Chương 34

Thích Tấn thân thể cứng đờ, huy động ngón tay bắn ra một nhánh băng trùy.Nhưng không đợi Lục Nhạc Hàm kịp phản ứng lại, ngoại trừ băng trùy, một cái dây leo màu xanh sẫm dây từ dưới nền đất chui lên, làm thành một vòng đem tất cả mọi người nhốt ở bên trong.Lục Nhạc Hàm tâm lý cả kinh, quay đầu lại nhìn Thích Tấn, đôi mắt của y đóng chặt, thân thể căng ra đến mức cực hạn, tựa hồ có hơi run, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, có lẽ là do điều khiển những dây leo này chuyển động. Đột nhiên cậu nghĩ đến Thích Tấn tựa hồ là nhân vật phản diện cuối cùng. Lúc nhìn thấy đứa nhỏ này, cậu còn tưởng rằng y đã thoát khỏi nội dung vở kịch, không nghĩ tới vẫn luôn ẩn núp. Ngọa tào, mỗi một người trong thế giới này đều là ảnh đế a. Trên mặt tất cả mọi người cùng hiện biểu tình kinh ngạc, thậm chí có người bắt đầu thử công kích những dây leo tráng kiện chằng chịt, chỉ là nó giống như một bức tường che đậy màu xanh sẫm, kiên cố, rắn chắc. Dù có tập hợp tất cả dị năng giả tới gần dây leo cũng không thể làm tổn tới chúng nửa phần, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình sợ hãi, có mấy người thấy Thích Tấn đôi mắt vẫn đóng chặt, đều có chút rục rịch, muốn trực tiếp ra tay từ chỗ của Thích Tấn.Lục Nhạc Hàm ánh mắt trợn lên, mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng vẫn bước về phía trước một bước, che cho Thích Tấn hiện tại đã hoàn toàn rơi vào tình trạng vô thức.Lạc An thấy vậy sắc mặt càng trở nên băng lãnh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là nhìn về phía Lục Nhạc Hàm chầm chậm nói:

- Gia Ngôn, lại đây.

Quay đầu lại nhìn Thích Tấn một chút, biểu tình trên mặt y càng ngày càng thống khổ, Lục Nhạc Hàm nắm chặt nắm tay, từ từ phục hồi tinh thần, cười khổ nhìn Lạc An nói:

- Học trưởng, ngươi không thể để ta đi sao?

- Cho ngươi đi? Ngươi muốn đi đâu, muốn cùng y đi sao?

Giọng điệu của Lạc An bình tĩnh đến cực điểm, nhưng thần sắc trên mặt mỗi lúc lại trở nên càng điên cuồng hơn, quanh thân khí thế cuồn cuộn, những người vốn muốn tiến lên phía trước toàn bộ đều lùi về sau vài bước, trên mặt kinh hoảng mà chú ý động tĩnh bên này, không dám manh động.

Lạc An duỗi cánh tay chỉ vào Thích Tấn, nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, khuôn mặt dữ tợn lớn tiếng nói:

- Thẩm Gia Ngôn, ta đã trở nên cường đại như vậy, ta đã có thể bảo vệ ngươi, ngươi tại sao không thể ngốc ngốc ở bên cạnh ta. Gia Ngôn, ngươi trở về có được hay không?

Lục Nhạc Hàm cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình, nước mắt rớt xuống dưới cằm, ngữ khí nhẹ nhàng:

- Lạc An, ta sai rồi, ta vẫn nghĩ giữa hai người chỉ cần có ái tình là đủ rồi, nhưng không phải chỉ có thế, quan trọng nhất vẫn là tín nhiệm a, Lạc An, ngươi vĩnh viễn đều không tin lời của ta, ngươi mãi mãi cũng cảm thấy ta chính là loại người khắp nơi bò lên giường người khác, Lạc An, ngươi đến cùng có từng yêu thích ta hay không. Ngươi nếu là yêu thích ta, tại sao tình nguyện tin tưởng lời của người khác cũng không tin ta?"

