Thượng Đế nói, nhân tính là tốt đẹp, du͙© vọиɠ là xấu xí.
———
Tạ Tuyết Chu nhẹ nhàng lắc tay Tịch Đăng.
Tịch Đăng hoàn hồn, nó nhìn cậu, trong mắt có suy ngẫm.
Phiêu dật đi tới, bởi vì đám nhân loại kia nghe không hiểu ngôn ngữ tang thi, nó cũng không cần đè thấp thanh âm gì, “Lão đại, xung quanh đây có phòng ở, không bằng trước tiên trói những người này lại đã.” Nó cười với Tịch Đăng, Tịch Đăng lúc này thoải mái gật đầu.
Tạ Tuyết Chu không biết chúng nó đang nói gì, khi nhìn thấy mấy tang thi kia khiêng đám người lên, trong lòng giật mình, vừa định mở miệng, liền thấy Tịch Đăng đưa ngón tay ra, đặt lên môi, làm một động tác im lặng.
Phiêu dật chỉ vào đồ ăn trên tay Tạ Tuyết Chu, ra hiệu mau ăn đi.
Tạ Tuyết Chu liếʍ môi, cúi đầu nhìn nước và bánh mì trong tay một chút, đáy mắt lóe lên tâm tư không rõ, cậu cũng không phải là kẻ ngốc, đám tang thi này sống cùng một chỗ với mình lâu như vậy, không chỉ không ăn mình, còn vì mình tìm đồ ăn, hơn nữa trên đường gặp phải những tang thi khác, những tang thi đó còn chưa lại gần, liền bị doạ đi.
Nhưng cậu là con người, nhìn thấy đồng loại của mình vẫn nảy sinh tâm tư muốn cứu, với tang thi vẫn có bản năng bài xích. Nghĩ tới đây, suy nghĩ trong lòng cậu trở nên kiên định thêm một chút, nếu đám tang thi này không thương tổn mình, sau khi mình trốn thoát được cũng sẽ không dẫn người tới thương tổn chúng nó.
Những người kia thấy tang ném mình vào một cái phòng, trong lòng vô cùng hoảng loạn, bọn họ hiện tại vô cùng hoài nghi đám tang thi kỳ lạ này đang định nấu bọn họ lên ăn.
Những người kia đều không hẹn mà nhìn Tạ Tuyết Chu, bọn họ đang nghĩ, nhân loại kia vì sao lại ở trong đám tang thi, mà những tang thi kia không chỉ không tổn thương hắn, còn mang đồ ăn cho hắn.
Tại sao?
Vấn đề này vây kín những người ở đây, ngay cả Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu phát hiện bọn họ đang nhìn mình, thừa dịp nhóm tang thi không chú ý liền lén lút đi tới, an ủi bọn họ, “Các ngươi đừng sợ, đám tang thi này không cắn người, ta… Ta sẽ tìm cơ hội thả bọn ngươi.”
Thanh niên gương mặt âm nhu kia liền mở miệng nói, “Ngươi sao lại ở chung với chúng nó, còn có chúng nó vì sao khác những tang thi khác?”
Tạ Tuyết Chu lắc đầu, “Tang thi như xác ướp kia là tang thi vương, nó hình như thích mấy món ăn ta nấu, ta cũng không biết đây có phải nguyên nhân hay không.”
Tầm mắt người thanh niên kia đột nhiên nhìn về phía sau Tạ Tuyết Chu.
Tịch Đăng duỗi móng vuốt nắm lấy cổ áo Tạ Tuyết Chu, đem người xoay lại, sau đó đưa cho đối phương một tờ giấy.
Tạ Tuyết Chu vô cùng hoang mang, nhưng nhìn thấy trong mắt Tịch Đăng cũng không có gì khác thường, mới trấn định lại, nhìn tờ giấy kia.
Chỉ thấy trên giấy viết —— “Lên phòng trên lầu tắm rửa, sau đó xuống dưới nấu ăn cho bản vương.”
