Lúc đó Từ Cảnh Duệ đã cố gắng điệu thấp, đứng ở một góc không khiến người chú ý, nhưng ngay lúc hạ triều, thời điểm cậu sắp hồi phủ, lại trực tiếp bị gọi mang vào hậu cung. Từ đó về sau rốt cuộc cậu không còn cơ hội rời khỏi hậu cung, càng không cần phải nói gì đến việc tiến vào triều đình.
Đây là một hoàng triều không có trong lịch sử, hoàng gia nhân số ít ỏi, đến hoàng thượng đời này chỉ để lại hai đứa con trai, một người là tam hoàng tử Lý Thành Đồ vừa mới gặp được tại Ngự hoa viên, một người nữa chính là Đại hoàng tử Lý Thành Hiền.
Lục Nhạc Hàm chiếm cứ thân thể chính là con trai thừa tướng, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười sáu tuổi thi đậu Trạng nguyên, hoàng thượng bổ nhiệm cho chức vụ tại Đại Lý Tự nội giám. Chỉ là theo nội dung trong vở kịch Từ Cảnh Duệ yêu Đại hoàng tử Lý Thành Hiền, tham dự vào trận chiến tranh đoạt ngôi vị của hai người, cuối cùng bị Lý Thành Đồ người thượng vị đâm chết trong cung điện. Cậu suy ngẫm một lúc vẫn cảm thấy chuyện cung đấu như vậy thật sự khó, không khỏi có chút buồn bực.
Ngày hôm nay không phải ngày thứ nhất cậu nhìn thấy Lý Thành Đồ, nhưng hắn khiến cậu có cảm giác rất lạnh lẽo, ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh, giống như một tảng băng không có tình cảm. Nhưng căn cứ vào nội dung vở kịch, Lý Thành Đồ chính là nam chủ của thế giới này, nếu như muốn nảy sinh Bạch Liên hoa lũy thừa điểm. E rằng vẫn phải ra tay từ trên người hắn, bất quá bởi vì quan hệ chính mình cùng hoàng đế nên cậu không có bao nhiêu cơ hội gặp được hắn, xem ra vấn đề đầu tiền đầu tiên cần giải quyết là tên hoàng thượng bạo ngược này.
Còn tên Lý Thành Hiền kia, theo nội dung vở kịch, y hoàn toàn là muốn lợi dụng Từ Cảnh Duệ, có thể xưng tụng là tên mặt người dạ thú, trước mặt ngươi đầy ý cười vui vẻ, nhưng xoay người liền đâm ngươi một đao rồi tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra. Cậu bây giờ biến thành Từ Cảnh Duệ, Lý Thành Hiền kia sợ còn muốn tìm đến, tuy cậu không muốn lại cùng tên mặt người dạ thú tiếp xúc nhưng đành phải kiên trì, trước khi diệt trừ người này phải ở trên người hắn lấy đến một ít điểm lũy thừa Bạch Liên hoa, bằng không cậu cảm giác thực xin lỗi với bản thân.
Bất quá may là hai vị hoàng tử còn trụ ở trong cung, thi thoảng còn có thể nhìn thấy từ xa, việc tiếp xúc với bọn họ có tính khả thi lớn, nhưng cũng chỉ có thể xem vận khí cùng với sức mạnh nội dung vở kịch.
Đại khái suy nghĩ một chút nội dung vở kịch, vẫn cảm thấy nhiệm vụ này có chút khó, chỉ là theo tính cách tên Hoàng thượng đó đối với cậu. Cho dù cậu thân ở thâm cung, gần vua như gần cọp, nhưng trong thời gian ngắn, tính mạng của cậu chắc hẳn không có đe dọa nào, còn lũy thừa chỉ có thể tranh thủ tìm người đến xoát.
Từ hôm đó trở đi, Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ tới, đặc biệt là buổi tối khi Lục Nhạc Hàm đã ngủ, tuy nhiên thời gian nán lại cũng không lâu, hoặc cũng có thể giả vờ ở lại tương đối lâu, nhưng Lục Nhạc Hàm không biết. Bộ thân thể này của cậu đặc biệt không tốt, không thể mệt mỏi quá, nếu không sẽ buồn ngủ. Tên Hoàng thượng kia khiến Lục Nhạc Hàm không rõ được ý tứ của y, Buổi tối ngủ không sâu giấc, thân thể càng ngày càng kém,nhưng đấy không chỉ là vấn đề thời gian, y hơn nửa đêm xuất hiện chính là muốn hù chết cậu à.
