Chương 47: Vạn nhân mê 47

Thượng Đế nói, không có đúng sai, chỉ có lập trường bất đồng.

———

Tám giờ sáng ngày hôm sau, chờ đám người Cao Tây đến, Tịch Đăng đã chờ tại cửa trụ sở một hồi.

Cao Tây từ xa nhìn thấy Tịch Đăng, liền kích động gọi: “Tịch Đăng, Tịch Đăng, chúng ta ở đây.”

Lưu Nhất Nhiên đánh Cao Tây một cái, “Ngươi có chút tiền đồ được không, ngươi nhìn ngươi vầy còn ra thể thống gì?”

Cao Tây làm mặt xấu, “Đội trưởng, ngươi cứ thích mạnh miệng, bên ngoài nhìn không có gì trong lòng lại mừng đến nở hoa rồi đi.”

Lưu Nhất Nhiên thổi ria mép trừng mắt, cuối cùng bỏ ra một câu, “Dông dài.”

Tịch Đăng quay người nhìn bọn họ, nó vẫn mang khẩu trang.

Lưu Nhất Nhiên đơn giản giới thiệu Tịch Đăng, liền giới thiệu cho Tịch Đăng những đội viên khác. Trong lúc đó, kêu Tịch Đăng tháo khẩu trang xuống, Tịch Đăng kiên quyết cự tuyệt. Bầu không khí lập tức liền cứng lại, Cao Tây nhanh chóng điều hòa không khí, nói là đội viên mới từ nhỏ đến lớn vì tướng mạo của mình trêu chọc không ít phiền phức, cho nên mới mang khẩu trang.

Đội ngũ này ngoại trừ Tịch Đăng tổng cộng có sáu người, thực lực nhìn chung không thấp, tất cả đều có dị năng khác nhau. Tịch Đăng làm đội viên mới, tự nhiên có người hỏi dò dị năng của nó.

Nói đến đây, Cao Tây vui cười hớn hở, “Ha ha, đội viên mới của chúng ta có dị năng sức mạnh a, cách sơn đả ngưu (*) cũng đều làm được.”

(*) Cách sơn đả ngưu: một tuyệt chiêu đánh nhau, nôm na là cách một ngọn núi cũng có thể đánh chết một con trâu.

Lưu Nhất Nhiên đạp Cao Tây một cái.

Lưu Nhất Nhiên tập hợp đủ tất cả đội viên sau, liền đơn giản giới thiệu nhiệm vụ lần này.

“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đến khu đông thành đi tìm đồ ăn, ít nhất phải tìm được một xe, ở đó tang thi qua lại tương đối nhiếu, thế nhưng nhiệm vụ thành công sẽ được thưởng khá phong phú, nếu hoàn thành nhiệm vụ, miễn phí vào cửa sân huấn luyện một tháng, những người tham gia cũng sẽ được phân phát đồ ăn, còn có thưởng tinh hạch. Bất quá, nhớ phải cực kỳ cẩn thận, nếu có người bị tang thi bắt hoặc là cắn trúng, nhất định phải nói ra.”

“Vâng.” Toàn bộ đội viên đồng lòng hô.

Tịch Đăng nhìn bọn họ một cái, cảm thấy có chút ngạc nhiên, tiểu đệ của nó tựa hồ không có nghe lời như vậy, mỗi lần phải bị đánh mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Lưu Nhất Nhiên liếc nhìn Tịch Đăng một cái, phát hiện đội viên mới tới cư nhiên còn đang thất thần, môi mím lại, có chút khó chịu.

“Tịch Đăng, ngươi nghe rõ lời ta mới vừa nói sao?”

Tịch Đăng quay đầu nhìn hắn, sau đó liền gật đầu, thế nhưng thái độ này trong mắt Lưu Nhất Nhiên chính là hờ hững.

Lưu Nhất Nhiên định sau về sẽ huấn luyện lại đội viên mới, tuy rằng năng lực rất quan trọng, thế nhưng trong đoàn đội, hiểu được hợp tác như thế nào mới là quan trọng nhất.

Sáu người và một tang thi vương cùng lên xe ngồi.

Phỏng chừng sáu người kia chết cũng không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên đã từng gần gũi thân thiết cùng một tên tang thi ngồi trên một chiếc xe, còn mời tang thi ăn đồ ăn.

