Thượng Đế nói, mạnh được yếu thua là quy tắc của thế giới này.
———
Cứ cho là tang thi không bình thường đi, thế nhưng Tạ Tuyết Chu là rất bình thường, cậu chưa từng nghĩa sẽ có một ngày mình bị một tang thi ôm kiểu công chúa, tuy rằng cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mạt thế sẽ đến, hay tang thi thật sự tồn tại.
Tạ Tuyết Chu sau khi thận trọng suy tư thực lực địch ta quá cách xa nhau, đau “trứng” mà từ bỏ ý định đánh lén xác ướp tang thi đang ôm mình.
Đám tang thi này có phải đầu bị hỏng rồi không, hay là đã tiến hóa tới cảnh giới khác?
Nghĩ tới cái này, Tạ Tuyết Chu lập tức cảnh giác lên, lúc trước đυ.ng phải tang thi đều không nói hai lời, trực tiếp cắn đến. Mà đám tang thi này không những ăn mặc kỳ quái, hành vi cũng hoàn toàn khác những tang thi khác.
Nghiền ngẫm xong Tạ Tuyết Chu cho ra một đáp án ——
Đám tang thi này có trí óc, hơn nữa xác ướp tang thi đang ôm mình có thể là thông minh nhất.
Nếu như suy nghĩ của Tạ Tuyết Chu bị những tang thi kia biết đến, đại khái sẽ phản bác: “Nói bậy! Lão đại nhà ta rõ ràng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Tịch Đăng tựa hồ phát hiện tâm tình mỹ nhân trong l*иg ngực không tốt, nó vỗ đầu đối phương một cái, đợi đối phương đem tầm mắt chuyển tới trên mặt mình, gương mặt bị bao kín không thể làm ra biểu tình gì, cho dù có làm đối phương cũng không thấy được. Nó dùng miệng để diễn tả suy nghĩ mình.
Tịch Đăng há miệng thật to, đợi đối phương trợn tròn mắt, mới ngậm lại. Ân, khi có bé tang thi nào không vui, nó đều dỗ thế này, xem đi, mỹ nhân cũng bị nó dỗ dành.
Tạ Tuyết Chu: Hàng này mở cái miệng lớn như chậu máu vậy với ta, chắc chắn là sẽ ăn ta rồi, ngược lại không biết trước khi ăn nó định làm gì.
Anh anh anh, chủng tộc bất đồng làm sao giao lưu.
Tịch Đăng một đường ôm vai chính thụ Tạ Tuyết Chu, đến thẳng một tòa biệt thự đã từng xem qua.
Nó đã sớm chuẩn bị xong, biết trước nội dung vở kịch, lúc vai chính thụ vừa một mình bị đẩy xuống nó không ngừng chạy theo, trên đường còn cùng tang thi vương của khu khác đánh một trận, đánh cho đối phương rụng một cái răng, đá mấy tiểu đệ của đối phương, dẫm cái gương mặt đặc biệt xấu xí kia xuống bùn, mới dương dương tự đắc trở về, tiếp tục gấp rút lên đường để tình cờ gặp gỡ vai chính thụ.
Mà nguyên nhân nó đánh nhau với tang thi vương của khu vực khác là, cái tên kia dám nói nó là “thằng gù nhà thờ đức bà”. Mẹ nó, không thể nhịn được, đánh!
Kỳ thực trên thế giới này, phần lớn tang thi đều thông minh, chỉ là vì bổ trợ cho hào quang nhân vật chính, nên đều giả vờ ngu ngốc, giúp cho vai chính công thụ quá quan trảm tướng(*). Chỉ là cái con tang thi vương kỳ ba này mới không thèm quản nhiều như thế, trong nguyên văn dựa vào đặc tính kỳ ba này mà một đường bước đi, chỉ có điều không gặp trúng vai chính công thụ, nên mới không có cảm giác tồn tại.
(*)Quá quan trảm tướng: vượt qua khó khăn mà tiến lênMà nó đám tiểu đệ của nó, nhìn thấy lão đại cũng không thèm giả trang ngu xuẩn, bọn nó cũng không cần giả vờ.
———
Lúc trước xem xét bên trong biệt thự thấy thứ gì cũng có, trong tủ lạnh còn có thịt đóng băng, nhìn là biết chủ nhân biệt thự là vội vàng trốn đi, cơ bản không mang theo gì.
Tịch Đăng không coi ai ra gì ôm Tạ Tuyết Chu đi vào, cũng không quan tâm đám tang thi phía sau bởi vì vấn đề ai tiến vào trước ai tiến vào sau hay đồng thời tiến vào mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Tịch Đăng đi tới phòng khách, động tác ôn nhu thả Tạ Tuyết Chu xuống.
Sau đó nó liền nhìn thẳng vào chân Tạ Tuyết Chu.
Còn đang chảy máu, nhân loại thật là yếu đuối.
