Chương 41
Không biết qua bao nhiêu lần Lý Thành Đồ mới xong việc mà dừng, Lục Nhạc Hàm có chút cảm giác với lực, không biết nên nói gì cho tốt. Thân thể cậu hơi bủn rủn, dưới cúc huyện còn không ngừng có chất lỏng chảy ra, Lý Thành Đồ cũng không thanh lý giúp cậu, thậm chí còn đâm sâu côn ŧᏂịŧ của mình vào không có ý định rút ra. Lục Nhạc Hàm mệt mỏi đến mức không còn sức mà trừng mắt với hắn nữa, chỉ quăng một ánh mắt qua rồi không để ý tới hắn nữa, nhắm mắt lại.
Lý Thành Đồ nằm nhoài trên người Lúc Nhạc Hàm, đầu áp sâu trên cẩu cậu, thanh âm trầm trầm hờn dỗi:
- Cảnh Duệ, ta thật sự thích em.
Lục Nhạc Hàm mở hai mắt, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước óng ánh. Tốt a, Lý Thành Đồ đây là do ngươi tự tìm nha, đừng trách ta.
Khoé mắt lướt qua một giọt nước, vừa vặn rơi xuống mặt Lý Thành Đồ.
Lý Thành Đồ hoảng loạn, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt và hai mắt đang nhắm chặt lại của Lục Nhạc Hàm. Cả người hắn đều hoảng, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cậu:
- Cảnh Duệ, em sao vậy, có phải đau đớn không?
Ha ha. Làm xong rồi ngươi mới nhớ tới hỏi xem ta có đau không.
- Ta đến cùng là thiếu nợ Lý gia các ngươi cái gì, tại sao mỗi một người đều muốn tra tấn dằn vặt ta như vậy?
Âm thanh của Lục Nhạc Hàm có chút nhẹ, nhưng trong đó lại lộ ra một cỗ ai oán cùng cảm giác vô lực. Giống như một người đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này.
Lý Thành Đồ vồ vập hôn lên đôi môi cậu, giọng mơ hồ không rõ ràng nói:
- Không phải như thế. Cảnh Duệ không nợ ta, ta là thật sự yêu thích Cảnh Duệ. Thật lâu trước kia, khi nhìn Cảnh Duệ ở trong Ngự hoa viên, ta đã thích em rồi.
Lục Nhạc Hàm nghe vậy, tiếp tục nói:
- Hoàng thượng, nếu ngài thật tâm yêu ta, vì sao không tuân thủ cam kết, thả ta rời đi.
Trên mặt Lý Thành Đồ lúc này vô cùng hoảng sợ, ôm lấy eo Lục Nhạc Hàm kéo cậu vào trong ngực mình, vội vàng lắc đầu:
- Không, sẽ không, Cảnh Duệ phải luôn ở bên cạnh ta, ta làm sao có thể để cho Cảnh Duệ rời đi.
- Hoàng thượng, nếu ngài thật sự yêu ta, sao lại muốn thấy ta sầu não uất ức, cùng trước kia giống nhau luôn luôn vì đau buồn mà triền miên trên giường bệnh.
Con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm Lý Thành Đồ đang luống xuống, gằn từng câu từng chữ hỏi hắn.
- Ta...
Lý Thành Đồ có chút nghẹn lời, sau đó tìm kiếm lý do để biện hộ cho chính mình:
- Ta có thể phong Hậu cho Cảnh Duệ.
- Haha, Hoàng thượng ngươi đây là thị tẩm rồi ban thưởng cho ta sao?
Lục Nhạc Hàm cười lạnh nói.
- Không phải, vậy Cảnh Duệ muốn cái gì?
