*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tịch Đăng cũng nhận ra cô gái trẻ kia là ai, nói chính xác, người đang mặc trang phục như một cô gái kia chính là Lạc Duy. Cậu lập tức nhíu mày, ánh mắt phóng tới người đàn ông đang đuổi theo Lạc Duy. Mặt mày của người đàn ông đó rất lãnh đạm, chỉ khi nhìn Lạc Duy, đôi mắt của hắn mới có chút độ ấm.
Lúc Lạc Duy chạy xuống cầu thang, y quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang bước xuống cầu thang và vẫy tay với hắn. Lạc Duy không nói lời nào chỉ cong môi nở một nụ cười.
“Đó là công tước Sid Wood và con nuôi của ngài ấy. Nghe nói ngài ấy rất cưng chiều con nuôi của mình.”
Giọng của Dennis vang lên bên tai Tịch Đăng.
Tịch Đăng tùy ý gật đầu.
Hai giờ sau đó, Tịch Đăng luôn nhìn thấy Lạc Duy và người đàn ông ấy thân mật tương tác. Hầu hết thời gian Lạc Duy đều ngồi ở trong lòng của người đàn ông. Người đàn ông không tránh né người khác, nhưng hắn rất ít khi nói chuyện, chủ yếu là Lạc Duy nói vào tai hắn, nhìn dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người, không ai dám đi lên quấy rầy bọn họ.
Tịch Đăng liếc xéo nhìn hai người mấy lần, mới nghiêng đầu nói với Dennis, “Dennis, tôi muốn ăn một chút đồ ngọt. Anh có thể đi lấy cho tôi không?”
Dennis đồng ý, đợi cho đến khi hắn xoay người rời đi, Tịch Đăng mới chầm chậm bước lên cầu thang. Chân của cậu chưa hoàn toàn bình phục, vì vậy cậu đi rất chậm. Khi cậu đi đến cửa sổ kính nơi cậu ngã xuống, một giọng nói bỗng vang lên ở phía sau.
“Tiểu Ann, tại sao em lại chạy đến chỗ này?”
Tịch Đăng quay đầu lại, phát hiện là Basse. Hôm nay, Basse mặc một bộ Tuxedo* màu trắng với một nụ cười trên mặt.
*Tuxedo: hay dinner jacket xuất hiện từ những năm 1989 tại Anh, Tuxedo được dùng như một lễ phục truyền thống chỉ mặc vào những dịp thực sự đặc biệt. Thiết kế của Tuxedo có phần ve cổ áo luôn phải may bằng vải satin bóng, áo có thể may một hoặc hai hàng khuy và trang phục này chỉ được sử dụng vào những bữa tiệc hay sự kiện trang trọng diễn ra sau 6 giờ tối. Tuxedo cổ điển là trang phục chỉ tầng lớp quý tộc mới có dịp mặc.Đợi cho đến khi Basse bước về phía trước một bước, Tịch Đăng mới lùi về sau một bước, “Lạc Duy, dừng lại.”
Basse dừng chân lại, biểu cảm bối rối xuất hiện trên khuôn mặt anh, “Tiểu Ann, em nói cái gì vậy?” Anh ta liếc nhìn xung quanh, rồi quay đầu vừa lo lắng vừa khó hiểu nhìn Tịch Đăng, “Em gọi anh là gì?”
“Tôi gọi cậu là Lạc Duy.” Tịch Đăng đột nhiên nở một nụ cười khıêυ khí©h. “Đây chỉ là thế giới mà cậu thôi miên ra, tất cả đều là tưởng tượng của cậu, cậu muốn cho tôi thấy cậu và Sid có bao nhiêu ân ái, nhưng tôi không phải là một kẻ ngốc, ai lại tin vào chuyện mình chết đi rồi sống lại chứ.”
Basse chậm rãi thu lại biểu tình của y, “Đây không phải là những gì tao tưởng tượng, thực sự có chuyện chết đi sống lại, những điều này đã xảy ra trước đây.” Y quay đầu nhìn hai người đang dựa vào nhau ở tầng dưới, biểu tình của y như thể hoài niệm về một ký ức xa xôi nào đó, đôi mắt xanh biếc lúc này đã trở thành biển rộng, mặt biển sóng gió dâng trào mãnh liệt.
Nếu Tịch Đăng không biết đời trước đã xảy ra chuyện gì với Lạc Duy, chỉ sợ cậu sẽ bị thế giới thôi miên này che giấu. Đời trước Lạc Duy không bao giờ chịu gần gũi với cha nuôi của mình. Đây chính là sơ hở lớn nhất trong thế giới thôi miên của y.