Tạ Tuyết Chu không đi vội, mà nói với Tịch Đăng: “Ta chưa hề nói với bọn họ cái gì, ngươi đừng…”
Tịch Đăng đạp Tạ Tuyết Chu một cước, mà lực độ so với khi nó đạp đám tang thi khác, thật có thể nói là thương hương tiếc ngọc. Tạ Tuyết Chu nhìn thấy đáy mắt đối phương tràn đầy không kiên nhẫn, đành phải bước đi.
Tạ Tuyết Chu đi rồi, Tịch Đăng từ trên cao nhìn xuống đám người kia, đám người kia đều muốn lui về phía sau, đương nhiên cũng có kẻ không sợ chết, không chỉ không lùi về phía sau còn chủ động tiếp cận Tịch Đăng.
Thanh niên lúc này nói chuyện với Tạ Tuyết Chu ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng, trong mắt nổi lên sóng nước dịu dàng, khẽ gọi Tịch Đăng, “Tang thi vương, vì sao lại trói chúng ta ở đây?”
Còn có thể là gì, đương nhiên là cho nhân vật chính thụ của chúng ta một bài học.
Tịch Đăng khẽ cong môi, lại khiến cho thanh niên hiểu lầm.
Thanh niên lấy lòng nở nụ cười, “Tang thi vương, ngươi…”
Tịch Đăng lại một cước đạp lên vai hắn, đáy mắt một mảnh băng lãnh, người thanh niên kia nhìn thấy ánh mắt Tịch Đăng liền ngậm miệng lại.
Tịch Đăng thu chân, nhìn về phía nữ nhân lúc nãy nói chuyện với nó, nữ nhân kia cười khan một tiếng, liền bị Tịch Đăng bắt được, thấy hành động của Tịch Đăng cư nhiên lại không có ai dám hó hé một câu phản đối.
Nữ nhân kia đều muốn khóc lên, Tịch Đăng nhíu mày, nó trấn an vỗ nhẹ lên đầu đối phương, khóc cái gì mà khóc, cũng không phải muốn ăn ngươi.
Phiêu dật cùng Kính vàng đi tới, nhìn thấy hành động Tịch Đăng, đều hơi kinh ngạc, “Lão đại, ngươi làm gì vậy?”
Tịch Đăng vừa vặn hết cách với nữ nhân đang khóc không ngừng này, không chút khách khí đẩy người vào lòng Kính vàng. Còn mình thì mò lấy giấy bút trên người Phiêu dật, Phiêu dật quay lưng kê cho Tịch Đăng viết, Tịch Đăng viết xong liền đưa nữ nhân kia xem.
Nữ nhân nhìn thấy tờ giấy, đôi mắt hơi trợn to, ngây ngẩn cả người.
“Lại khóc liền ăn ngươi, hiện tại vào nhà bếp vo gạo.”
Nữ nhân kia bị Kính vàng xách tới nhà bếp.
Phiêu dật thở dài, “Lão đại, ta luôn cảm thấy đừng nên liên hệ quá nhiều với nhân loại.”
Tịch Đăng không để ý tới Phiêu dật, tiêu sái rời đi, Phiêu dật ai một tiếng, sau đó quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên bị Tịch Đăng đạp vai. Phiêu dật ngồi xổm người xuống, nhe răng nở nụ cười, cho dù người thanh niên này nghe không hiểu, nó vẫn là nói, “Xấu xí, đừng đi tìm chết.”
Thanh niên bị ánh mắt Phiêu dật làm hoảng sợ tới mức lùi về phía sau.
Có lẽ tang thi vương sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng là hắn thấy được trong mắt tang thi này tràn đầy sát ý.
Tạ Tuyết Chu đi xuống nhà bếp nhìn thấy nữ nhân kia liền sửng sốt một chút, nữ nhân kia lúng túng nở nụ cười, “Chúng nó kêu ta vo gạo.”
Tạ Tuyết Chu a một tiếng, sau đó gật đầu, “Có cô hỗ trợ cũng tốt a.” Nói xong, cậu quay đầu muốn tìm một bóng người, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy.
Kính vàng đem toàn bộ cảnh này thu vào mắt, nó khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào, dù có nói thì nhân loại xấu xí kia nghe cũng không hiểu.