Lạc An đôi mắt trầm xuống, hai con ngươi tối đen sâu thẳm, tiến lên hai bước:

- Gia Ngôn, ta yêu ngươi, ta thật yêu ngươi, ta chỉ là sợ mất ngươi, ta sợ ngươi chỉ bởi vì nhất thời hứng khởi mới có thể cùng ta yêu đương qua lại, ta càng sợ trong tình yêu từ đầu tới đuôi cũng chỉ có ta một mình động tâm.

Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt che kín nước mắt bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời có chút tái nhợt, thần sắc cũng có chút mệt mỏi. Tâm lý Lạc An bỗng dưng nảy lên một cái, đây là cái người không sợ trời không sợ đất, ở trong trường học kiêu căng theo đuổi chính mình, Thẩm Gia Ngôn sao?

- Học trưởng, thả ta đi, cũng là buông tha cho chính ngươi.

- Thẩm Gia Ngôn, thả ngươi, ngươi luôn nói để ta thả ngươi, cũng là buông tha chính ta, nhưng Thẩm Gia Ngôn, ngươi bảo ta làm sao thả ngươi. Ta vì sao lại sống sót, vì sao lại cưỡng bách chính mình trở nên mạnh mẽ, vì sao lại ở chỗ này? Bởi vì ngươi a, bởi vì Thẩm Gia Ngôn ngươi đó, ngươi nói một chút ngươi bảo ta làm sao thả ngươi.

Lạc An tâm tình kích động, lời nói đều lộn xộn, dị năng luôn luôn tiết ra ngoài, sức mạnh ngưng tụ thành lưỡi dao tưởng chừng cắt rời da dẻ của Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm cắn chặt lấy môi dưới, nỗ lực khiến cho bản thân quên đi đau đớn trên cơ thể, cảm nhận được vài tiếng động ở phía sau, quay người liền thấy bởi vì dị năng của Lạc An tiết ra ngoài kí©h thí©ɧ Thích Tấn mở mắt ra, vội vàng hỏi:

- Thích Tấn, ngươi không sao chứ?

Thích Tấn trên mặt thần sắc mê man, thế nhưng khí thế trên người lại lớn thêm không ít, tuy nhiên vì sức mạnh đột nhiên phát ra, cả người có vẻ suy yếu, thân thể lung lay vài lần, Lục Nhạc Hàm phải đỡ lấy.

- Gia Ngôn ca?

Thích Tấn dựa vào người Lục Nhạc Hàm, mắt chớp chớp vài cái, không xác định kêu lên.

- Ngươi làm sao vậy, không có việc gì chứ?

Lục Nhạc Hàm đoán được sức mạnh của y hẳn là liên quan đến kỳ ngộ trên đường tới đây, dù sao theo như nguyên bản nội dung vở kịch, Thích Tấn cũng có bàn tay vàng, chỉ bởi vì cảm thấy lòng người dễ thay đổi, tư tưởng lệch lạc nên làm nhân vật phản diện mà thôi, lần này nếu có thể dùng những năng lực này giúp đỡ con người ở trong tận thế trở nên tốt hơn , ảnh hưởng so với Lạc An trong kịch bản hẳn là không kém hơn, đây cũng là nguyên do tại sao Lục Nhạc Hàm vừa rồi không có ngăn cản y thức tỉnh dị năng.

- Ta không sao, chỉ là vừa rồi giống như có cái gì đó thức tỉnh?

Thích Tấn tựa hồ vẫn có chút mệt mỏi suy yếu, vẫn luôn nghiêng người dựa vào Lục Nhạc Hàm.

- Thẩm Gia Ngôn.