Tạ Tuyết Chu thế nhưng lại nghĩ, nó có phải là đang chuẩn bị ăn ta không.
Tịch Đăng quay người tiến vào nhà bếp, sau đó bưng chậu nước sạch ra.
Tạ Tuyết Chu vốn muốn chạy trốn, nhưng từ cửa sổ nhìn thấy đám tang thi còn đang đánh nhau trước cửa, ha ha, trốn cái mông, đám tang thi kia đánh nhau còn kéo thịt trên mặt đối phương.
Hình ảnh này quá đẹp, cậu không dám nhìn.
Tịch Đăng theo hướng Tạ Tuyết Chu cũng nhìn sang, phát hiện trên nửa gương mặt xinh đẹp kia tràn đầy sợ hãi. Ánh mắt tang thi vương các hạ lập tức trầm xuống, đám tang thi kia đang dọa đầu bếp của mình sợ…
Tịch Đăng lập tức xông ra ngoài, không nói hai lời, đạp cửa, dọa bọn chúng toàn bộ ngừng lại, sau cốc đầu từng tên, rồi chỉ vào thịt thối trước mặt.
Mấy tang thi bị rớt thịt lập tức chạy tới nhận, sau đó bình tĩnh dán lại.
Lão đại không thích tang thi xấu xí.
Giáo huấn xong tiểu đệ Tịch Đăng lại trở về phòng khách.
Tạ Tuyết Chu sắc mặt cứng đờ ngồi trên ghế sa lon, sau đó nhìn xác ướp tang thi rửa sạch vết thương cho mình.
Thế nhưng tang thi vương rửa sạch xong liền mở miệng để sát vào vết thương, Tạ Tuyết Chu nghĩ thầm quả nhiên rửa sạch sẽ xong liền bắt đầu ăn.
Hả?
Chân Tạ Tuyết Chu run lên, tránh được động tác tiếp theo của Tịch Đăng.
Tại sao tang thi này lại liếʍ cậu? Cậu cũng không phải que kem.
Tịch Đăng bắt được chân Tạ Tuyết Chu, trừng đối phương một cái, sau đó cương quyết tiếp tục liếʍ vết thương trên đùi Tạ Tuyết Chu.
Lúc này, đám tang thi cũng đã chen vào toàn bộ, thấy cảnh này, rất nhiều tang thi đều hận không thể cào nát mặt Tạ Tuyết Chu.
Mẹ nó, lão đại còn chưa bao giờ liếʍ vết thương giúp chúng nó trị thương, có biết nước bọt lão đại trân quý bao nhiêu không cái tên xấu xí kia có biết không a! Cái tên nhân loại xấu xí kia lại còn phản kháng!
Liếʍ xong Tịch Đăng liền xoay người đi vào nhà bếp, quá tanh, nó muốn súc miệng.
Tạ Tuyết Chu sau khi bị liếʍ đến buồn nôn, liền nghe được thanh ấm súc miệng truyền tới từ nhà bếp truyền, sắc mặt càng tệ hơn. Lần đầu tiên không phải vì sinh tồn mà muốn gϊếŧ tang thi, hiện tại rất muốn chém chết cái tên xác ướp tang thi kia.
Bất quá, rất nhanh, biểu tình Tạ Tuyết Chu liền thay đổi, phát hiện vết thương vốn dữ tợn lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi khép lại.
Thiên, nước bọt tang thi kia lại có năng lực này.
Tịch Đăng vừa ra, liền nghe thấy tiểu đệ của mình đang mồm năm miệng mười, chúng nó đang cáo trạng, nói vai chính thụ vừa mới ghét bỏ nước bọt của nó.
Tịch Đăng liếc chúng nó một cái.
Nhóm tang thi an tĩnh.
Tịch Đăng đi tới trước mặt Tạ Tuyết Chu, Tạ Tuyết Chu bị ánh mắt của nó làm sợ run một cái.
Đôi mắt nó đen như mực, hoàn toàn khác những tang thi khác.
Tịch Đăng nghĩ một hồi, sau đó liền đi tới trước mặt một tiểu đệ của mình, từ trong túi đối phương móc ra giấy bút, mới ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu lập tức né sang bên kia một chút.
Tịch Đăng không thèm nhìn Tạ Tuyết Chu, mà trải thẳng giấy lên bàn, động tác vụng về lấy bút viết chữ.
Nó viết quá nghiêm túc, Tạ Tuyết Chu không nhịn được nhìn sang.
Tịch Đăng viết xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ khi biến thành tang thi vương, nó đã lâu không viết chữ, nên viết rất xấu.
Nó viết xong liền dựng thẳng giấy trước mặt Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu nhìn một cái liền ngẩn người.
Trên giấy viết là, “Mỹ nhân, ngươi nấu cơm cho bản vương, bản vương sẽ không ăn ngươi.”
Tịch Đăng thu giấy về, tiếp tục viết, viết xong liền cho Tạ Tuyết Chu xem.
