Chương 42
Lục Nhạc Hàm có chút ngượng ngùng, nhưng hai tay vẫn chủ động ôm lấy cổ Lý Thành Đồ, hai chân câu lên eo hắn, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta làm đi, được không?
Con ngươi Lý Thành Đồ tối sầm lại, Lục Nhạc Hàm chưa từng chủ động đến mức này, hạ thể lập tức dựng thẳng lên, gấp đến mức không kịp ôm cậu vào phòng trong, liền tiện tay gạt hết đống tấu chương trên bàn, động tác thuần thục thoát y phục của Lục Nhạc Hàm, tay đưa xuống tháo rớt đai lưng của chính mình, chỉ lộ ra đại côn ŧᏂịŧ sưng đỏ, đã chờ không kịp mà bắt đầu động tác.
Lục Nhạc Hàm trầm thấp rêи ɾỉ, nói:
- Thành Đồ! Ta muốn đi xem Lý Thành Hiền.
Lý Thành Đồ được Nhạc Hàm hầu hạ sảng khoái đến muốn bay lên nào có chú ý tới cậu nói cái gì, chỉ ậm ừ mà đáp lại.
Lục Nhạc Hàm nỗ lực giữ vững cân bằng không để cho mình ngã xuống khỏi bàn, hai chân dùng sức kẹp chặt lấy eo Lý Thành Đồ, nghe tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ ngày càng nặng hơn, cậu cố gắng chống đỡ thân thể, từ trong tay áo rút ra một tờ giấy được gấp kỹ càng, đưa đến trước mặt Lý Thành Đồ, âm thanh mị hoặc nói:
- Thành Đồ, ngươi đóng cho ta cái dấu ấn tỷ trên này được không?
Ánh mắt Lý Thành Đồ không chút tập trung, thậm chí còn không thấy rõ rốt cuộc Lục Nhạc Hàm cầm cái gì, hỏi:
- Cảnh Duệ, đây~~ là cái gì ân~~~
Lục Nhạc Hàm cả người treo ở trên thân thể hắn lắc lư lay động, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đóng cho ta cái ấn tỷ hôm nay ta liền tuỳ ngươi làm.
Lý Thành Đồ nghe vậy, ánh mắt lập tức tăm tối, xác định lại:
- Thật?
Khuôn mặt Lục Nhạc Hàm có chút nóng lên, ửng đỏ, dúi đầu chôn thật sâu trong ngực hắn, nhẹ nhàng điểm lên ngực hắn một cái, tiếng nói hờn dỗi:
- Kể cả những tư thế trong sách mà ngươi nói trước kia đều được.
Lý Thành Đồ thở hổn hển, cả người sung sướиɠ đến run rẩy, tay chân đều hoảng mà vội vàng tìm ra một cái ấn chương trong đống tấu chương trên án, với lấy tờ giấy kia vội mở rồi ấn lung tung lên, trong miệng nói:
- Cảnh Duệ ta đều đóng kín.
Cúi xuống nhìn tờ giấy đã được đóng dấu ấn lên kia, tại góc độ Lý Thành Đồ không nhìn thấy nhếch khoé miệng lên, sau đó liền ngẩng đầu khuôn mặt sáng ngời trở lại, vòng tay câu lấy cổ hắn, chủ động dâng lên nụ hôn, mơ hồ không rõ nói một câu:
- Thành Đồ, ta yêu ngươi.
Vừa nói ra câu đó xong, ngay lập tức cậu cảm nhận được trong cúc huyệt bị bắn vào một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng.
- ...
Ngọa tào, ngày hôm nay nhanh như vậy có chút không khoa học a.
Trên mặt Lý Thành Đồ xuất hiện vẻ lúng túng, có chút mất mặt ôm lấy eo Lục Nhạc Hàm ra sức đâm mạnh vào như để trả thù lấy lại mặt mũi.
...
