Trên môi một mảnh ẩm ướt, Lục Nhạc Hàm đưa tay đẩy hắn ra, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nói:
- Lạc An, ta cho ngươi biết, hành động này của ngươi gọi là cưỡиɠ ɖâʍ ngươi hiểu không? Nếu không phải bây giờ là tận thế ngươi đã vào ngục giam, với quyền thế của Thẩm gia thì ngươi có khả năng cả đời này đều không nhìn thấy mặt trời.
Vốn trong đôi mắt Lạc An đang tràn đầy tình ý, trong giây lát nghe thấy lời nói của cậu , đôi mắt trừng lớn không thể tin nhìn mặt của cậu, nắm lấy bờ vai của cậu , kéo cậu từ trên giường lên:
- Cưỡиɠ ɖâʍ, tại sao ngươi không nói là ngươi tự đưa tới cửa câu dẫn ta đâu?
Liếc mắt nhìn hắn một cái , lười phí lời cùng hắn, đột nhiên bị đặt trên tủ đầu giường, gáy đυ.ng vào trên tường phát ra 'bịch' một tiếng, vừa đau vừa choáng váng , có chút hoa mắt, lắc lắc đầu vẫn không bình ổn lại được.
Vô cảm nhìn Lạc An cởi nút áo ngủ của mình, bởi vì dùng lực lớn mà nút áo đứt ra , Lục Nhạc Hàm chủ động cởi quần áo ra , tận lực mở ra hai chân, lộ ra bộ vị tư mật, nhắm mắt lại, trong giọng nói lại như có chút than thở:
- Nhanh chút, ta còn muốn ngủ tiếp một lát.
Nhưng một lúc lâu vẫn không thấy hắn có động tác , hai chân mở ra quá lâu, phía dưới có hơi ngứa ngáy, mở mắt ra nhìn thấy Lạc An đang nhìn mình chằm chằm, nói:
- Nếu không làm thì ngươi có thể đi ra ngoài hay không.
Lạc An nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai chân đang mở ra , thẳng tắp tinh tế, da dẻ non mềm, đặc biệt vật giữa hai chân căng mịn non mềm khiến người yêu thích không buông tay, giương mắt hỏi:
- Thẩm Gia Ngôn, sau này chúng ta hảo hảo ở chung không được sao?
Lục Nhạc Hàm bị hắn nhìn có chút chột dạ, hơi co lại cuối cùng vẫn cứng rắn nói :
- Lạc An, ngươi sẽ hòa thuận ở chung với người từng cưỡng gian mình sao?
Nhìn thấy ánh mắt Lạc An có chút thất thần, cậu kéo chăn che người lại , nói :
- Ta ngủ.
Lẳng lặng nhìn cậu nhắm chặt hai mắt, Lạc An nghĩ thầm vì sao lại biến thành như vậy chứ , lúc bị một đám tang thi vây công đã cho là không sống được thì trong đầu của mình hiện lên chính là khuôn mặt cười đến đơn thuần vô hại của Thẩm Gia Ngôn, khuôn mặt tràn đầy ý cười mà gọi mình học trưởng, lại gần hôn môi của mình.
Nghĩ đến buổi tối mình rời đi nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, không dám xác định đó có phải Thẩm Gia Ngôn hay không, nhưng vết thương trên người xác thực đã khỏi rồi, chỉ có không gian của Thẩm Gia Ngôn mới có tác dụng này, hắn vẫn quan tâm mình đi, dị năng trong nháy mắt bạo phát, bốn con tang thi vây quanh co quắp mà ngã trên mặt đất, còn mình cũng bởi vì thoát lực mà xụi lơ trên mặt đất, một lần lại một lần kêu tên Thẩm Gia Ngôn .
Vào lúc ấy bản thân mình đang suy nghĩ gì, đúng rồi , là đang suy nghĩ dị năng của ta cũng có thể gϊếŧ chết tang thi, Gia Ngôn, ta cũng có thể bảo vệ ngươi. Nhưng là vào lúc ấy Thẩm Gia Ngôn có phải là đang mở lớn hai chân nằm ở trên giường của người khác không, một khắc kia, dị năng của Lạc An thăng cấp.
Rõ ràng là yêu cậu ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại không thể yêu mình đây, ngươi không phải là muốn tìm một chỗ dựa sao, ta hiện tại đã trưởng thành đến hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi, ngươi không cần tiếp tục lợi dụng sắc đẹp vì sống sót mà , tại sao vẫn không thể ngoan ngoãn ở cạnh ta ?
