Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 45: Vạn nhân mê 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tượng Đế nói, tang thi ưu tú sẽ tỏa sáng.

———

Tịch Đăng lần này không thèm quan tâm nữa, trực tiếp vòng qua hắn đi. Thiếu niên kia cũng không nghĩ tới mình đã lặp lại nhiều lần vậy mà vẫn bị cự tuyệt, mặt mày cũng toát lên tức giận, hắn thân thủ bắt lấy vai Tịch Đăng.

Tịch Đăng lần này không né ra, mà trực tiếp nắm lấy tay thiếu niên, dứt khoát vật ngã.

Tang thi vương các hạ vốn cũng không có tính tình dễ chịu, ngay cả đám tiểu đệ cũng đều là thích thì đánh, bây giờ bị một kẻ loài người quấn lấy, đã sớm không vui.

Tịch Đăng trực tiếp vật bay người, trượt mấy mét trên mặt đất. Nó lạnh lùng nhìn đối phương liếc mắt một cái, sau đó bước đi.

Tình cảnh này gây nên sự chú ý của không ít người.

Thiếu niên kia từ dưới đất bò dậy, nhìn phương hướng Tịch Đăng đi, vậy mà lại không tức giận, hào sảng nở nụ cười, “Gia hỏa quái dị kia là dị năng sức mạnh sao?” Hắn hít vào một hơi, “Đau quá a.”

Tịch Đăng bị mang tới một gian phòng cực nhỏ, ngay cả buồng tắm cũng không có.

Người dẫn đường nói với Tịch Đăng: “Đồ ăn ở đây cũng phải dùng tinh hạch đổi lấy, một bữa cơm một khỏa tinh hạch.”

Tịch Đăng gật đầu, cũng không phản ứng quá lớn với giá thức ăn cao, trong lòng nó, chỉ có vai chính thụ Tạ Tuyết Chu nấu mới ngon, còn nữa, đồ ăn còn có thể cướp.

Chờ người dẫn đường kia đi rồi, Tịch Đăng nhìn xung quanh toàn bộ gian phòng, liền ngả người nằm trên giường.

Nhưng nó chưa nằm được bao lâu, cửa liền bị gõ vang.

Tịch Đăng bò xuống giường đi mở cửa, chết tiệt, ngày đầu tiên đánh vào nội bộ kẻ thù đã thật phiền phức, nó bắt đầu hoài niệm đám tiểu đệ nghe lời của nó.

Tịch Đăng mở cửa sau, liền muốn đóng cửa lại.

Bên ngoài là thiếu niên lúc nãy, hắn làm vẻ tiêu sái một tay chống lên vách tường, tay còn lại nhẹ vuốt tóc mái.

“Sweetheart, lại gặp mặt a, ta gọi Cao Tây.”

Tịch Đăng mặt không hề cảm xúc chuẩn bị đóng cửa, Cao Tây vừa nhìn, lập tức thân thủ ngăn trở, “Ai, ta sai rồi, ta tìm ngươi là có chính sự.”

Tịch Đăng lắc đầu, tiếp tục đóng cửa, Cao Tây nhìn điệu bộ này, quyết định trực tiếp chuồn vào bên trong phòng, “Đừng lạnh lùng như vậy mà, ở thời đại này, ngươi phải kết giao thật nhiều bạn bè, chẳng lẽ ngươi định một mình đối phó với đám tang thi kinh khủng kia.”

Tang thi vương các hạ nở nụ cười với cái tên dám bình luận tang thi là kinh khủng kia, Cao Tây nhìn thấy ý cười trong mắt Tịch Đăng, còn tưởng rằng mình thuyết phục được đối phương, “Đúng không, ngươi cũng tán thành lời ta nói đúng không.” Hắn chú ý tới khẩu trang trên mặt đối phương, không khỏi nói: “Ngươi bị cảm sao?”

Tịch Đăng gật đầu, lấy cớ này cũng được.

Cao Tây nói: “Ngươi vẫn nên tháo khẩu trang xuống, hiện tại người bị cảm cũng bị hoài nghi là bị nhiễm bệnh độc tang thi, những người kia có thể sẽ cưỡng chế cách ly ngươi.”

Tịch Đăng lắc đầu, biểu thị không lấy.

Lần này Cao Tây cũng cảm thấy không được bình thường, “Ta nói với ngươi lâu như vậy, ngươi một lời cũng không đáp, ngươi là người câm sao?”

Tịch Đăng gật đầu.

Cao Tây ồ một tiếng, thần sắc cũng không biến hóa quá nhiều, “Người câm cũng không hề gì, ngươi xem, ta nói nhiều như vậy, ngươi lại không thể nói chuyện, chúng ta coi như bổ sung cho nhau. Hơn nữa, đội ngũ chúng ta thật sự rất mạnh, ngươi nghe qua cái tên Vinh Vũ sao?”

Đôi mắt Tịch Đăng hơi sáng lên.

Cao Tây cười hi hi, đôi mắt cong cong như biến thành hai vầng lưỡi liễm, “Đội trưởng của chúng ta là bạn tốt với Vinh Vũ, có ngưu bức không?”