Tạ Tuyết Chu có thêm nữ nhân kia trợ giúp, tốc độ nấu ăn tăng nhanh hơn nhiều, không biết lần này có phải hay không là vì có nhân loại khác ở đây, đám tang thi kia cũng không giống mọi ngày chen chúc ngay cửa phòng bếp, cũng không cãi nhau, trái lại đôi mắt chúng đều bình tĩnh, trên mặt mang nụ cười gằn, nhìn chằm chặp đám nhân loại bị trói.
Tịch Đăng từ gian phòng đi ra, Tạ Tuyết Chu cũng vừa hay bưng món ăn lên, cậu nhìn thấy nó, trên mặt liền nở nụ cười, “Ăn cơm.”
Cậu mỗi lần đều là nấu cho Tịch Đăng ăn trước, sau đó mới quay lại bếp nấu đồ ăn cho mình ăn, đôi khi không muốn nấu thêm, sẽ để dư lại trong nồi một ít, chờ Tịch Đăng ăn xong sẽ về lại bếp ăn, những tang thi kia tuy rằng lần nào cũng cướp đĩa đồ ăn Tịch Đăng ăn thừa, đôi lúc còn thừa dịp Tịch Đăng ăn mà cướp, nhưng chưa lần nào cướp đồ ăn của cậu.
Tịch Đăng không nhìn nụ cười của Tạ Tuyết Chu, toàn lực chú ý đều đặt vào cái đĩa trong tay Tạ Tuyết Chu, nó không kìm lòng được liếʍ liếʍ môi mình, sau đó nhanh chóng đến gần Tạ Tuyết Chu, còn chưa giơ tay ra, Tạ Tuyết Chu liền tránh đi.
Tạ Tuyết Chu nói: “Không thể ăn bằng tay.” Nói rồi nhét đũa vào tay Tịch Đăng, “Dùng đũa ăn đi.” Sau đó tầm mắt cậu chuyển tới nữ nhân sau lưng.
Nữ nhân kia đè xuống sợ hãi trong lòng, bưng bát cơm đi tới bên người Tịch Đăng, lấy lòng cười, “Tang thi vương, cơm ở đây.”
Tịch Đăng trực tiếp cầm lấy bát, nhìn Kính vàng một cái, Kính vàng lập tức bưng món ăn trong tay Tạ Tuyết Chu, lấy ra quạt giấy không biết giấu ở nơi nào, vô cùng tri kỷ quạt nguội thức ăn cho lão đại nhà mình.
Nữ nhân kia thấy cảnh này liền kinh sợ, Tạ Tuyết Chu quay đầu cười cười với nữ nhân kia.
———
Nữ nhân kia bị trói trở lại, Tịch Đăng chỉ cho một mình nàng đồ ăn, nữ nhân núp trong góc tường ăn, trong đám người này, chỉ có nàng là nữ, nàng muốn sống sót, nàng chỉ có thể lên giường với một nam nhân trong đám bọn họ, nàng biết nữ nhân không dị năng trong mạt thế cơ hồ đều không thể sống sót, nhưng là nàng không muốn chết.
Nàng tránh được ánh mắt mọi người, cúi đầu gặm bánh mì, tang thi vương kia thậm chí còn cho nàng nước, nàng đột nhiên cảm thấy những tang thi kia so với đám người này còn không ghê tởm bằng.
Đêm khuya.
Tạ Tuyết Chu lén lén lút lút từ lầu hai chạy xuống, cậu nhìn dưới lầu, hai tang thi đang gác đêm lúc này đều đang nằm trên sofa, tựa hồ đã ngủ say.
Tạ Tuyết Chu lúc vừa biết đám tang thi này đi ngủ, cũng sợ hết hồn, sau đó lúc theo chân bọn chúng đi tìm đồ ăn, mới biết đám tang thì này cũng không cần phải ngủ, thế nhưng lão đại bọn nó ngay cả ngủ trưa cũng phải ngủ đúng giờ, thế nên bọn chúng cũng đi ngủ theo.
Cậu nín thở đi tới gian phòng giam giữ những người kia, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, những người kia quả nhiên không ngủ, nhìn thấy Tạ Tuyết Chu ánh mắt đều sáng lên.
Tạ Tuyết Chu vươn ngón tay làm động tác im lặng, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một con dao nhỏ, cắt dây trói cho bọn họ, đây là dao cậu đã lén lấy được trong phòng bếp.