Thoạt nhìn qua Lý Thành Đồ có chút hoảng loạn. [Bảo: mất hình tượng quá anh ơi]
Quét mắt nhìn đến sắc mặt của Lý Thành Đồ, sau hai ngày ở chung Lục Nhạc Hàm đã phát hiện ra chỉ cần là khi ở trên giường Lý Thành Đồ đều rất dễ nói chuyện. Cho dù bên trong nội dung vở kịch xuất hiện sai lầm, nhưng là quãng thời gian vừa rồi cậu tiếp xúc cùng với tên nam chủ này thì trừ có bệnh ra đều không khác mấy trong kịch bản. Chỉ là khi lên giường, Lý Thành Đồ liền biến thành người khác. Yên lặng khen mình trong lòng, Lý Thành Đồ, ngươi cứ chờ đó cho lão tử.
Không kịp đợi Lục Nhạc Hàm trả lời, Lý Thành Đồ đã nói tiếp:
- Vậy ta cho Cảnh Duệ vào triều làm Thừa tướng có được không? Từ khi Cảnh Duệ vào cũng tới nay, phụ thân Cảnh Duệ vẫn luôn cáo ốm, giờ cũng là lúc ông ấy nên dưỡng lão rồi. Cảnh Duệ tiếp nhận chức Thừa tướng được không?
Cũng không chờ Lục Nhạc Hàm phản đối, Lý Thành Đồ lại giống như đã được cậu đồng ý, trên mặt đã có chút ý cười vui vẻ nói:
- Vậy hôm nay ta liền chuẩn bị triều phục mới cho Cảnh Duệ, nếu thích bất cứ lúc nào Cảnh Duệ cũng có thể vào triều.
Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt thở dài, ánh mắt có chút u oán nhìn Lý Thành Đồ, nói:
- Hoàng thượng, rốt cuộc ngươi yêu thích ta ở điểm nào? [Bảo: đột nhiên nhớ tới một câu 'ta thích ngươi sống']
Lý Thành Đồ cười hì hì nói:
- Ta thích tất cả của Cảnh Duệ.
Nhạc Hàm rũ mắt xuống, lẩm bẩm:
- Nhưng ta là nam tử.
- Ta cũng là nam tử a.
Lý Thành Đồ tỏ vẻ không sao cả nói với cậu.
Mẹ nó. Ngươi nói hay lắm, có đạo lý lắm, ta không còn lời nào để phản bác.
- Hoàng thượng, ngài có từng nghĩ đến hậu quả chưa. Tiên hoàng đem ta nhập cung đã rước tới đông đảo lời chê trách, phản đối. Nếu như Hoàng thượng khăng khăng cho ta vào triều, huống chi bây giờ trên lưng ta còn đeo tội danh hành thích vua, điều này chỉ càng khiến vị trí Hoàng thượng của ngài càng thêm lung lay bất ổn thôi.
Nhận ra Lục Nhạc Hàm đã có chút mềm mỏng hơn, Lý Thành Đồ động động cái đầu đang chôn trong ngực Nhạc Hàm, cứ chốc chốc lại liếʍ láp đầu nhũ đã sưng đỏ bất khám của cậu, mơ hồ không rõ nói:
- Cảnh Duệ tin tưởng ta, ta sao có thể không bảo vệ được Cảnh Duệ chứ.
Lục Nhạc Hàm giơ tay lên, dừng một chút, cuối cùng vẫn là rơi đến trên đầu Lý Thành Đồ, lấy tay vuốt lên tóc hắn, nửa ngày mới nói ra:
- Hiện tại triều chính đang rung chuyển, chờ thêm một thời gian nữa khi ngươi ổn định rồi, ta lại tiến vào trong triều cũng không muộn.
Lý Thành Đồ nghe được lời của cậu liền vui sướиɠ ngẩng đầu lên, nói:
- Cảnh Duệ nguyện ý lưu lại bên cạnh ta sao?
Lục Nhạc Hàm cong cong khoé miệng, như có như không nở nụ cười, nói:
- Vậy có thể thay ta mở dây xích trên tay ra không?
Lý Thành Đồ còn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt, trầm giọng hỏi:
- Em định đi?
- Ta chỉ đi lại trong cung của ta.
Lục Nhạc Hàm từ tốn nói.
- Là vậy sao?
Đến giờ, cậu mới thấy được một chút Bá Vương đế khí trên người tên bị bệnh này.