Mấy lần tỉnh lại đều nhìn thấy một thân màu vàng óng áo choàng hoảng ở trước mắt, giương mắt nhìn lên nhất định là hoàng thượng chính đầy mặt đống nếp nhăn không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm mặt, nhìn thấy hắn tỉnh lại cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ là ý cười càng sâu, thỉnh thoảng sẽ hỏi một câu có hay không muốn uống nước, dùng bữa ăn.
Lần đầu tiên như thế, Lục Nhạc Hàm sợ đến mức hồn phi phách tán, cậu luôn cảm thấy tên hoàng thượng này giống hệt một tên biếи ŧɦái. Thậm chí lúc ngủ đều sẽ bị làm cho tỉnh lại, lâu dần cũng thành thói quen khi ngủ dễ dàng tỉnh lại. Tình trạng thân thể càng ngày càng kém, nếu không phải là có hệ thống duy trì tình hình, chính cậu chắc chắn sẽ bởi vì suy nhược tinh thần mà chết đi. Đến giờ Lục Nhạc Hàm đã tin tưởng lời đồn đại bên ngoài rằng người sống ở chỗ này không sống quá một tháng.
- Cảnh Duệ dạo gần đây gầy đi không ít, cằm ngươi đều biến thành nhọn rồi."
Hoàng thượng xem bàn ăn tinh xảo trước mặt tinh xảo, hai hàng lông mày nhíu lại lo lắng hỏi cậu:
- Gần nhất làm không hợp khẩu vị?
Còn không phải là do ngươi doạ mà ra, nếu cậu có bệnh tim chắc là sớm chết vì bị hù rồi, Lục Nhạc Hàm mặt không biểu tình nói :
- Không biết khi nào Hoàng thượng chấp thuận cho hạ quan về nhà?
Tay đang gắp rau cho Lục Nhạc Hàm dừng một chút, Hoàng thượng ngẩng mặt lên, có chút âm trầm hỏi:
- Ngươi thật sự một chút cũng không muốn thấy trẫm sao?
Cậu trong đầu nghĩ 'y cũng không phải tiểu thịt tươi, có cái gì tốt mà xem, a phi, ngươi cũng không phải mỹ nữ, có cái gì tốt để xem?'
Nhìn trước mặt là một toà núi nhỏ thức ăn, Lục Nhạc Hàm mặt không cảm xúc, lạnh lùng đến cùng cực.
'Ba' một tiếng, hoàng thượng đập đôi đũa xuống bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên, chỉ vào Lục Nhạc Hàm quát:
- Từ Cảnh Duệ, trẫm có thể đợi ngươi, ngươi vì sao không thể bỏ xuống một phần trách nhiệm của phủ Thừa tướng, trẫm ngày hôm nay rõ rõ ràng ràng nói cho ngươi biết, sau này ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa cung một bước.
Dứt lời liền phất tay áo rời đi, trong điện một đám người lập tức đuổi theo, trong nháy mắt không gian bên trong sáng ngời không ít.
Kể từ hôm ấy, Hoàng thượng rất ít khi trở về tẩm cung của mình, không phải ngủ ở nơi của Tề phi, thì chính là ngủ tại nơi của Lan tần, không còn cả ngày lẫn đêm áp bức tinh thần của cậu, Lục Nhạc Hàm cảm giác tinh thần của cậu sảng khoái lên không ít, liền ngay cả khí trời cũng trở lên thông thoáng hơn.
Một quãng thời gian trước cậu muốn xuống giường đều cần người khác nâng, nhưng bây giờ thỉnh thoảng cậu còn có thể chốn ra ngự hoa viên đi dạo, đương nhiên cũng là vì tranh thủ xảo ngộ* các hoàng tử.
Xảo ngộ : ở chỗ này ý là tranh thủ tạo cơ hội vô tình gặp mặt các hoàng tử.