Lục Nhạc Hàm xoa xoa hông của mình, từ trên án chậm rãi đứng dậy, tịnh dịch dưới hạ thân không ngừng chảy xuống. Mẹ kiếp, chỉ vì một câu nói sẽ thuận theo ý của hắn, mà cả đêm qua cậu bị hắn làm không cho ngủ. Mãi đến tận khi Lý Thành Đồ phải vào triều, hắn mới vội vã tắm rửa qua loa rồi rời đi.
Không kịp để ý tới phía dưới dính nhớp nháp chất lỏng đang chảy xuống, cậu vội vàng tìm kiếm tờ giấy mà trong lúc làʍ t̠ìиɦ điên cuồng không biết đã vứt ở đâu kia, sau khi tìm được lập tức cầm lên đặt ở trên miệng hơn rồi nở nụ cười sáng lạn. Nhíu nhíu mày, cậu đưa tờ giấy lên mũi ngửi qua một cái, ngoạ tào, tại sao lại có hương vị hơi tanh a. Lý Thành Đồ hắn sẽ không phải là lấy nó lau tay chứ.
Cậu có chút ghét bỏ, nhưng vẫn đem nó sửa sang lại cẩn thận, chỉnh trang lại quần áo trên người mình, sau đó kêu thái giám chuẩn bị nước nóng tới, lúc này mới thoải mái mà ngâm mình.
...
Nhìn tới trong thùng tam từ từ nổi lên những vệt màu trắng vẩn đυ.c, khoé mắt giật giật, kêu người thay đổi một thùng nước nóng nóng khác, lúc này mới nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ việc kế tiếp nên làm cái gì.
Ngày hôm đó tới tận giữa trưa, Lý Thành Đồ cũng chưa trở lại, theo lời tên công công bên người hắn tới truyền bẩm "do trong triều có việc trì hoãn, có lẽ buổi tối mới tới được, kính xin thừa tướng tự mình dùng bữa, không cần chờ đợi."
Nghe tới điều đó tâm tình Lục Nhạc Hàn không tệ, sờ tới tờ giấy trong tay được gấp gọn, nghêng ngang mà đi tới phủ nội vụ, thời điểm bị ngăn cản trong lòng cũng không kinh hoảng, cười nhạt móc tờ giấy kia đưa cho thủ vệ.
Tên thủ vệ nhìn thấy nụ cười của cậu lập tức có chút ngây người, mãi đến tận khi Lục Nhạc Hàm ho nhẹ hai tiếng mới phản ứng được, vội vàng xin lỗi sau đó nhìn chăm chú tờ giấy kia
Mắt thấy thủ vệ này nhìn tờ giấy một hồi lâu cũng không có ý tứ đưa lại cho mình, lại sợ hương vị trên tờ giấy bị đoán được vậy càng lúng túng, vội vàng hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Thủ vệ liền vội vàng đưa trả, cúi đầu trả lời:
- Không có, không có vấn đề gì.
Trời biết gã chỉ muốn nhìn Thừa tướng đại nhân đứng đây thêm một lát, đời này có thể thấy được ngài ấy chắc chắn đời trước gã đã tích không biết bao nhiêu phúc đức. Tay Thừa tướng đại nhân sao có thể trắng nõn mịn màng đến vậy, tinh tế câu người. Gã chỉ muốn nhanh chóng rút hai tay lại sợ làm bẩn mắt ngài ấy.
Lục Nhạc Hàm thở phào một hơi, nhận lấy tờ giấy liền vội vàng nhét vào trong ngực ngón tay không cẩn thận đυ.ng tới mu bàn tay của tên thủ vệ kia, áy náy nở nụ cười. Sau đó cùng tên dẫn đường bước vào trong.
Thủ vệ kia giống như choáng váng, ngây ngốc duy trì tư thế đưa lại giấy cho cậu, sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác vừa rồi có phải chăng là gã đang mơ không?
Sau khi bước vào trong, mùi vị mục nát lập tức tràn ngập không gian, nhíu nhíu hàng lông mày, đưa tay lên che miệng và mũi mình lại, kẻ dẫn đường phía trước có chút lúng túng cười nói:
- Chỗ này quanh năm giam giữ các loại phạm nhân, ít quét tước dọn dẹp, mong đại nhân thứ lỗi.