Lục Nhạc Hàn hai má hiện lên vệt đỏ ửng, nhắm hai mắt lại giả bộ mất mặt:
- Còn muốn ta nhượng bộ ngươi thế nào nữa?
Kích động nắm lấy eo Lục Nhạc Hàm, âm thanh có chút không khống chế được, hỏi lại:
- Cảnh Duệ, em nói thật sao?
Vờ như có như không gật gật đầu. Sau đó liền biến sắc, mẹ kiếp, tên cầm thú này.
Lý Thành Đồ đỉnh đỉnh khố hạ, biểu tình có chút oan ức nói:
- Cảnh Duệ không được gạt ta.
Mở mắt ra, sờ sờ khuôn mặt Lý Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm nói:
- Từ Cảnh Duệ ta đời này cũng không có danh tiếng gì tốt, vốn cũng chỉ muốn tìm một phụ quân để sống cùng đến cuối đời. Nếu ngươi nguyện ý dùng chân tâm, ta nhất định đối đáp gấp bội.
Khoé miệng đã sắp nhếch hướng lên trời, Lý Thành Đồ đem Nhạc Hàm kéo vào trong ngực chính mình lẩm bẩm nói:
- Cảnh Duệ chúng ta tới lần nữa có được không?
Thân thể cậu lập tức cứng lại, nỗ lực bình phục lại lửa giận trong lòng, cố gắng bảo trì ôn hoà nhã nhặn, núp ở trong ngực hắn khẽ 'ừ' một tiếng, lập tức cảm thấy thể lực của Lý Thành Đồ so với hai lần trước còn mạnh mẽ hơn.
Hỗn loạn đâm chọc bên trong, xuyên thấu qua tầng sương mù mờ mịt, đôi mắt mông lung chăm chú nhìn khuôn mặt Lý Thành Đồ rơi vào du͙© vọиɠ không thể tự kiềm chế được. Khẽ câu lên khoé miệng, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ đùa chết hắn.
Lần này Lý Thành Đồ nói chuyện ngược lại rất giữ lời, sau khi vừa xuống giường lập tức mở xích sắt trên cổ tay Lục Nhạc Hàm ra. Mặc dù Hoàng thượng đã trói bằng vải mềm mại, thế nhưng da thịt mượt mà bởi vì động tác ma sát kịch liệt đã sưng tất lên, thấy vậy trên mặt Lý Thành Đồ hiện lên thần sắc đau long, đặt tay Lục Nhạc Hàm lên miệng khẽ khàng thổi thổi nói:
- Cảnh Duệ, còn đau không?
Đang chuẩn bị lắc đầu, lại thấy Lý Thành Đồ thè đầu lưỡi thôi ráp ra liếʍ liếʍ, nói:
- Liếʍ một chút liền không đau nữa.
'Ta cười vào mặt ngươi.' Nhạc Hàm trong lòng phun tào nhưng ngoài mặt tỏ vẻ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu. Dùng chút sức giật giật tay lại, nhưng không rút về được, chỉ có thể kiềm nén một thân đang nổi da gà mặc cho hắn liếʍ.
Dù sao hắn cũng Hoàng thượng, luôn có nhiều công vụ cần xử lý. Nhưng khác với Tiên hoàng luôn luôn nhốt Lục Nhạc Hàn trong nội cung, Lý Thành Đồ rất yêu thích có Lục Nhạc Hàm ở bên cạnh dù là khi đọc tấu chương, đọc sách, hay là xử lý sự vụ. Nói chung chỉ cần vừa ngẩng đầu có thể thấy thân ảnh Lục Nhạc Hàm, Lý Thành Đồ sẽ mặt này vui vẻ mà tiếp tục phê tấu chương. Lục Nhạc Hàm cũng sẽ tận tâm tận lực giả bộ làm ra biểu tình ngượng ngùng như vừa rơi vào lưới tình, thỉnh thoảng lại đỏ mặt cúi đầu, làm cho Lý Thành Đồ cười ha hả.