Một đội viên vừa lên xe liền lấy ra một gói ô mai, bắt đầu chia, lúc chia cho Tịch Đăng, còn cố ý nở nụ cười, “Tiểu người câm, ngươi có muốn hay không?”

Tịch Đăng nhìn chằm chằm túi ô mai, vừa định đưa tay ra, người kia liền thu lại, “Ai, cứ như vậy mà ăn là không được, tiểu người câm, ngươi lấy khẩu trang xuống cho bọn ta nhìn một cái đi.”

Kỳ thực bọn họ chỉ mới nhìn đôi mắt Tịch Đăng, liền biết tướng mạo đội viên mới tới này tuyệt đối không tầm thường. Cao Tây ngồi vào chỗ cạnh tài xế, bọn họ đều ngồi ở phía sau, Cao Tây cũng không chú ý tới động tĩnh phía sau, hắn đang bận cùng đội viên đang lái xe dò đường.

Tịch Đăng bỏ tay vào trong túi, dựa vào chỗ ngồi, không để ý tới người kia.

Người kia không muốn dễ dàng buông tha Tịch Đăng như vậy, trực tiếp đặt mông ngồi cạnh, “Tiểu người câm, ngươi tức giận?”

Tịch Đăng hơi híp mắt, người kia còn không biết đây là khúc nhạc dạo Tịch Đăng sinh khí, còn cầm túi ô mai giơ giơ trước mặt Tịch Đăng, “Tiểu người câm, ngươi tháo khẩu trang xuống, ta liền đưa cái này cho ngươi ăn.”

Tịch Đăng đột nhiên một quyền đánh ra, người kia bị đánh đến ngước đầu, máu mũi rơi xuống. Tịch Đăng đoạt lấy quả mơ, tự mình ngồi sang nơi khác.

Trong xe đầu tiên là trầm mặc, sau đó tuôn ra tiếng cười to.

Lưu Nhất Nhiên cười to nhất, khiến Cao Tây phải quay đầu lại.

Người kia đem đầu chỉnh lại, sờ dưới mũi, dở khóc dở cười, chờ tìm được giấy ngăn chặn mũi, mới trầm trầm hờn dỗi nói: “Nguyên lai không phải tiểu người câm, là tiểu quả ớt.”

Tịch Đăng xé bao ô mai ra, một cái ánh mắt cũng không thèm cho đối phương.

Nó vừa chuẩn bị ăn, liền phát hiện nếu như mình muốn ăn, nhất định phải cởi khẩu trang. Nghĩ tới đây, nó liền hướng bên cạnh quét một vòng, quả nhiên tất cả mọi người đang dùng tư thái xem kịch vui nhìn nó.

Tang thi vương cúi đầu nhìn viên ô mai tròn vo, xoắn xuýt vài giây, liền dứt khoát lấy khẩu trang xuống, đây không phải là vì ăn mà bỏ qua tôn nghiêm, hơn nữa vị trí này cách những người kia rất xa, sẽ không phát hiện được sự thực mình không có hô hấp.

Tịch Đăng kéo khẩu trang xuống, liền không thể chờ được nữa ném ô mai vào trong miệng.

——

Thật chua.

Tịch Đăng hơi nhăn mày.

Trong xe liền tuôn ra một tiếng cười vang.

Lưu Nhất Nhiên vẫn là người cười lớn nhất.

Tịch Đăng yên lặng mà gói ô mai lại, sau đó đeo khẩu trang lên.

Đối mặt với cười nhạo, nó áp dụng chính sách địch bất động ta bất động, nếu như dám chạy đến trước mặt nó cười, vậy thì đánh chết luôn.

Tịch Đăng ăn xong ô mai rồi, còn lại cái hạt, nó hơi giương mắt, liền phát hiện tất cả mọi người lại dùng bộ dáng xem kịch vui nhìn nó.

Những người kia nhìn thấy nó chưa ăn xong đã mang khẩu trang lại, đã sớm nghĩ nó ăn xong phải nhả hột như thế nào.

Tịch Đăng càu nhàu một chút nuốt hạt xuống, những người này đừng nghĩ lại dùng ăn lừa nó, một chút cũng ăn không ngon.