Lục Nhạc Hàm đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của Lạc An, trong nháy mắt hai chân có chút run run hư nhuyễn, té ngửa về phía sau, lúc này Thích Tấn vội vã bước đến dùng hai tay kéo cậu, xoay ngược lại một cái, thay đổi vị trí của hai người, cùng song song đứng vững. Vội vàng dùng hai tay đẩy Thích Tấn ra, chính cậu đứng lại, nhìn đôi mắt Lạc An không mang theo chút độ ấm nào, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn.

Bởi vì Thích Tấn thức tỉnh, những đám dây leo giống như nhận biết được ý thức của chủ nhân liền co rút chui trở lại dưới đất. Bị Lục Nhạc Hàm đẩy ra sau, Thích Tấn đứng ở một bên điều tức lại sức mạnh tinh thần lực, nhận biết một chút năng lượng của mình, nhẹ giọng nói:

- Gia Ngôn ca!

Bởi vì Thích Tấn thức tỉnh, những dây leo đó giống như nhận biết được, một nửa dồn dập lay động, rút lại về trong lòng đất, bị Lục Nhạc Hàm đẩy ra sau, Thích Tấn đứng ở một bên điều tức lần hai, hẳn là đã nhận biết một chút về năng lượng của mình, nhẹ giọng nói rằng:

- Lạc đội, nếu Gia Ngôn ca không muốn trở về với ngươi, ngươi nên tôn trọng hắn.

Lạc An tựa hồ không có nghe thấy, tiến lên muốn túm lấy cánh tay Lục Nhạc Hàm, âm thanh có chút máy móc nói:

- Gia Ngôn, lại đây.

Lục Nhạc Hàm ánh mắt lay động, ngay tại lúc Lạc An đưa tay tới, trong nháy mắt trốn đến đằng sau Thích Tấn, thở dài nói:

- Lạc An, ta van ngươi.

Lạc An cánh tay trên không trung hơi rung nhẹ, tựa hồ bị đả kích:

- Thẩm Gia Ngôn, ngươi coi trọng y có phải không? Ngươi thích y ở điểm nào, năng lực hay là tướng mạo?

Lục Nhạc Hàm biểu tình đau xót lập tức biến mất sạch sành sanh, đẩy Thích Tấn ra, quay mặt về phía Lạc An điên cuồng nói:

- Lạc An, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, không phải do ta yêu thích người khác, mà là bởi vì ngươi a, là bởi vì ngươi, Lạc An, ngươi bảo ta làm sao yêu một người ngoài miệng nói yêu ta thế nhưng là vẫn luôn không tin tưởng ta, thương tổn tới tâm ta?

Biểu tình trên mặt Lạc An nháy mắt mềm mại xuống, túm lấy hai vai Lục Nhạc Hàm vội vã nói:

- Gia Ngôn, ta sai rồi, ta sau này sẽ không như vậy nữa, Gia Ngôn, ngươi cho ta thêm một cơ hội có được hay không, chỉ cần ngươi theo ta trở về như trước, ta sẽ thay đổi.

Lục Nhạc Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn nửa ngày, một giọt nước mắt từ khóe mắt trái chảy xuống, xẹt qua cằm rơi xuống dưới mặt đất, ngay lúc Lạc An cho là Lục Nhạc Hàm muốn đồng ý, chuẩn bị lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lục Nhạc Hàm đưa tay ra nhẹ nhàng kéo hai tay đặt ở trên bả vai của cậu xuống, từng câu từng chữ gắn giọng mà nói:

- Học trưởng, xin lỗi, ta đã cho ngươi cơ hội.

Lạc An tựa như phát điên rồi, túm chặt lấy vai Lục Nhạc Hàm không buông:

- Thẩm Gia Ngôn.

- Tê...

Khí lực của Lạc An quá lớn, thân thể này của cậu vốn đã chịu dằn vặt mà có chút yếu ớt suy nhược, hai chân Lục Nhạc Hàm như nhũn ra, bởi vì Lạc An giữ lấy chính mình, thân thể mới không có trượt xuống, nhưng trên bả vai bị tóm mang đến cảm giác đau đớn, khóe miệng run rẩy, Lạc An tựa như không nhìn thấy sắc mặt đau đớn của cậu, vẫn ở chỗ cũ lớn tiếng chất vấn.