“Đồng ý liền gật đầu, không đồng ý liền ăn ngươi.”
Tạ Tuyết Chu dưới ánh mắt đối phương cứng ngắc gật nhẹ đầu.
———
Nhóm tang thi phía sau còn nói to.
Tang thi giáp: “Lão đại viết thư tình cho cái tên xấu xí kia.”
Tang thi ất: “Lão đại chưa bao giờ viết chữ, đều toàn đánh người.”
Tang thi bính: “Ta muốn học đọc (100 loại phương pháp gϊếŧ chết tình địch).”
…
Tịch Đăng hài lòng trực tiếp xách vai chính thụ Tạ Tuyết Chu tới nhà bếp, sau đó mở tủ lạnh ra, chỉ đống thịt trong tủ lạnh.
Tạ Tuyết Chu đột nhiên nghĩ, thì ra cái tên tang thi này dù kén ăn, vẫn thích ăn thịt.
Tạ Tuyết Chu dò xét xuống bếp, phát hiện vật dụng cư nhiên đều có đủ. Cậu từ nhỏ đã là cô nhi, đều tự mình nấu ăn, cho nên làm cơm đối với cậu mà nói, không hề khó khăn, thậm chí còn có rất nhiều người khen cậu nấu ăn ngon.
Tạ Tuyết Chu cũng cảm thấy đói bụng, cười cười với xác ướp tang thi đang nhìn mình, “Ngươi đi ra ngoài trước đi, một mình ta ở đây là được rồi.”
Tịch Đăng không nhúc nhích, Tạ Tuyết Chu nhíu mày, nó không hiểu mình nói gì sao? Nhưng mà nó biết viết chữ.
Lúc này, Tịch Đăng đột nhiên lấy khối thịt từ trong tủ lạnh ra, đặt khối thịt đã đông cứng ngắc lên thớt, sau đó rút dao ra, mấy lần liền liền cắt thịt ra thành nhiều mảng nhỏ.
Cắt xong nó mới đi tới cửa bếp, đứng vững, tựa hồ quyết tâm nhìn Tạ Tuyết Chu nấu ăn.
Tạ Tuyết Chu khóe miệng giật một cái, chỉ có thể nấu ăn dưới ánh mắt của tang thi.
Tạ Tuyết Chu nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định làm thịt chín.
———
Đáng thương tang thi vương không kìm được liên tục nuốt nước bọt, đầu lưỡi không nhịn được duỗi ra liếʍ liếʍ môi mình.
Tạ Tuyết Chu mới vừa bày thức ăn lên bàn, tang thi vương bên cạnh đã nhòm ngó rất lâu liền vọt vào, nó giật một đôi đũa, dùng nước súc miệng sau, liền gắp thịt ăn.
Tạ Tuyết Chu thậm chí không kịp ngăn cản, liền thấy thịt rơi trên đất.
Tịch Đăng nóng choáng váng, không ngừng le lưỡi.
Tạ Tuyết Chu đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy tên trước mắt này thật giống một con chó lớn, giống y như là Husky.
Từ lúc mạt thế tới nay, đây là lần đầu tiên Tạ Tuyết Chu thật lòng bật cười.
Năm ngày, tất cả mọi thứ đều thay đổi, người thân, bằng hữu, bạn học, tất cả mọi người đều muốn tiếp tục sống, mạng người thành thứ rẻ mạt nhất.
Rẻ mạt thấp kém, xấu xa tàn nhẫn.
Tịch Đăng cúi đầu nhìn thấy miếng thịt đáng thương nằm dưới đất, suy nghĩ vài giây, liền ngồi xổm xuống.
Tạ Tuyết Chu vội vã ngăn cản động tác chuẩn bị gắp thịt của nó, nói: “Cái kia dơ rồi, đừng ăn.”
Tạ Tuyết Chu nhìn chằm chằm đôi mắt đen như mực của đối phương, không biết nó có thật sự hiểu mình đang nói gì hay không, kỳ thực, một cái tang thi làm sao có thể sợ dơ, mình có phải là quá lo chuyện bao đồng?
Nhưng là tang thi lại thật sự đứng lên, nó đưa tay bưng món ăn kia lên, liền quay người đi ra ngoài.
Tạ Tuyết Chu trong phút chốc không biết nên làm gì, theo sau nó đi ra ngoài, liền phát hiện xác ướp tang thi dĩ nhiên tìm một cái quạt ra, sau đó kéo một tên tang thi tới, cái tên tang thi kia mặt không những mặt tương đối sạch sẽ, lại còn đeo một cái kính gọng vàng.
Tịch Đăng nhét cái quạt cho thủ hạ nhà mình, sau đó ra hiệu đối phương nhanh quạt nguội đồ ăn.
Tang thi kia lập tức bắt đầu quạt.
Tạ Tuyết Chu, “…”