Đương nhiên, nói thì nói thế, tang thi vương các hạ thật không thể làm được, thật sự là hai lời.

———

Phó lái Cao Tây quay đầu, “Đội trưởng, đã đến, phía trước có một siêu thị, bất quá bên ngoài có hai con tang thi, trong siêu thị không biết có hay không.”

Lưu Nhất Nhiên trực tiếp cầm lấy súng, “Xuống xe đi, cẩn thận một chút.” Nói xong cũng theo dõi Tịch Đăng, “Đặc biệt là ngươi, đây là đao thật súng thật, ngươi kiềm chế một chút, đừng thể hiện.”

Tịch Đăng cũng lượm một khẩu súng.

Đám người bọn họ vừa xuống xe, Cao Tây liền trước tiên nổ súng, một phát bắn nát đầu tang thi đang loạng choạng đi tới.

Mặt khác một tang thi khác phát ra một tiếng tiếng kêu rên, lại đột nhiên thấy được Tịch Đăng, vốn chuẩn bị nhào tới lại dừng lại.

Tại sao bên trong đám nhân loại lại có một tang thi?

Năng lực nhận biết đồng loại của tang thi rất mạnh, cho dù Tịch Đăng không hề giống tang thi, nhóm tang thi cũng có thể phát hiện nó.

Tịch Đăng trực tiếp cầm lấy súng, trước khi tất cả mọi người nổ súng, liền nổ súng vào tang thi kia, bắn vào bên cạnh chân tang thi. Tên tang thi kia như là đột nhiên thức tỉnh, trực tiếp chạy vào siêu thị.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Tịch Đăng mặt lạnh để súng xuống, trước tiên đi vào siêu thị.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, đều có chút không rõ.

Có người lẩm bẩm một câu, “Vừa nãy thời cơ chuẩn như vậy, cư nhiên không hề bắn trúng, này là làm sao a.”

Lưu Nhất Nhiên thấp giọng quát lớn, “Bớt tranh cãi một chút, người mới không thuần thục là chuyện bình thường.”

Tịch Đăng đẩy cửa siêu thị ra, đi thẳng vào.

Cao Tây còn ở phía sau hô một tiếng.

Tịch Đăng bày ra một động tác OK.

Quả nhiên trong siêu thị, không chỉ có một tang thi, Tịch Đăng ngửi được được khí vị, bất quá lúc này những tang thi kia toàn bộ đều rời đi bằng cửa sau.

Tịch Đăng thấy không còn tang thi, liền từ trong siêu thị đi ra.

Lưu Nhất Nhiên lúc này chạy tới cửa, thấy Tịch Đăng đi ra, nhíu mày, “Đã gϊếŧ hết tang thi bên trong?” Không nghe thấy tiếng súng.

Tịch Đăng lắc đầu, còn để lại một dấu đi vào.

“Bên trong không có tang thi?” Lưu Nhất Nhiên đi vào, dạo qua một vòng, quả thật không có, “Thật ngạc nhiên, tang thi kia còn có thể chạy trốn.”

Cao Tây đi tới, “Đội trưởng, không có tang thi không tốt sao? Nhanh chuyển đồ ăn đi.” Cao Tây mới vừa lấy ra một khối tinh hạch từ tang thi bị bể đầu kia, khí vị từ trên tay hắn truyền tới khiến Tịch Đăng không khỏi lui ra sau. Nó không thích cảm giác này.

Mọi người bắt đầu chuyển đồ ăn, Tịch Đăng vốn chuẩn bị giúp đỡ, lại ngửi thấy một mùi vị nó cực kỳ chán ghét.

Răng nanh đang ở gần?

Tịch Đăng thừa dịp những người khác không chú ý, vòng tới cửa sau, chạy tới một hướng.

Mùi vị đó càng thêm nồng, không ngửi sai, thực sự là tên kia.

Tịch Đăng theo cái mùi kia đi không được bao lâu, liền nghe thấy âm thanh răng nanh.

“Ngươi thấy được thằng gù nhà thờ, thiệt hay giả?”