Cười em gái ngươi, một ngày nào đó, cậu sẽ khiến hắn muốn cười cũng cười không nổi.
009 càng ngày càng thấy bản thân như không tồn tại, hoàn toàn không dám mở miệng nói lời nào. Hiện tại Lục Nhạc Hàm mỗi ngày đều phấn khởi, trong lòng cùng trong mắt chỉ toàn là hình ảnh Lý Thành Đồ. Hệ thống thấy vậy có một loại cảm giác muốn ăn thịt người.
Những lúc nhàm chán, cậu liền nhìn Lý Thành Đồ đang phê chữa tấu chương. Quả nhiên so với việc nam nhân mỗi lần quần cũng không kịp cởi đã lao tới trên người mình, Lục Nhạc Hàm vẫn tương đối thích hình tượng thiên tử cau mày nghiêm túc từng bút phê duyệt tấu chương hơn. Trong đôi mắt kia lúc này mới phảng phất có khí thế bễ nghễ của đế vương giống như hình tượng trong kịch bản mà cậu biết, chỉ mới thượng vị một năm liền giúp cho toàn dân thiên hạ cơm no áo ấm, bách tính sung sướиɠ giàu có.
Đặc biệt là khi Lý Thành Đồ phát hỏa, quanh thân tỏa ra một loại khí thế khiến mọi người xung quanh không tự chủ mà sinh ra cảm giác thuần phục làm cho Lục Nhạc Hàm ước ao. Trốn bên trong điện nghe bọn hỏi đàm luận quốc sự, mỗi lần đυ.ng phải người ăn hối lộ làm trái luật khiến người chết oan, Lý Thành Đồ chắc chắn sẽ quẳng nghiên mực xuống, lớn tiếng chất vấn mọi người tại sao không sớm ngày phòng hoạn, đợi đến thời điểm chết người rồi mới nhớ tới phải bổ cứu. Âm thanh trầm thấp dễ nghe hoàn toàn khác với lúc rầm rì bên tai cậu nói lời đường mật, Lý Thành Đồ như vậy làm cho Lục Nhạc Hàm biết mình không chọn nhầm người.
Nhưng mà ảo tưởng tốt đẹp này cũng chỉ tồn tại lúc ban ngày mà thôi, đến buổi tối Lý Thành Đồ lại trong chớp mắt thay đổi thành một người khác biếи ŧɦái, khiến Lục Nhạc Hàm có chút không đỡ nổi.
- Cảnh Duệ, chúng ta lại làm thêm lần nữa được không?
Lý Thành Đồ ôm Lục Nhạc Hàm, cọ lung tung, không buông tay.
Nhạc Hàm nghe thấy câu nói của hắn, sầm mặt lại, xoa bóp hông của mình, mỗi ngày một lần cậu có thể tiếp thu, kể cả một ngày ba lần nhưng phân ra cậu cũng có thể tiếp thu, nhưng là mỗi ngày đều làm thậm chí đều làm đến ba, bốn lần vẫn còn muốn làm nữa, hỏi rằng cậu làm sao chịu nổi. Nếu là làm đến hỏng, có thể dưỡng lại sao, lạnh mặt đạo cẳng chân Lý Thành Đồ một cái, xoay người đi ngủ.
Mới vừa nhắm mặt lại, trong nháy mắt Lục Nhạc Hàm liền rơi lệ đầy mặt, tại sao cậu lại quay người lại, tại sao a, tại sao a.
Lý Thành Đồ đè lại eo cậu, đỉnh thân dưới về phía trước, côn ŧᏂịŧ trực tiếp tiến vào trong cúc huyệt, dùng âm điệu Lục Nhạc Hàm ghét nhất ghé vào lỗ tai cậu nói:
- A~~~ân~~~~ Cảnh Duệ, ta biết em tốt nhất mà.
'Tốt mẹ ngươi!'
Không tới một năm này, những khối 'u ác tính' trong triều chính đã bị thanh trừ hồng toàn, nhân dân an cư lạc nghiệp, dùng lời nói của Lục Nhạc Hàm chính là mọi người cùng nhau bước lên con đường khá giả.