Lục Nhạc Hàm lắc đầu không nói gì, cậu luôn cảm giác vừa nói chuyện một cái thì mùi hôi kia sẽ bị thu vào trong miệng mình, cái loại cảm giác quái dị ấy cho đến khi càng đi sâu vào bên trong mới thấy đỡ hơn một chút, đưa mắt nhìn tới một nam nhân đầu tóc rối bù xù đang ngồi trên đống cỏ lau khô heo cúi đầu xuống không biết đang làm gì.
Tên dẫn đường thấy vậy nói:
- Đại nhân, đây chính là tên tội thân Lý Thành Hiền, nhưng là chúng nô tài không tiện mở cửa cho ngài đi vào, kính xin đại nhân thứ lỗi.
-
Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt nói:
- Không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi.
Ánh mắt tên kia không dấu vết lưu luyến nhìn về phía mông Lục Nhạc Hàm, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, nói:
- Nếu như đại nhân có việc gì kêu một tiếng là được.
Gật gật đầu ra hiệu rằng mình biết rồi, đứng một bên nhìn tên dẫn đường kia rời đi.
Trong ngục giam nam nhân nghe đến động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, trừng hai mắt, viền mắt như muốn nứt ra, tức giận nắm lấy lan can đang ngăn trở mình, cắn răng nói rằng:
- Ngươi tiện nhân này, là ngươi, tất cả là do ngươi làm.
Lục Nhạc Hàm bước một bước về phía trước, cười nhạt nói:
- Là nha, ta cũng đã nói do ta làm, nhưng chính là không ai tin ta a. Cho nên hiện tại ta ở bên ngoài làm Thừa tướng, con ngươi ở trong trong này là phạm nhân a.
Lý Thành Hiền hận đến mức muốn đem lan can bẻ gãy, trừng mắt ác liệt nhìn cậu.
- Ngươi cái đồ tiện nhân, ngươi có phải leo lên được giường Lý Thành Đồ giường, ngươi mượn tay ta gϊếŧ phụ hoàng, sau đó liền đem Lý Thành Đồ ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Nói rồi còn trừng mắt mà bổ sung thêm:
- Ngươi đã sớm cùng Lý Thành Đồ thông đồng phải không, đầu tiên là dùng sắc đẹp câu dẫn ta khiến ta rơi vào bẫy rập của ngươi, sau đó mượn cơ hội này diệt trừ ta, Từ Cảnh Duệ, ngươi thật gian trá, đây rõ là ngươi từ sớm liền bắt đầu bày mưu bố cục.
- Bò lên giường a?
Lục Nhạc Hàm khẽ cười thành tiếng, đánh mắt một vòng sau đó nhìn về phía Lý Thành Hiền, sau đó ghé sát vào nói:
- Phải a, ta chính là leo lên giường Lý Thành Đồ đấy.
Lý Thành Hiền gằn giọng nói:
- Tại sao, tại sao không phải ta, nếu như ngươi chỉ muốn rời đi hoặc là thăng quan tiến chức mà nói, ai làm Hoàng đế đối với ngươi căn bản cũng không có ảnh hưởng, những việc này nếu là ta, e rằng còn cho ngươi nhiều hơn?"
- Híc, cái vấn đề này ấy mà mà.
Lục Nhạc Hàm từ trên nhìn xuống quan sát Lý Thành Hiền một phen, nói:
- Có lẽ bởi vì nhìn qua có vẻ kỹ năng trên giường của ngươi không có lợi hại bằng hắn. Ngươi xem, Tiên hoàng cũng bởi vậy nên ta mới đem gã đạp đổ a.
Trong mắt Lý Thành Hiền ngập tràn hận ý dường như muốn bùng nổ, trợn trắng mắt.
- Từ Cảnh Duệ, rốt cuộc vì cái gì mà ngươi coi trọng hắn hơn ta?
- Ta nói đến vậy rồi mà ngươi còn không tin sao, ta chính là coi trọng kỹ năng trên giường của hắn a.