“Lão đại, tuyệt đối là thật, ta còn cảm thấy sao mùi quen thuộc vậy, nghĩ rất lâu, rốt cục nghĩ tới, còn thiệt thòi lão đại đánh nhau với nó nhiều lần, ta mới có thể nhận ra, bất quá, tại sao nó biến thành bộ dáng loài người, còn ở một chỗ với nhân loại?”

Răng nanh lập tức cao giọng, “Bộ dáng loài người? Thật là xấu quá a, chẳng trách nó vẫn luôn bao người lại, ha ha ha ha.”

Tịch Đăng cố tình bước chân mạnh một chút, âm thanh nói chuyện lập tức ngừng lại.

Cũng không lâu lắm, liền thấy một tang thi tại khúc quanh dò đầu ra, chờ nhìn thấy là Tịch Đăng, lập tức che miệng lại.

Răng nanh kéo tang thi kia tới sau, tự mình đi ra, chờ thấy rõ Tịch Đăng, đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó lập tức ôm bụng, cười đến phát điên, “Ha ha ha, thằng gù nhà thờ, ta vốn nghĩ ngươi rất xấu, không nghĩ tới lại xấu như vậy, sách sách sách, ngươi nhìn màu da ngươi xem, không đẹp chút nào, ngươi nhìn một chút…”

Răng nanh không nói được nữa, bởi vì Tịch Đăng đã lại đây, cầm lấy súng gõ lên đầu răng nanh một cái, răng nanh đột nhiên trợn to hai mắt, thế nhưng lập tức bị đánh một cái tỉnh mộng.

Cuộc đời Tịch Đăng ghét nhất là người khác nói nó xấu.

Răng nanh lấy lại tinh thần, lập tức nổi trận lôi đình, “Ngươi sao lại hẹp hòi như vậy? Chúng ta bao lâu không gặp mặt, gặp mặt liền đánh ta một trận.” Âm thanh thấp xuống, “Tiểu đệ ta còn ở đây đây.”

Tịch Đăng lườm một cái.

Lúc này răng nanh nổi giận, lập tức vồ tới, bất quá nhào nửa chừng bị tiểu đệ của mình kéo lại, “Lão đại, ngươi đánh không lại a, lần trước trám răng đã tiêu rất nhiều tiền, lần này lại bị nhổ, ít nhất phải chịu đựng một tuần mới được.”

Răng nanh nghe nói thế, tỉnh táo lại một chút, thời đại này kinh tế không ổn định, kiếm tiền không dễ dàng, hay là chờ lần sau lại giáo huấn nó một trận đi, hôm nay tạm thời tính sổ.

Trong mắt Tịch Đăng hiện ra ý cười.

Răng nanh rốt cục phát hiện chuyện không bình thường, “Ngươi sao lại ở cùng với nhân loại?” Hắn cũng ngửi thấy mùi vị nhân loại nồng đậm trên người Tịch Đăng, “Còn có, đám tiểu đệ của ngươi đâu?”

Tịch Đăng nhưng lại đưa tay ra.

Răng nanh nhìn tay nó, “Ngươi muốn cái gì?”

Tịch Đăng chỉ chỉ đầu của mình.

Răng nanh lập tức phản ứng lại, “Ngươi muốn tinh hạch của ta? Không được, không được, điều này tuyệt đối không được, ngươi bẻ sạch răng ta cũng không được.”

Tịch Đăng đá răng nanh một cước.

Vẫn là tang thi sau lưng răng nanh phản ứng nhanh, “Lão đại, nó hình như là muốn ngươi tìm tinh hạch, chưa nói là muốn ngươi.”

Răng nanh nhất thời có chút lúng túng, quay đầu lại liền gõ đầu tang thi kia, “Ngươi còn bày đặt thông minh, ta đã biết trước rồi, chỉ trêu nó chút thôi.” Quay đầu lại, “Ngươi muốn tinh hạch làm gì?”

Tịch Đăng càng thêm đưa tay tới, răng nanh cũng cầm chặt tay nó, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn tinh hạch làm gì, bằng không ta sẽ không cho ngươi, tinh hạch là đại diện cho mệnh của một tang thi, tuy rằng ta có, thế nhưng ngươi không nói cho ta nguyên nhân, ta sẽ không đưa cho ngươi.”

Tịch Đăng nhắm mắt lại, thật không thể kiên nhẫn, tên này sao lại nói nhiều như vậy?