Những người kia sau khi được cởi trói, có người nhìn thấy tang thi nằm trên ghế, muốn xông tới gϊếŧ, Tạ Tuyết Chu vội vã kéo lại, chỉ chỉ ngoài cửa, người kia nghĩ một hồi, nếu như gϊếŧ hai con tang thi này, khiến cho những tang thi khác tỉnh dậy, tình hình cũng sẽ tệ đi.
Tạ Tuyết Chu là người cuối cùng trốn đi, không biết tại sao, một giây sau cùng lúc chạy ra khỏi cửa, cậu quỷ thần xui khiến quay đầu, trong nháy mắt liền mở to hai mắt.
Cậu thấy được một cái bóng ——
Là xác ướp tang thi vương.
Nó đứng trên hành lang lầu hai, bóng tối che giấu hơn nửa người nó.
Tạ Tuyết Chu bị nữ nhân phía sau nắm lấy, nàng kéo Tạ Tuyết Chu chạy, còn thấp giọng nói: “Ngươi vừa nãy sững sờ đứng đó làm gì, muốn chết sao?”
Tạ Tuyết Chu miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng cậu lúc này rất hoảng loạn, tại sao, tại sao nó nhìn thấy bọn họ chạy trốn cũng không ngăn cản?
Xe bọn họ đậu ở bên ngoài, bọn họ vội vàng chạy lên xe, Tạ Tuyết Chu cũng lên, bọn họ ngồi trên xe một hồi, trong lòng mới chính thức buông thả.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đột nhiên vỗ mạnh lên đùi, “Đáng tiếc vừa rồi không đoạt lại đồ ăn.”
Một nam nhân khác nói: “Những kia tang thi rốt cuộc là cái gì, loại mới sao? Cũng thật là đáng sợ.”
Thanh niên mặt âm nhu hừ lạnh một tiếng, “Tuy rằng bọn chúng hành động nhanh lẹ, nhưng mà có trí lực, nên cũng không giống những tang thi bình thường khác, nhìn thấy là cắn người.”
Nữ nhân kia lại nói: “Không đúng, nếu không phải người này cầu xin, những tang thi kia chỉ sợ không chỉ là trói chúng ta lại.”
Lời nữ nhân khiến cho tầm mặt mọi người đều đặt lên trên Tạ Tuyết Chu.
Thân hình nhỏ bé của Tạ Tuyết Chu khẽ co rút một chút.
“Ngươi là ai?” Có người hỏi Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu nói: “Ta là sinh viên A Đại.”
“Ngươi vì sao gặp phải đám tang thi kia?”
“Lúc trước chân ta bị thương, chạy không kịp liền gặp phải bọn chúng.” Tạ Tuyết Chu tự động che đậy sự thật mình bị người khác vứt bỏ.
Trong xe im lặng một hồi, mới có người nói: “Những tang thi kia hình như rất coi trọng ngươi, ngươi ở cùng với bọn ta, chúng nó có thể đuổi theo hay không?”
Lời vừa nói ra, trong xe lập tức rơi vào tĩnh mịch.
Cuối cùng vẫn là nữ nhân kia nói, nàng cười cười, “Hẳn là sẽ không.” Nàng nhìn thấy thần sắc những người đó, trong lòng liền biết không ổn, “Hắn… Hắn dù gì cũng đã cứu chúng ta, chúng ta không thể…”
Có người thô bạo đánh gãy lời của nàng, “A, nếu như không phải vì hắn, những tang thi kia sẽ không cướp lương thực của chúng ta, ta lúc đó nhìn thấy rõ ràng, cái tên tang thi vương kỳ quái kia lúc cướp được đồ ăn đầu tiên là đưa cho hắn.”
Tạ Tuyết Chu mím môi, trong lòng lạnh lẽo, cậu nhẹ giọng nói: “Vậy các ngươi muốn như thế nào?”
Thanh niên nói: “Còn có thể thế nào, tự nhiên là muốn gϊếŧ ngươi, miễn cho ngươi lúc sau chạy tới chỗ tang thi kia cáo trạng, phải biết, tang thi là kẻ địch của chúng ta, nhưng ngươi lại kết giao với chúng nó, ai biết được ngươi rốt cuộc là người tốt hay người xấu?”