May mà tên Hoàng thượng này không có biếи ŧɦái đến mức trực tiếp cấm túc cậu, ngược lại làm cho cậu dễ dàng làm việc.
- Cảnh Duệ, hôm nay ta tới là có việc kính nhờ.
Người trước mặt ôn nhu mà nhìn mình, đối với đôi mắt như mỉm cười kia, Lục Nhạc Hàm có chút đỏ mặt tim đập nhanh. Cậu cảm thấy dường như trong mắt đối phương đầy ắp đều là hình ảnh của chính mình.
Thần sắc có chút kích động, hai gò má hơi ửng hồng, ngay cả hai bên tai đều có chút nóng lên, đằng sau vẻ mặt hờ hững lạnh lùng mơ hồ lộ ra sự căng thẳng, cậu nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, lớn tiếng nói:
- Đại điện hạ, đây là mưu nghịch, ngươi không sợ ta đi mật báo sao?
Lý Thành Hiền khẽ mỉm cười, nói:
- Ta tin tưởng Cảnh Duệ sẽ không.
Âm thanh ôn nhuận nhu hòa, khiến cho người nghe thoải mái , chỉ muốn theo lời y nói mà làm, đặc biệt là cậu đối với y sinh lòng ái mộ.
Lục Nhạc Hàm trên mặt nhất thời hiện ra vẻ quẫn bách, thân thể có chút run rẩy, không dấu vết nhúc nhích một chút, nói:
- Đại điện hạ thế nào biết được ta sẽ không?
Lý Thành Hiền hứng thú nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm đang cố gắng làm ra vẻ trấn định như không có chuyện gì, trên mặt y lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thế nào biết, sao không biết? ' Cậu cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, được tất cả người của kinh thành nhận định là thiên tài sao có thể cam tâm bị giam cầm tại nơi này còn bị người khác cấm cản.
Huống hồ người khác có lẽ không biết, nhưng Lý Thành Hiền sớm biết Từ Cảnh Duệ từ nhỏ đã yêu thích kề cận y, luôn miệng gọi ca ca. Sau cũng bởi vì tuổi tác, e ngại lễ nghi mới thay đổi xưng hô. Tuy nhiên mỗi lần gặp y trong mắt cậu đều tràn ra yêu thương sao có thể giấu giếm được y. Từ Cảnh Duệ quả thật là yêu thích long dương, hơn nữa còn là yêu thích chính mình.
Nhìn dung mạo yêu nghiệt diễm lệ của thiếu niên trước mặt, tưởng tượng cậu tại dưới thân mình vặn vẹo rêи ɾỉ. Nhất định càng thêm dụ người. Cố gắng đè dục hỏa trong lòng xuống, trước hết vấy lấy chính sự làm trọng, chậm rãi mở miệng:
- Cảnh Duệ, ngươi giúp ta cũng chính là đang giúp chính mình.
Lục Nhạc Hàm khe khẽ thở dài một hơi, khom mình hành lễ nói:
- Vương gia, cho Cảnh Duệ thêm chút thời gian suy nghĩ đi.
Lý Thành Hiền cười không nói, thân mật sờ sờ đỉnh đầu Lục Nhạc Hàm chỉ đến vai mình, thanh âm êm dịu, lại mang theo vô tận mơ màng, nghe giống như hưởng thụ, nói:
- Cảnh Duệ, lẽ nào ngươi tưởng một đời bị vây ở trong thâm cung này giống như nữ nhân uyển chuyển hầu hạ y, mà không chạm đến việc triều chính sao?
Lời nói trắng trợn như vậy khiến Lục Nhạc Hàm cảm thấy vô tận nhục nhã, giống như việc chính mình hoàn bị lột sạch trần trụi ở trước mặt mọi người, thân thể có chút lảo đảo, kinh ngạc thốt lên:
- Đại điện hạ.
Lý Thành Hiền trên mặt hiện lên thần sắc bi thống , ôm lấy vai Từ Cảnh Duệ nói:
- Cảnh Duệ suy nghĩ thật kỹ đi, liên quan đến việc trọng đại, ta cũng không muốn bức Cảnh Duệ.