Vốn còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng đột nhiên nghĩ tới biểu hiện chân chính trên giường của Lý Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm lập tức ngừng miệng. Mẹ kiếp, nếu kỹ thuật trên giường của Lý Thành Đồ được coi là tốt vậy cậu chính là giáo sư a.
- Từ Cảnh Duệ, ngươi là cái kỹ nữ, ngươi chính là dựa vào thân thể mình mà sống, đồ đê tiện, ta vậy mà tin tương ngươi. Bị người như ngươi từng yêu thích qua ta cảm thấy thật buồn nôn.
Lý Thành Hiền ngẩn người một lúc, sau đó liền chửi ầm lên.
Lục Nhạc Hàm ngoắc ngoắc khoé miệng, nhẹ giọng nói:
- Dựa vào thân thể chính mình mà sống cũng rất sảng khoái a, dù sao ta còn có thể sống a, nhưng là có người thậm chí còn không có cơ hội này a.
Lục Nhạc Hàm cố ý ghé sát vào nói tiếp.
- Yêu thích ngươi hả? Người ta yêu rất nhiều a, muốn đi theo ta rồi thượng ta càng nhiều hơn nhiều. Ngươi tính là cái gì? Nói ra buồn nôn, tao còn cảm thấy ngươi so ta buồn nôn hơn, hạ lưu hơn đó.
Đôi mắt Lý Thành Hiền trợn tròn nhìn chằm chằm cậu, đôi môi run rẩy nói không thành lời.
Đối phó với những người như Lý Thành Hiền thì cần phải đem tôn nghiêm của gã dẫm dưới chân, khiến cho gã triệt để mất đi kiêu ngạo cùng tia hy vọng còn sót lại. Nhưng cậu vẫn không học được cách trở thành Bạch liên hoa chân chính, lúc này làm thế nào bỏ đá xuống giếng. Phương pháp cậu đang dùng tựa hồ tổn thương được gã nhưng cũng đem thanh danh của mình phá hủy. Thôi thôi, ngược lại cũng không ai dám tiến vào nghe trộm. Ngày sau nếu có cơ hội cậu vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn một chút.
{Nhạc Hàm, lũy thừa đã tới 70 rồi, nhưng là ngay từ lúc đầu điểm cũng đã không thấp rồi a.}
Lại nhìn dáng vẻ điên cuồng của người trước mặt, con ngươi có chút tối tăm, chỉ thêm có 40 điểm. Tuy nhiên cũng coi như đi chuyến này không uổng, nghĩ vậy tâm tình cậu tốt lên, hướng về phía gã nở một nụ cười mê hoặc, liếʍ liếʍ đôi môi, lắc eo nói:
- Lý Thành Hiền, có muốn thử làm ta hay không a, Lý Thành Đồ nhưng là đặc biệt yêu thích làm ta đấy, hắn nói ta đặc biệt chặt, lại mềm mại, hận không thể chết trên người ta đấy.
Nói xong, còn cau mày, 'chà chà' hai tiếng.
- Đáng tiếc người vẫn nên bị trảm đầu thị chúng giữa chợ đi a.
Khẽ cười hai tiếng, nhìn Lý Thành Đồ tức giận thở ồ ồ. Nhíu nhíu mày, không nghĩ tới cách này thật sự hữu dụng, không tới phút chốc lũy thừa Bạch liên hoa đã tăng thêm 5 điểm. Thấy vậy cậu tiếp tục nói:
- Ai.... cùng là huynh đệ, nhưng sao mệnh cách kém nhau nhiều vậy nha, một người hiện nay là Hoàng thượng trên vạn người, còn kẻ khác lại là phạm nhân sắp bị trảm đầu thị chúng a. Tại sao lại vậy chứ, ai nha, nguyên nhân rất đơn giản nha, cũng bởi vì...
Lục Nhạc Hàm nghịch ngợm nháy mắt một cái sau đó nói:
- Cũng bởi vì Từ Cảnh Duệ ta cảm thấy Lý Thành Hiền ngươi công, phu,trên, giường, quá, kém nha.