Tịch Đăng, “…”

Cao Tây vẫn muốn chiêu mộ Tịch Đăng, nguyên nhân không gì khác, “Đội trưởng của chúng ta hiện tại khẳng định đang ở cùng với Vinh Vũ, nhìn ngươi phản ứng lớn với cái tên Vinh Vũ như vậy, có phải muốn đi gặp một chút không? Muốn gặp thì đi theo ta, đứng đắn làm cái gì, ngạo kiều cũng không thể ăn được. Đi một chút đi.”

Tịch Đăng bị Cao Tây mang tới sân huấn luyện của căn cứ, muốn vào sân huấn luyện mỗi người phải nộp hai tinh hạch, Cao Tây trực tiếp giao luôn phần của Tịch Đăng, “Ta không giúp ngươi miễn phí nha, ngươi sau này phải trả lại tinh hạch cho ta.”

Hắn vừa dứt lời, Tịch Đăng cũng đã cầm hai khối tinh hạch ra, ném vào ngực hắn.

Cao Tây run lên, liền nở nụ cười, “Cái tên nhà ngươi, còn thật giả vờ nghèo túng a.”

Phí lời, không cùng chủng loại đương nhiên phải giữ khoảng cách, huống chi nhân loại lấy đồ vật trong đầu tang thi ra làm tiền tệ lưu thông, nó còn đang nén giận đây.

Cao Tây dẫn nó đi vào, sân huấn luyện rất lớn, có sân bắn, sàn đánh tay đôi, mô phỏng chiến trường vân vân.

Cao Tây trực tiếp mang Tịch Đăng đi sân bắn, sân bắn có không ít người, Cao Tây nhìn chung quanh một hồi, đột nhiên lớn tiếng gọi về một hướng: “Đội trưởng, đội trưởng.”

Trong đám người có người quay đầu lại, là một nam nhân khuôn mặt đường nét cường tráng, trên mặt còn mang theo một cái sẹo lớn.

Nam nhân kia nhìn Cao Tây một cái, rồi đặt toàn bộ tầm mắt lên người Tịch Đăng.

Tịch Đăng không hề lảng tránh ánh mắt đánh giá của hắn.

Cao Tây rất vui vẻ, muốn kéo Tịch Đăng về hướng kia, lại bị đối phương mạnh mẽ tránh đi.

Cao Tây có chút kinh ngạc, đối diện với đôi mắt bình lặng của đối phương, liền nói: “Ngươi không thích người khác đυ.ng vào ngươi? Được rồi, không động vào ngươi, đi thôi, đội trưởng chúng ta ở bên đó.” Cao Tây đã tự động coi Tịch Đăng là đồng đội của mình.

Tịch Đăng cùng Cao Tây đi tới trước mặt nam nhân cao lớn kia, Cao Tây đầu tiên là hô một tiếng đội trưởng, sau đó liền bắt đầu giới thiệu Tịch Đăng, “Đội trưởng, người này là bạn mới của ta, ta cảm thấy thực lực không tồi, đội ngũ chúng ta không phải đang thiếu người sao, người này thế nào?”

Đội trưởng kia lạnh lùng nhìn Tịch Đăng một cái, “Tiểu tử, tên gọi là gì?”

Cao Tây lập tức xoắn xuýt, xong, hắn quên hỏi tên, hắn khó xử nhìn Tịch Đăng, đối phương lại không nói được.

Tịch Đăng ngồi xổm xuống, lấy tay viết tên lên trên mặt đất.

“Tịch —— Đăng?” Cao Tây nói tên Tịch Đăng ra.

Đội trưởng kia nhăn mày lại, đáy mắt hiện lên không vừa lòng, “Sao thế, không nói được?”

Tịch Đăng đứng lên, vỗ tay một cái, nó cảm nhận được sự ghét bỏ trong miệng người nọ.

Cao Tây vốn định gì, lại đột nhiên lấy tay che miệng lại.

Tịch Đăng thu hồi chân, khóe môi hơi nhếch lên bên dưới khẩu trang.

Lại dám ghét bỏ tang thi vương, đạp bay ngươi tên nhân loại này.

Cao Tây kinh ngạc xong lập tức chạy đi dìu đội trưởng bị đá bay nhà mình.

Dị năng người nay tuyệt đối là sức mạnh, xem khí lực mạnh như trâu này, đội trưởng bọn họ phải hơn 80kg, đạp một cái liền đạp bay.

Đội trưởng kia đẩy tay Cao Tây ra, tự mình bò dậy, chùi vết máu bên mép, nhếch miệng nở nụ cười, “Được, không sai, ta nhận.” Nói xong còn vỗ vai Cao Tây, “Ngươi lần này làm rất tốt.”

Động tĩnh bọn họ bên này lớn như vậy tự nhiên bị người bên ngoài chú ý tới, còn không đợi Tịch Đăng từ chối hai cái tên gia hỏa tự biên tự diễn kia, một thanh âm liền truyền tới.

“Lưu Nhất Nhiên, có chuyện gì thế?”

Lưu Nhất Nhiên là cái tên đội trưởng vừa bị Tịch Đăng đạp bay.