Dứt lời hơi phe phẩy ống tay áo, lúc chuẩn bị rời đi, liền quay đầu lại nói một tiếng:
- Ta hi vọng Cảnh Duệ có thể vì chính mình suy nghĩ, cuộc sống như thế Cảnh Duệ sớm đã không thể nhịn được muốn thoát đi.
Lục Nhạc Hàm trong mắt xẹt qua khuất nhục, hận không thể lập tức đi chết, cũng hận không thể đem cái người kia ngàn đao bầm thây, đôi môi run run nửa ngày mới phun ra được một câu:
- Điện hạ, nếu thật sự đến một khắc kia, có thể hay không bảo đảm Từ gia bình an?
Lý Thành Hiền trong mắt tràn ngập kinh hỉ, hoàn toàn không nghĩ tới cậu dĩ nhiên lại đồng ý nhanh như vậy, xem ra Từ Cảnh Duệ đối với y cũng coi như thâm tình đến cực điểm, nếu sau khi chuyện thành công cậu còn sống, y có thể thu cậu vào trong phòng. Chăm chú nhìn Lục Nhạc Hàm, từng câu từng chữ trịnh trọng bảo đảm nói:
- Ta có thể bảo đảm Cảnh Duệ dưới một người, trên vạn người.
Lục Nhạc Hàm cúi đầu, cuối cùng cũng thấp giọng nói:
- Cảnh Duệ chắc chắn sẽ dùng hết sức để trợ giúp điện hạ.
Lý Thành Hiền trên mặt mừng rỡ hiện lên tình cảm càng sâu, tay vỗ vỗ vai Lục Nhạc Hàm, cười ha ha nói:
- Vậy xin cảm ơn Cảnh Duệ.
Sau khi nói xong cánh tay đang đặt trên bắt vai cậu nhẹ nhàng bóp một cái, ánh mắt thâm tình đong đầu nhìn cậu.
Lục Nhạc Hàm bị vỗ vài cái liền có chút đứng không vững, lảo đảo hai bước, bỏ qua cánh tay của người kia trên bả vai nói:
- Ở đây nhiều người nhiều con mắt, kính xin Vương gia quay trở lại, nếu có việc ta sẽ ngay lập tức liên lạc.
Thân thể này của cậu không chỉ nhiều bệnh, mà còn dị thường mảnh mai, chỉ chạm nhẹ một cái cũng lung lay, dùng chút sức là để lại vết bầm.
- Được. Vậy ta cáo từ trước.
Lý Thành Hiền vẫy vẫy ống tay áo, xoải bước rời đi.
Lục Nhạc Hàm nhìn Lý Thành Hiền càng đi càng xa, không khỏi nghĩ tới chính mình vẫn không có đi tìm mục tiêu, mục tiêu ngược lại là tự mình đưa tới cửa. Khóe miệng xẹt qua một nụ cười nhợt nhạt, hẳn có thể coi đây là hoàn thành bước thứ nhất của kế hoạch.
Xoay người cậu liền thấy một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn mình, làm cậu sợ đến mức tim thiếu chút nữa liền bay ra khỏi l*иg ngực, chân trực tiếp mềm nhũn, cũng không thể lùi về sau. Sau khi nhìn rõ ràng người trước mặt là Lý Thành Đồ mới thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút là bị tên cẩu hoàng đế này làm thành suy nhược thần kinh, cậu luôn cảm thấy y ở khắp mọi nơi.
Chờ chút, ai, Lý Thành Đồ, ngọa tào, tại sao hai tên huynh đệ này lúc thì cùng nhau không xuất hiện, đến lúc vừa xuất hiện liền là cả hai người cùng tụ lại một chỗ của cậu.
Mắt lạnh trừng lại, đứng tại chỗ thực hiện chủ trương địch không động ta không động. Chợt một cơn gió thổi qua, đến cùng do thân thể yếu nhược, cảm giác khí lạnh xâm thể, tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, hành lễ nói:
- Hạ quan tham kiến Tam hoàng tử điện hạ.