Thích Tấn bị đẩy qua một bên đứng ở phía sau Lục Nhạc Hàm mắt lạnh nhìn mọi chuyện trước mặt, ngay khi Lạc An chuẩn bị kéo Lục Nhạc Hàm đi, Thích Tấn ngay lập tức xoay cổ tay, một cái băng trùy thẳng tắp lướt qua người Lục Nhạc Hàm bắn đến.Cho dù là đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhưng bởi vì quãng thời gian tranh đấu giành giật sống chết, ý thức phòng vệ đã trở thành bản năng trong tâm trí mình, huống chi bên người còn có Thẩm Gia Ngôn, độ nhạy cảm của Lạc An được chỉnh đến mức cao nhất, hoàn toàn không có ý thức ra tay, ngón tay động động, băng trùy liền sửa lại phương hướng, bay thẳng về phía Thích Tấn.Theo lý thuyết, Thích Tấn trở nên mạnh mẽ như vậy không đến nỗi ngay cả cái băng trùy cũng không thể tránh được. Nhưng khi nhìn thấy Lạc An ra tay, trong nháy mắt đó Lục Nhạc Hàm đã nghĩ đến cách rời đi thế giới này như thế nào. Lạc An, đây là ngươi tự tìm.Vẫn luôn lưu ý đến động tác của Lạc An, trong ngáy mắt khi hắn xoay tay, Lục Nhạc Hàm hướng về bên phải bước một bước, băng trùy giống như một lưỡi kiếm đâm thẳng vào thân thể của cậu. Âm thanh băng trùy đâm phập vào da thịt rõ ràng truyền tới tai mọi người. May mà lần này 009 phản ứng nhanh, trong đầu mới truyền đến cảm giác đau, nó ngay lập tức mở ra hệ thống che đậy cảm giác đau, nên không đau chút nào, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, cả người cậu xụi lơ xuống.Lạc An cả người ngây ngẩn một lúc, hoàn toàn không phản ứng kịp chuyện gì vừa mới xảy ra, tàn nhẫn trong mắt toàn bộ đều biến mất, chỉ thấy khóe môi người bị thương dưới tay mình chậm rãi câu lên một nụ cười, thời điểm cúi thấp đầu liền nhìn thấy trên quần áo người kia tràn đầy vết máu, băng trùy trong suốt hoàn toàn bị máu đỏ tươi nhiễm lên tạo lên vẻ diễm lệ kì lạ, chậm rãi hòa tan, chỉ để lại một lỗ thủng không nhỏ. Phát ra tiếng kêu thê thảm, mở hai tay ra tiến lên đỡ lấy thân thể Lục Nhạc Hàm, nước mắt mãnh liệt trào ra, ôm cậu, lớn tiếng hướng cậu gọi:

- Gia Ngôn, Gia Ngôn, tại sao, ngươi chịu đựng chút, ta đi tìm dị năng giả hệ chữa trị, Gia Ngôn.

Nhưng đột nhiên phản ứng lại, khóe miệng hắn hơi câu lên, hướng về phía Lục Nhạc Hàm nói:

- Linh tuyền, đúng, linh tuyền, Gia Ngôn chúng ta đi ngâm linh tuyền a, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.

Thẩm Gia Ngôn thân thể đã suy nhược đến tận cùng, còn có thể nào đi vào đi linh tuyền.Lục Nhạc Hàm yếu ớt nhấc cánh tay lên:

- Học trưởng, cám ơn ngươi, ta nói nếu ngươi không gϊếŧ ta, thì để ta đi, nhưng là ta thật không muốn đi, coi như bị học trưởng chán ghét, bị học trưởng vứt bỏ, ta cũng không muốn rời học trưởng.