Thẩm Gia Ngôn, không phải ta không muốn tin tưởng ngươi, lúc trước ta tin ngươi như vậy, nhưng đổi lấy lại là trơ mắt nhìn thấy bộ dáng ngươi câu dẫn Lý Bác Đào, ngươi như vậy thì làm sao ta còn có thể tin ngươi, tại sao, tại sao sau khi trêu chọc ta khiến ta yêu ngươi rồi lại nhẫn tâm quay đầu rời đi, Thẩm Gia Ngôn, ta thật sự yêu ngươi a, ta đã trở nên mạnh mẽ, cũng đã thay đổi tốt hơn, ngươi ở lại bên cạnh ta không tốt sao?
Nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Lục Nhạc Hàm, nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cậu, giấu đi thất vọng trong lòng , kéo ra một nụ cười nói:
- Gia Ngôn, ta chỉ là quá yêu ngươi, chỉ là nghĩ đến ngươi ở cùng người khác ta có chút không chịu được, Gia Ngôn, sau này ta sẽ không như vậy , chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta có được hay không."
Lục Nhạc Hàm hơi nghi hoặc một chút đây là thế nào, tính tình đột nhiên thay đổi , chẳng lẽ tên này nghĩ ra biện pháp mới để chỉnh người, Lạc An sau khi hắc hóa có ở chung tốt như vậy sao.
Lạnh nhạt nói :
- Lạc An, ngươi lại muốn đùa giỡn trò gian gì?
Đối mặt với nghi vấn của Lục Nhạc Hàm, Lạc An có chút đau lòng, thế nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn , bản thân hắn lợi hại như vậy, một ngày nào đó Thẩm Gia Ngôn nhất định sẽ cam tâm tình nguyện, nắm lấy vai Lục Nhạc Hàm nói:
- Gia Ngôn, ngươi chỉ cần đáp ứng ta sau này sẽ không tiếp tục lui tới cùng nam nhân khác, ta không ngại ngươi trước đây...
Lục Nhạc Hàm lạnh lùng đẩy tay Lạc An ra, khinh thường liếc hắn một cái:
- Lạc An, ta Thẩm Gia Ngôn trước đây thiếu nam nhân không thể sống, hiện tại cũng vậy, thế nhưng coi như ta lên giường với tất cả nam nhân trên thế giới, mà đối với ta Lạc An ngươi mãi chỉ là cưỡиɠ ɠiαи.
Lạc An buông lỏng hai tay , cả người có chút chán chường.
Lạc An, lúc ngươi dằn vặt ta , sử dụng dị năng của ngươi trên người ta làm sao không nghĩ tới cảm nhận của ta.
Nhẫn tâm tiếp tục nói:
- Lạc An, hoặc là ngươi trực tiếp gϊếŧ chết ta, hoặc ngươi thả ta ra, ta với ngươi không thể có loại phương thức ở chung thứ ba.
Lạc An, tuy rằng đối với ngươi mà nói có chút tàn nhẫn, thế nhưng tốt xấu ta cũng bị ngươi hành hạ lâu như vậy, ngươi liền cho ta một điểm phúc lợi đi.
Nhìn biểu tình kiên định quyết tuyệt trên mặt Lục Nhạc Hàm, Lạc An quay mặt đi chỗ khác, làm bộ không nghe, nói:
- Sáng sớm ngày mai lúc đi ra ngoài ta sẽ tới gọi ngươi.
Dứt lời liền trực tiếp đứng lên chuẩn bị rời đi.
- Lạc An, ngươi là bởi vì quá yêu ta hay là bởi vì quá tự ti, Lạc An, ngươi vỗ vỗ ngực tự hỏi bản thân, ngươi đối với ta như thế, giam giữ ta chẳng lẽ không phải bởi vì sợ, không phải bởi vì muốn chứng minh bản thân?
Lục Nhạc Hàm ở phía sau điên cuồng gọi.
Lạc An dừng lại ở cửa , thế nhưng hắn cũng không quay người lại , trái lại còn có dấu hiệu tiếp tục rời đi , cậu tiếp tục lớn tiếng gọi:
- Lạc An, ngươi bây giờ để ta cùng đi ra ngoài với ngươi liền không sợ ta đi câu dẫn người có năng lực hơn ngươi ?