Không đợi Lý Thành Đồ hô bình thân, Lục Nhạc Hàm khom người, lâu rồi không hành lễ, chưa tới nửa phút cậu liền cảm thấy thân thể mềm nhũn khó chịu, thân hình lung lay sắp đổ, cánh tay ngay lập tức được người đỡ lấy. Giống với nhiệt độ bàn tay đang đỡ lấy mình, thanh âm lạnh như băng phía trên đỉnh đầu vang lên:
- Từ Cảnh Duệ?
Lục Nhạc Hàm ngẩng thẳng đầu, nhìn gương mặt kia tựa như cười mà không cười đánh giá chính mình.
Khom người, thoát khỏi tay hắn, nói:
- Tam hoàng tử đây là có việc gì vậy?
Lý Thành Đồ nhếch miệng nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói rằng:
- Từ Cảnh Duệ, ngươi thật là to gan.
Lục Nhạc Hàm biết hắn hỏi cậu về sự tình cùng Lý Thành Hiền gặp mặt, tám phần mười là đã nghe thấy được hai người đối thoại. Cũng không sốt sắng sợ sệt, trên mặt vô cùng bình tĩnh, thanh âm thanh lãnh nói:
- Tam điện hạ nếu muốn tố giác chỉ sợ sẽ không ở chỗ này chờ thần.
Lý Thành Đồ cười cười, ánh mắt lưu luyến dừng tại thân thể lung lay yếu nhược, nhớ lại xúc cảm khi chạm tới thân thể cậu, thật giống như mò tới xương cốt, nói:
- Từ đại nhân quả thật là người thông minh.
- Không bằng một phần mười của điện.
Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt trả lời:
- Chỉ là không biết điện hạ có nguyện ý cùng ta làm cái giao dịch.
Hứng thú sờ sờ cằm, liếc mắt xem xét biểu tình của Lục Nhạc Hàm, lại thấy cậu vì hơi cúi đầu mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo khéo léo, mặc dù có chút gầy yếu, thế nhưng da dẻ trước ngực da dẻ lại trắng nõn bóng loáng, giống như tơ lụa thượng hạng, vê vê ngón tay, ức chế suy nghĩ muốn sờ lên làn da nhẵn nhụi mịn màn của cậu nói:
- Từ đại nhân không phải mới vừa cùng đại ca ta đạt thành hiệp nghị sao, thế nào chỉ chớp mắt liền muốn theo ta?
Lục Nhạc Hàm trong mắt xẹt qua một vệt bi phẫn, lẫn lộn một chút thê lương, xa xôi nói:
- Mới vừa rồi chỉ là kế tạm thời, Đại hoàng tử buộc ta quá gấp, nếu không phải đáp ứng liền sẽ dây dưa không dứt, Đại hoàng tử và Hoàng thượng là người chung một đường, hạ quan thực sự không yên lòng đem an toàn của chính mình giao vào trong tay y.
Lý Thành Đồ trên mặt lạnh lùng, mới vừa rồi trong mắt Lý Thành Hiền trần trụi dục hỏa, chỉ cần là nam nhân sẽ nhìn ra được. Nhưng nam tử này xác thực đáng giá khiến người khác điên cuồng, liền ngay cả chính hắn cũng chỉ muốn đem cậu khóa trên giường làm cậu mở lớn chân thừa nhận mình. Kiềm chế lại tâm thần đang dập dờn không yên của chính mình, trầm giọng hỏi:
- Kia Từ đại nhân vì sao tin tưởng ta?
Ngẩng mặt lên, nhìn vào khuôn mặt lãnh nghạnh trước mắt, Lục Nhạc Hàm nghiêm túc nói:
- Ánh mắt của ngươi cùng bọn họ bất đồng.
Lý Thành Đồ cười ha hả, nói:
- Từ đại nhân còn biết xem người?
Lục Nhạc Hàm cười khổ, nhẹ giọng nói:
- Cái gì gọi là xem người, ta chỉ muốn đem chính mình đặt tại nơi an toàn hơn mà thôi.
Lý Thành Đồ gật gật đầu, hỏi:
- Hoàng huynh ta chấp nhận lời đề nghị nào của ngươi?
- Dưới một người, trên vạn người, bảo đảm Từ gia một đời bình an.