Chạm tới hai má Lạc An, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng sức nhấc lên thân thể, hên nhẹ lên khóe môi của Lạc An đang không biết làm sao, nhẹ giọng nói:

- Học trưởng, ta yêu ngươi, thế nhưng ta thật hy vọng lúc trước không có yêu ngươi."

Nghe đến âm thanh thông báo của hệ thống điện tử, nhắm hai mắt lại.

- Gia Ngôn ca?"

Thích Tấn đứng bên cạnh bị biến cố đột nhiên xảy ra trước mặt hù dọa, trố mắt ở chỗ cũ nhìn về phía trong ngực Lạc An, cánh tay người đó chậm rãi hạ xuống, những lời nói vừa rồi không phải y không nghe thấy, chỉ là hiện tại trong đầu y tràn đầy đều hình bóng người kia, người mang cho y hi vọng, mang cho y tương lai tươi sáng. Đáy lòng tuôn ra cảm giác hoang tàn, nhanh nhẹn ra tay muốn đoạt lấy thân thể Thẩm Gia Ngôn.

- Lăn.

Khi xác định Thẩm Gia Ngôn sẽ không mở mắt ra nữa, sẽ không phản bác lời của mình nữa, Lạc An rốt cục tiếp nhận sự thực Thẩm Gia Ngôn đã chết. Giơ giơ tay lên, dị năng tinh thần cao cấp đối với Thích Tấn mà nói y chỉ có thể chịu đựng nghiền ép, Lạc An động động ngón tay, y liền bị quăng trên đất nửa ngày không bò dậy nổi, không quản những người do bị khí thế hai người đè nén đến ngất đi ở phía sau, hắn ôm lấy Thẩm Gia Ngôn vượt qua Thích Tấn đi ra ngoài.

Đằng sau, Thích Tấn nắm chặt nắm đấm, đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc An, nhưng là lúc này y tựa như bị đóng chặt trên đất, đứng lên cũng không nổi.

Đi ra ngoài không bao lâu, Lạc An đột nhiên dừng chân lại, ngửa đầu bắt đầu cười ha hả, âm thanh thê thảm mang theo tuyệt vọng, cười cười mà nước mắt không ngừng được, nghĩ đến thời điểm mình và Thẩm Gia Ngôn gặp lại , khi đó không phải cậu luôn luôn phủ nhận sao, nhưng là lúc ấy chính mình không tin, Thẩm Gia Ngôn, ngươi nói đúng, Lạc An hắn có tư cách gì nói yêu cậu? Lạc An chậm rãi ngồi thẳng lên, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhếch miệng lên nở nụ cười nhạt nhòa, đối mặt với Thẩm Gia Ngôn nói:

- Gia Ngôn, ngươi đừng sợ, ta đi cùng ngươi có được hay không?

Mọi người ở đây còn không biết chuyện gì xảy ra, phương hướng của Lạc An năng lượng kịch liệt bạo động, khiến tất cả mọi người kinh sợ không dám giương mắt đi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đợi đến lúc sóng năng lượng rốt cục ngừng lại, mới nhìn đến địa phương Lạc An đứng, chỉ thấy Lạc An quỳ một chân trên đất, trên tay ôm Thẩm Gia Ngôn thật chặt, chỉ là tư thế này không có kéo dài bao lâu, Lạc An liền ngã xuống.Không có khí thế của Lạc An áp bức, Thích Tấn chậm rãi đứng dậy, hai chân run run rẩy rẩy đi tới, nhìn hai người cùng ôm nhau, lại nhìn nụ cười của Lạc An, trên mặt y tràn ngập phẫn hận, cuối cùng vẫn dời tầm mắt đến trên người Thẩm Gia Ngôn, khóe mắt đầy lệ, chậm rãi ngồi xổm xuống, đυ.ng vào hai gò má của Thẩm Gia Ngôn, nhẹ giọng kêu lên:

- Gia Ngôn.