Sự tình ám sát Tiên hoàng lúc trước cũng đã tìm lý do hợp lý để che giấu, Đại hoàng tử Lý Thành Hiền vì gϊếŧ cha soán ngôi đầu tiên bị bắt giữ trong Đại lý tự sau đó bị thẩm vấn định tội rồi chém, muôn đời không được đưa vào Hoàng lăng.Trong cung, hơn trăm người từ trên xuống dưới đều bị lưu vong đến nơi hoang vu phía Bắc. Nếu không có Hoàng mệnh* không được hồi kinh.
*Hoàng mệnh: tức là mệnh lệnh của vua cho hồi kinh mới được hồi kinh.
Con trai Thừa tướng Từ Cảnh Duệ bị ép hiệp trợ,dựa theo luật pháp lẽ ra cũng bị chém, nhưng vì thân thể gầy yếu ốm chết trong ngục nên không bị chém. Từ gia được đặc xá, chỉ là từ đó Từ gia bị tước đoạt vị trí Thừa tướng, giáng thành thứ dân.
Không tới một tháng, tân nhậm Thừa tướng Từ khanh thượng vị, vị Thừa tướng này tài trí nhanh nhẹn, xử án có cách, bất kỳ sự tình nan giải nào cậu cũng đều có thể giải quyết được, ngay cả sự tình khu Tây Bắc hạn hán hơn nửa năm hạn hán, vậy mà dùng biện pháp của cậu không tới nửa tháng trời liền mưa xuống, cả nước trên dưới đều khen không dứt miệng, đều gọi cậu là phúc tinh của đương kim Thiên tử.
Hoàng thượng coi trọng công lao to lớn, thương tình vì Thừa tướng từ nhỏ không cha không mẹ thân thể gầy yếu, liền cho phép y tiến vào trong cung để cho Thái y điều trị, dân chúng nghe nói việc này không chỉ không trách cứ rằng không hợp lý, mà còn dồn dập vào miếu xin săm, cầu khấn phù hộ này vị Thừa tướng đại nhân chưa từng thấy mặt này sớm ngày khoẻ mạnh. Các đại thần thấy Thừa tướng cũng phải cúi đầu hành lễ, tôn xưng một tiếng:
- Từ đại nhân.
Hoàng thượng thấy Thừa tướng, ừmh, thật ra là buổi tối khi Hoàng thượng ôm Thừa tướng làm vận động trên giường cũng sẽ nói:
- Thừa tướng thật sự là phúc tinh của ta a.
Lục Nhạc Hàm cúi đầu nhìn Lý Thành Đồ đang phê tấu chương, hỏi một câu:
- Hoàng thượng, người cảm thấy trong thế gian này chuyện thống khổ nhất là cái gì a?
Tầm mắt Lý Thành Đồ từ trên tấu chương chuyển đến trên mặt Lục Nhạc Hàm, đứng lên bước tới ôm eo cậu, vỗ nhẹ nói:
- Người khác ta không biết, thế nhưng nếu để ta lựa chọn, chuyện thống khổ nhất chính là mất đi ngươi.
- Có phải không?
Lục Nhạc Hàm thả tay xuống bàn, thấp giọng lẩm bầm.
Lý Thành Đồ không hề nghe thấy lời của cậu, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu vùi đầu vào cổ Nhạc Hàm hít một hơi thật sâu.
- Cảnh Duệ, gặp được em là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta.
Lục Nhạc Hàm câu môi nở nụ cười, vốn là khuôn mặt yêu diễm giờ lại càng quyến rũ hơn, xoay đầu lại nhìn Lý Thành Đồ đã có chút dại ra, thân cận sờ sờ l*иg ngực của hắn, uốn gối cọ lên côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng của hắn, nói:
- Tại sao bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ngươi đều động dục vậy a?
Lý Thành Đồ gặm nhấn đôi môi cậu, nói:
- Em đối với ta mà nói giống như là xuân dược loại mạnh vậy.