tra tấn không đòn roi sắt nung thì cũng phải uống đủ thứ độc dược quái quỷ. Chỉ mới mấy ngày từ một nam tử tuấn tú trở nên tàn tạ thê lương, một nét người khi xưa cũng chẳng thể lưu lại. Sau cùng nguyên chủ không thể chịu nổi sự dày vò của cực hình mỗi ngày nữa liền rời xa thế giới. Thời điểm nguyên chủ biến mất cũng chính là lúc Ngọc Thiên Minh xuyên tới, vậy nên cậu mới phải hứng chịu những nỗi đau đớn giằn vặt trên thân như thế kia. Nghĩ đến việc nguyên chủ phải chịu đựng cảm giác ấy suốt một thời gian dài, cậu thực sự không dám tưởng tượng.
Ngọc Thiên Minh cúi đầu nhìn thân xác vô cùng tàn tạ của mình hiện tại, đâu đâu cũng là những vết đòn roi bị tra tấn. Có vết cắt mới thì chảy máu, vết cũ huyết rỉ đen lại, lằn roi chi chít, lại còn có những phần thịt bị bỏng nặng đã bắt đầu hoại tử. Bên ngoài đã thảm hại đến mức người không ra người thế này, lục phủ ngũ tạng bị thuốc độc bào mòn bấy lâu cũng khó phần yên ổn. Vậy mà Ngọc Thiên Minh ngồi nãy giờ lại chẳng thấy đau đớn gì, liền hiếu kỳ hỏi hệ thống:[Những vết thương này tại sao lại không có cảm giác gì vậy?]
[Em biết anh không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn của cơ thể này nên đã thôi miên xóa đi xúc cảm đó. Tuy nhiên trong thực tế những vết thương kia vẫn đang gây tổn hại cho cơ thể, nên thời gian sống của anh ở thế giới này rất ngắn. Cho đến khi thân xác này không chịu nổi nữa thì linh hồn anh sẽ bị trục xuất khỏi thế giới.] An An lên tiếng giải thích.
Ngọc Thiên Minh nghe thế thì hoảng loạn vô cùng, không biết vì sao trong não lại có thể phản ứng nhanh nhạy với công việc của mình đến mức khó tin:[Vậy nhiệm vụ của anh là gì?]
[Tất cả mọi thế giới.] An An nhấn mạnh vào hai chữ "tất cả" để Ngọc Thiên Minh nhớ rằng sau này bất kể là du hành đến đâu cậu cũng đều phải làm cùng một nhiệm vụ:[Thay nguyên chủ trả thù.]
Ngọc Thiên Minh nghe xong ba hồn bảy vía cũng không cánh mà bay. Một lúc lâu cậu mới có thể hồi thần, cuống quít kêu gào với hệ thống:[ An An, nhóc đùa anh đúng không? Nói trả thù liền trả thù được hay sao? Nhóc không thấy hoàn cảnh của anh bây giờ hả? Chưa kể đến thời gian sống của anh không còn dài, muốn thoát khỏi cái nhà lao này cũng đã khó rồi. Bắt anh trả thù cho nguyên chủ, anh sao mà làm?]
An An vậy mà lại yên lặng không đáp, dường như nó cũng không biết nên tìm phương án giải quyết trường hợp này sao cho thích hợp. Cuối cùng vẫn là một sự im lặng kéo dài.
Thiên Minh thấy An An không có phản ứng, đành bất lực thở dài, cam chịu số phận đưa đẩy sắp tới của mình, ngậm ngùi hỏi nó thêm một câu:[Chí ít cũng nên cho anh biết làm sao để trả thù cho nguyên chủ đi?]
An An lại tiếp tục im lặng, thật lâu mới khó khăn nặn ra ba chữ "Em không biết".
Ngọc Thiên Minh lại thở dài thườn thượt, nghĩ không ra nên cậu liền vứt chuyện đó ra sau đầu, chuyển chủ đề khác:[Nhóc nói thế giới xoay chuyển xung quanh nhân vật chính, vậy thế giới này nhân vật chính là ai vậy, cốt truyện người đó ra sao?]
[Nhân vật chính chính là tân hoàng Đế Đô đó!] Không biết tại sao nhưng Thiên Minh lại cảm thấy giọng của An An hứng khởi hẳn khi nhắc tới người này. Nhưng mà sau đó lại trùng xuống như bình thường, thậm chí còn có phần khó chịu:[ Nữ chính là thập nhất công chúa Ngọc Nhu Nhi.]
Sau đó dữ liệu được truyền tải vào trong đầu cậu. Theo như cốt truyện thì tân hoàng Đế Đô sau khi hôn mê miên man nhiều ngày thì được Ngọc Nhu Nhi cứu sống. Sau đó hoàng đế đem lòng yêu công chúa, nhưng trái ngang thay nàng lại không muốn cùng hắn se duyên. Vậy nên câu chuyện vờn nhau giữa hoàng đế và công chúa bắt đầu, trải qua mấy cửa ải thì cuối cùng hoàng đế cũng thu phục được mĩ nhân. Hai người bọn họ cử hành đại hôn lễ tưng bừng cả hai quốc gia. Công chúa được sắc phong làm hoàng hậu Đế Đô, độc sủng hậu cung, cùng hoàng đế sinh ra một đàn con cháu, cuộc sống viên mãn tới già.
Rõ ràng đây là một dạng cốt truyện cực kỳ quen thuộc trong truyện cổ tích, Ngọc Thiên Minh ban đầu còn cảm thấy cực kì bình thường, nhưng cứ nghĩ đến chuyện nguyên chủ chết oan uổng chỉ để làm bước đệm cho tình cảm của bọn họ khiến cậu không thể chấp nhận nổi.
Cơ mà dù có bực tức thế nào thì cậu cũng chẳng thể làm gì trong hoàn cảnh này cả, chỉ đành ngồi bất lực trong nhà lao này.
Mà Ngọc Thiên Minh lúc này đây bên ngoài nơi chốn đang vây hãm cậu đây có một người đang vội vã giúp đỡ cậu ra ngoài.
...----------------...
...[Mở đầu thế giới thứ nhất]...