Ngón tay Lý Thành Hiền vậy mà đã nắm chặt đến mức đâm vào bên trong lan can gỗ, chảy ra từng vệt máu, hỏi:
- Vẻ ngoài thanh lãnh trước kia của ngươi đều là giả bộ, ngươi thế mà lại là một kẻ dâʍ đãиɠ đáng khinh.
Chu chu môi, tựa hồ không hài lòng với lời nói của gã, Lục Nhạc Hàm có chút không vui trả lời:
- Đó là do ta nhìn ngươi không lọt mắt chứ sao, nên là trêu đùa ngươi chút a. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của ngươi ra thật cao hứng. Lý Thành Hiền, lúc trước thời điểm thấy ta theo ngươi như vậy có phải là đặc biệt đắc ý không? Con trai Thừa tướng được mệnh danh là thiên tài trong mắt mọi người vậy mà lại lén lút yêu thích ngươi. Đó là một việc tự hào cao hứng đến cỡ nào a, nhưng thật đáng tiếc, người mà ta yêu thích không phải ngươi. Lúc đó a, ta nghĩ chơi qua ngươi, nhưng mà sau đấy ta phát hiện ngươi không có tốt như trong tưởng tượng của ta, ta liền đổi một người khác. Thương thay ngươi lại luôn đắm chìm trong ảo tưởng của mình.
Nói xong hết thảy cậu liền tặng cho hắn một cái liếc mắt đồng tình, sau đó liền rời đi, lũy thừa đã đến 80 rồi, nếu nói thêm nữa cậu cũng không tìm ra từ gì khác, vậy nên vung vung ống tay áo, không chút kiên nhẫn nào xoay người rời đi, mặc kệ tiếng quát tháo cuồng loạn phía sau.
Thời điểm bước ra ngoài cũng không có ai bước tới hỏi bên trong có chuyện gì xảy ra. Lục Nhạc Hàm nghiêm mặt chắp tay sau lưng rồi rời đi địa phương giúp cậu có thêm 50 điểm lũy thừa Bạch Liên Hoa. Nhưng trong lòng cũng tốt hơn vì niềm vui bất ngờ mà tên Lý Thành Hiền kia mang lại cho mình, bước đi đều thấy thoải mái hơn nhiều.
Đến buổi tối, Lý Thành Đô ôm lấy eo cậu, đầu gác lên vai cậu hỏi:
- Ngày hôm nay em đi gặp Lý Thành Hiền sao?
Nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, Lục Nhạc Hàm vội vàng nâng mặt hắn lên, cười nói:
- Chỉ là hỏi gã chút sự việc mà thôi.
Lý Thành Đồ xạm mặt lại, ngắt lấy hông cậu một cái nói:
- Chuyện gì?
Lục Nhạc Hàm thu lại ý cười, sắc mặt lạnh lẽo:
- Nếu ta nói là việc bí mật, ngươi sẽ làm gì?
Cảm nhận được khí tức người bên cạnh trong nháy mắt biến hóa, Lục Nhạc Hàm như có chút giận hờn mà nhắm mắt, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn.
Lý Thành Đồ xoa xoa nắn nắn thắt lưng mềm dẻo của cậu, than thở nói:
- Hảo, ngươi không muốn nói thì không nói thôi, nhưng mà Cảnh Duệ, ngươi là người của ta, cũng chỉ có thể là của một mình ta thôi.
Nhắm mắt lại thầm nghĩ một tiếng, Lý Thành Đồ, xin lỗi ngươi đi, nhưng ai kêu ngươi lúc đó dám lừa gạt tâm hồn nhỏ bé của ta.
Đang chuẩn bị ra vẻ không thèm quan tâm tới hắn, sau lưng truyền tới âm thanh hô hấp trở nên có chút gấp gáp của Lý Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm nheo nheo mắt lại.
Haha, mẹ nó, thu hồi lại lời nói vừa rồi, có cơ hội đừng để hắn rơi vào trong tay cậu, nếu không cậu sẽ từ từ chậm rãi mà đánh gϊếŧ hắn.