Tịch Đăng hơi nheo mắt lại, là âm thanh nhân vật chính công Vinh Vũ.

Chủ nhân của thanh âm đi tới, dừng lại bên cạnh Tịch Đăng, đôi mắt phượng không có cảm xúc đặc biệt gì, “Ngươi là ai?”

Cao Tây liền vội vàng nói: “Hắn không nói được, tên gọi là Tịch Đăng, là đội viên mới của đội ngũ bọn ta.”

Lưu Nhất Nhiên nói: “Không có việc gì, ta chỉ đùa một chút với đội viên mới thôi.”

Vinh Vũ nhìn chằm chằm Tịch Đăng, hắn luôn cảm thấy đối phương khá quen, nhưng là trong trí nhớ của mình cũng không có nhân vật này, hắn nhìn khẩu trang đối phương một chút, “Mang khẩu trang là bị cảm sao?”

Cao Tây lúc này đã đi tới, “Không phải bị cảm, thân thể vẫn khỏe, mang khẩu trang là vì tướng mạo rất tốt, sẽ dễ gây phiền toái.”

Tịch Đăng nhíu mày, Cao Tây thấy Tịch Đăng còn không tiếp lời, quay đầu trừng một cái.

Tịch Đăng lúc này mới cẩn thận gật đầu, mới vừa gật đầu, khẩu trang trên mặt nó liền bị lấy xuống.

Dị năng của Vinh Vũ là tốc độ, đương nhiên tốc độ lấy khẩu trang không hề chậm, chờ tang thi vương các hạ phát hiện khẩu trang mình không còn, Vinh Vũ đã nhìn chằm chằm nó được mấy giây.

Tịch Đăng đột nhiên lùi lại, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, nếu bây giờ nó bị bại lộ thân phận, liền đại sát tứ phương rồi chạy đi không biết có được không.

Cao Tây kinh ngạc nhìn tình cảnh này, đặc biệt nhìn Tịch Đăng một hồi lâu, mới gãi đầu, “Vinh đại ca, ngươi thấy ta nói đúng chứ, ngươi mau trả lại khẩu trang cho hắn đi.”

Vinh Vũ nhìn Tịch Đăng một hồi lâu, xác định chưa từng thấy khuôn mặt này, mới đưa khẩu trang qua.

Tịch Đăng nắm lấy khẩu trang của mình, liền đá ra một cước.

Khẩu trang của tang thi vương ngươi muốn tháo là tháo sao?

Cao Tây lần này không kinh sợ nữa, mà yên lặng lấy tay che kín hai mắt.

Người mình tìm được hình như tính tình có chút bạo lực.

Lần này đổi lại Lưu Nhất Nhiên đi dìu Vinh Vũ.

Vinh Vũ cũng đẩy tay Lưu Nhất Nhiên ra, tự mình bò dậy.

Tịch Đăng đi tới, nó chuẩn bị bắt Vinh Vũ tới lại đánh một trận, trả thù vụ đoạt đi đầu bếp của mình.

Sổ còn chưa có tính, hiện tại có lý do chính đáng như vậy, nó phải cố gắng cấp cho vai chính công một bài hoạt động gân cốt.

Nhưng lần này lại là một đạo thanh âm vang lên đánh gãy động tác Tịch Đăng.

Tịch Đăng trực tiếp quay đầu, đối diện với một gương mặt nó sáng nhớ chiều mong.

Tạ Tuyết Chu vốn ở không xa khu huấn luyện, đột nhiên nghe được âm thanh huyên náo. Rất nhiều người nhìn thấy Tịch Đăng cư nhiên đem hai tên cường giả vô cùng nổi danh này một cước đạp bay, đều vô cùng kinh ngạc, hơn nữa tướng mạo người này còn như vậy…

Kết quả chính là Tạ Tuyết Chu vừa nghiêng đầu liền thấy Vinh Vũ từ dưới đất bò dậy, cậu không khỏi đi tới, sau đó liền đối diện với một đôi mắt đen như mực.

Trong đôi mắt kia là rõ ràng vui sướиɠ, mà chủ nhân đôi mắt cũng đang nhanh chân đi về phía cậu.

Tạ Tuyết Chu ngây ngẩn cả người, đem cái tên cơ hồ muốn toát ra chèn ép xuống.

Không thể, không thể nào là nó a.

Cao Tây nhìn thấy Tịch Đăng đột nhiên đi về phía khác, lập tức khẩn trương, “Này, Tịch Đăng, ngươi đừng bày ra thực lực của mình nữa.”

Tạ Tuyết Chu lần này thật sự cứng người rồi, sau đó liền bị một cái ôm lạnh như băng bao lấy.

Đối phương còn thân mật cà cà cổ cậu.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên phì một tiếng nở nụ cười, đôi mắt chợt lóe thần sắc cưng chìu, thân thủ ôm lại.

Tịch Đăng hài lòng nở nụ cười, ngày đầu tiên liền gặp được đầu bếp của mình, thực sự là kỳ khai đắc thắng(*).

(*) Kỳ khai đắc thắng: ngay khi mở đầu đã chiến thắng giòn giã
« Chương TrướcChương Tiếp »