Lời vừa nói xong, đã có người không chờ được lấy dao ra, còn nói với nữ nhân kia nói: “Chuyện của nam nhân ngươi đừng xen mồm, bằng không ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Nữ nhân câm miệng.
Tạ Tuyết Chu vốn muốn mở cửa xe chạy trốn, thế nhưng cửa xe đã sớm bị khóa, căn bản không mở ra, nhìn thấy dao càng ngày càng ép gần, cậu vội vàng rờ lên người, lấy dao hoa quả lúc trước giấu ở trong người ra, thế nhưng còn chưa kịp ngăn lại cái dao kia, cửa xe đột nhiên bị gỡ ra, là hoàn toàn bị gỡ ra, cửa xe cùng cái xe chia lìa.
Tạ Tuyết Chu quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen như mực.
Tịch Đăng nhảy lên xe, những người kia nhìn thấy Tịch Đăng lập tức hoảng hốt, người cầm đao cắn răng một cái thừa dịp Tạ Tuyết Chu đang quay đầu, tàn nhẫn đâm xuống cổ Tạ Tuyết Chu.
Tịch Đăng kéo Tạ Tuyết Chu còn đang thất thần ra, cánh tay của mình bị đao kia đâm trúng, nó nhìn xuống cánh tay mình, miệng đột nhiên mở ra, để lộ răng nanh.
Người đâm nó bị thương tực tiếp bị một quyền đánh bay ra ngoài.
Tạ Tuyết Chu từ đầu tới đuôi đều được Tịch Đăng che chở phía sau.
Đợi đến khi Tịch Đăng đánh bay hết toàn bộ đám người trong xe, nó mới kéo Tạ Tuyết Chu từ trên xe xuống.
Lúc đánh nhau, xe cũng đã ngừng lại.
Tạ Tuyết Chu xuống xe mới phát hiện cách đây không tới mười mét, đám tang thi đều đang đứng đó, chúng nó đều không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Tạ Tuyết Chu nhìn tay Tịch Đăng đang bị đao cắm vào, không có chảy máu, đương nhiên tang thi cũng sẽ không chảy máu, thế nhưng miệng vết thương khá lớn, liền lo lắng hỏi, “Ngươi không sao chứ? Chuyện này đều là lỗi của ta, là ta nhìn người không rõ, là ta quá ngu ngốc.”
Khóe mắt Tạ Tuyết Chu ửng hồng.
Tịch Đăng giơ tay xoa nhẹ tóc Tạ Tuyết Chu một cái, sau đó quay người đi.
Phiêu dật và Kính vàng mang đám tiểu đệ tới, chúng nó đồng loạt bắt đám người dưới đất lên.
Tạ Tuyết Chu lần này không quay đầu lại nữa, vội vàng đuổi theo Tịch Đăng, cậu lúc này cũng không muốn nghĩ xem đám người này rơi vào tay tang thi sẽ có kết quả gì.
Tịch Đăng đi ở phía trước dưới tình huống không ai nhìn thấy khẽ hạ xuống một giọt nước mắt, nó là siêu cấp mẫn cảm a, ngay cả cảm giác đau cũng khuếch đại vô cùng, thực sự là đau chết tang thi vương, con bà nó, cư nhiên là cái lỗ lớn như vậy! Nó ngay cả đao cũng không dám nhổ ra, vẫn là trở lại kêu Kính vàng giúp nó nhổ ra đi.
Nó đột nhiên bắt đầu đồng tình Răng nanh mỗi lần bị nó nhổ răng.
———
Nữ nhân co lại trên đất, nàng không dám động, đợi đến khi đám tang thi kia rời đi, nàng mới từ dưới đất bò dậy, chúng nó không gϊếŧ nàng, mà những người còn lại đều đã chết, nhóm tang thi thậm chí không có suy nghĩ biến họ thành đồng loại, mà trực tiếp gϊếŧ chết.
Cả người nữ nhân run lên, dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng tái nhợt như người chết.
Một cơn gió lạnh thổi đến, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, liền nhanh chóng bò lên xe, lái xe đi.