Lục Nhạc Hàm trên mặt hiện ra biểu tình kiên định.
- Hảo, những yêu cầu đó ta đều đáp ứng ngươi, ngoài ra nếu ngươi có bất kỳ yêu cầu gì, phàm là việc ta có thể làm ta sẽ tận lực giúp ngươi đạt thành.
Lý Thành Đồ duỗi ra ba ngón nhìn trời tuyên thề.
Lục Nhạc Hàm vi lăng, nhếch miệng như có như không cười, nói:
- Dưới một người, trên vạn người? Hạ quan cần chỉ cầu một đời bình an, áo cơm không lo.
Lý Thành Đồ gật đầu đáp:
- Cảnh Duệ yên tâm.
Nhìn đôi mắt thanh minh của Lý Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm đột nhiên cảm thấy thế giới này nam chủ cùng bên ngoài yêu diễm đê tiện không giống nhau. Trong ánh mắt của người khác đối với cậu chính là muốn trực tiếp ngay tại chỗ thượng cậu, chỉ cần Lý Thành Đồ một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngay cả khi vừa rồi nhìn cậu một tia trầm mê đều không có.
Nhếch miệng lên một vệt cười, trịnh trọng hành lễ nói:
- Tam hoàng tử nếu có thể giúp ta trốn chạy khỏi bên cạnh người kia, hạ quan nửa đời sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân cứu mạng của Tam hoàng tử.
- Cảnh Duệ nói quá lời, chỉ là khoảng thời gian này có khả năng Cảnh Duệ còn cần nhẫn nại thêm mấy phần.
Lý Thành Đồ đáy mắt tràn ra chút hận ý, xoay người lại dìu Lục Nhạc Hàm.
Xem ra tên hoàng thượng này cũng thật thất bại, hai đứa con trai đều hận không thể làm cho y lập tức đi chết a.
Còn muốn xác nhận lại một chút, thân hình cậu lung lay, ngã vào trước ngực Lý Thành Đồ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, cuối cùng cậu mới xác định Lý Thành Đồ không bị ảnh hưởng bởi nhan sắc của cậu chút nào, ngay lập tức lui về phía sau hai bước, hoảng loạn nói rằng:
- Hạ quan kinh hoảng, hạ quan thân thể không khỏe, mong rằng điện hạ rộng lượng thứ lỗi cho.
- Không ngại.
Lý Thành Đồ âm thanh khàn khàn ám trầm thế nhưng thanh tuyến như trước vững vàng.
Lục Nhạc Hàm chậm chậm, nói:
- Mấy ngày gần đây hoàng thượng bận bịu hậu cung chi vụ, trong triều đình cũng có chút nơi lỏng, nếu hiện nay ngươi cùng văn thần võ tướng qua lại, có thể lung lạc một số thần tử. Nhưng là có một số người chơi được, còn một số người thể giao du, hoàng thượng mặc dù thân tại trong cung, thế nhưng luôn có mấy người giúp hoàng thượng xem xét triều chính. Mong điện hạ lưu ý nhiều một chút, nơi này không thích hợp ở lâu, hạ quan xin được cáo lui trước.
Nói xong liền thi lễ, ngập ngừng một chút, vẫn là bổ sung một câu:
- Hạ quan nhẫn nại một chút không tính là gì, nếu có thể giúp Hoàng tử đạt thành mong muốn, thì cho dù hạ quan có máu chảy đầu rơi cũng quyết không từ nan, chỉ hi vọng Hoàng tử chớ quên lời thề hôm nay cùng với ta, Từ gia từ trên xuống dưới hơn 100 miệng ăn được an toàn.
Lý Thành Đồ thu hồi ý cười, trịnh trọng nói:
- Cảnh Duệ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp Cảnh Duệ sớm ngày thoát ly khổ hải.
Lục Nhạc Hàm nghe vậy gật gật đầu, quay người ngoắc ngoắc khóe miệng đi hướng Bàn Long điện, rốt cục có thể hảo hảo làm một cái nhiệm vụ, xem ở việc nam chủ không trầm mê sắc đẹp cậu liền xoát Bạch Liên hoa lũy thừa từ chỗ hắn.