- Nơi này ta mạnh nhất.
Lạc An thuận miệng để lại một câu , cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lục Nhạc Hàm ngây ngẩn cả người, có cần trốn tránh vấn đề như vậy hay không, mệt mỏi quá a, không muốn đi ra ngoài chút nào, bên ngoài tang thi thật là ghê tởm, a, thật là phiền, lăn hai lần tiếp tục ngủ.
Chờ đến lúc tập hợp, Lục Nhạc Hàm hơi kinh ngạc, ai nha, này là chuyện gì , người đều đến đông đủ, khi nào thì thêm vào tiểu đội của Lý Bác Đào, còn tưởng rằng muốn qua một đoạn thời gian đây, nhìn ánh mắt vừa sợ vừa hận của tiểu Thôi nhìn về phía mình, cậu quay mặt sang không nhìn nàng.
Lạc An ôm lấy vai Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thích Tấn, nhìn thấy trong mắt Thích Tấn xẹt qua một tia kinh ngạc , hắn cười cười cúi đầu để sát vào lỗ tai Lục Nhạc Hàm nói:
- Gia Ngôn, ta sẽ để ngươi nhìn một chút xem ai là người đáng giá để ngươi dựa vào , ngươi không phải là muốn tìm một người mạnh mẽ làm hậu thuẫn sao?
Bất động thanh sắc đẩy cánh tay của Lạc An trên bả vai ra , dời đến bên người Lưu Thiên Kỳ hỏi:
- Lưu thúc, các ngươi gia nhập khi nào ?
Đáy mắt vẫn không có tản đi kinh ngạc, Lưu Thiên Kỳ hỏi:
- Gia Ngôn, cái người mà Lạc đội trưởng nói là ngươi?
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn Lạc An đang cùng người khác thương lượng cái gì, phỏng chừng nói việc sẽ mang theo mình , nói :
- Ừm.
Lưu Thiên Kỳ có chút kỳ quái:
- Làm sao ngươi tới mà Lạc đội trưởng cũng không có nói cho chúng ta biết , tốt xấu lúc trước cũng có nhận thức a. Chúng ta rất sớm liền gia nhập , khoảng nửa năm trước đi, lúc đó ta còn muốn hỏi thăm tin tức của ngươi từ Lạc đội trưởng, thế nhưng hắn giống như không muốn nhắc tới ngươi chút nào, thậm chí cũng không có hỏi ngươi rời tiểu đội khi nào.
Vừa nói xong liếc mắt nhìn khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, nhìn thấy sắc mặt Lục Nhạc Hàm trong nháy mắt trắng bệch, nghĩ tới giữa hai người có thể có huyên náo không vui, vội vã vỗ vai cậu nói,
- Gia Ngôn, ngươi đừng vội, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi là vạn bất đắc dĩ, Lạc An hắn không phải là người không nói lý, bất quá đều lâu như vậy mà các ngươi vẫn chưa giải khai hiểu lầm sao , thanh niên chính là như vậy, một chút hiểu lầm nhỏ nhưng hai người đều không muốn là người cúi đầu trước.
Trong lòng cậu trợn mắt , đó là ngươi không gặp bộ dáng không nói lý của hắn khi ở trên giường, hơn nữa quan trọng nhất là ta đã cúi tới mức không thể cúi hơn.
Có chút thất thần lắc lắc đầu nói:
- Lưu thúc, chuyện của chúng ta ngươi trước hết khoan hãy nói ra .
Một bên Thích Tấn đi tới rụt rè kêu một tiếng:
- Gia Ngôn ca?
Lưu Thiên Kỳ càng ngạc nhiên hơn :
- Làm sao, các ngươi cũng nhận thức?
Thích Tấn nhìn Lục Nhạc Hàm , cong khóe miệng nói :
- Lúc trước Gia Ngôn ca đã cứu ta.
Lưu Thiên Kỳ nở nụ cười:
- Thế giới này cũng thật là nhỏ.
Một bên tiểu Thôi không nhịn được hừ một cái, thanh âm không lớn thế nhưng người ở phụ cận đều có thể nghe thấy:
- Bất quá là một tên bán mông trên đường để tới thôi
Dứt lời trực tiếp rời đi , trên mặt những người xung quanh toát ra biểu tình tỉnh ngộ , ánh mắt lưu luyến trên người Lục Nhạc Hàm.