Về phần Basse, anh ta chính là
Lạc Duy. Tịch Đăng đã phát hiện ra điều này khi ở cùng với anh ta. Basse có đôi khi giống như một người anh trai hoàn hảo của Tịch Đăng, nhưng đôi khi đôi mắt của anh ta trông rất đáng sợ, Basse nghĩ rằng Tịch Đăng không nhìn thấy nó. Nhưng không, cậu vẫn nhận ra sự khác thường bên trong ánh mắt tưởng chừng như vô cùng ôn nhu kia.
Thời gian quay trở lại ngày Tịch Đăng bị đẩy xuống.
Đó là một buổi chiều mùa đông u ám, mỗi bước đi của Tịch Đăng đều vang lên tiếng giày da thanh thúy rơi trên nền gạch. Trong tay cậu vẫn còn cầm chiếc tàu lửa làm bằng gỗ.
“Đông…”
Tiếng chuông bỗng vang lên, Tịch Đăng không khỏi dừng bước nhìn lên chiếc đồng hồ khổng lồ treo trên tường. Chiếc đồng hồ khổng lồ kia làm bằng đồng, uy vũ sâm nghiêm, ở bên trong tòa lâu đài này thoạt nhìn có vài phần đáng sợ. Mà lúc Tịch Đăng đang ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ, cậu bị ai đó đẩy xuống.
Cậu chẳng kịp nhìn rõ cái gì, chỉ nhìn thấy gió thổi vào cửa sổ vì kính bị vỡ, đem bức rèm cuộn lên.
Tịch Đăng đã bị thôi miên vào lúc đó.
Lạc Duy từng gặp một nhà thôi miên ở kiếp đầu tiên. Sau cái chết của cha nuôi, y đã đi theo nhà thôi miên đó học tập chăm chỉ trong vài năm, vốn Lạc Duy định sẽ quay về trả thù, nhưng lại bất ngờ bị tai nạn xe hơi nên trọng sinh.
Tịch Đăng nhìn vào cửa sổ kính trước mặt, bất động thần sắc một lát rồi mới di chuyển, “Làm thế nào tôi mới thoát khỏi thế giới thôi miên này?”
Basse. Không. Hiện tại nên gọi y là Lạc Duy. Khi Lạc Duy quay đầu lại, quả nhiên đã biến trở về khuôn mặt của mình. Vẻ mặt y tối tăm nhìn chằm chằm vào Tịch Đăng, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng, “Trừ khi mày chết.”
Lạc Duy vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tịch Đăng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ không chút do dự. Cửa kính pha lê vỡ tan, mảnh vụn rơi đầy đất. Gió đêm mùa hè từ bên ngoài tràn vào. Lạc Duy nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, mọi thứ phía sau y bắt đầu sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tất cả những bức tranh nổi tiếng trên tường rơi xuống đất, chiếc bình hoa vỡ tan trong không khí mỏng manh. Đám đông đang đứng dưới lầu bắt đầu biến mất từng người, từng người một, và cuối cùng, chỉ còn lại Lạc Duy mặc một bộ tuxedo trắng.
***
Tịch Đăng mở mắt ra liền cảm thấy ngực đau dữ dội, như thể có ai đó vừa đấm mạnh vào. Chờ đến khi mọi thứ hòa hoãn lại, cậu mới phát hiện mình đang ngủ ở trong căn phòng sau khi cậu biến thành Heller, trên đùi bị bó thạch cao, được treo lên cố định. Có vẻ như thời gian cậu bị thôi miên không dài lắm, vết thương của cậu vẫn chưa lành.
Tịch Đăng nhìn vào chiếc chuông vàng bên cạnh giường, phải mất một lúc lâu sau cậu mới rung được chuông. Chờ đến khi nhìn thấy Ân Thập Lục, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi……”
Cậu nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Ân Thập Lục đứng ở cửa, nói, “Qua đi xem thử cậu ấy đi.” Tịch Đăng lúc này mới chú ý phía sau Ân Thập Lục còn có người.
Sau khi được bác sĩ gia đình của gia đình Wood kiểm tra cẩn thận, Ân Thập Lục mới đi đến bên giường Tịch Đăng, hắn không ngồi xuống, chỉ cúi đầu nhìn Tịch Đăng.
“Cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Tịch Đăng mím môi dưới, “Vẫn ổn.”
“Chờ vết thương của cậu tốt lên thì hãy rời khỏi lâu đài này đi, tôi đã thông báo cho gia tộc của cậu rồi.”
Biểu cảm của Ân Thập Lục luôn lãnh đạm như thế, như thể Tịch Đăng chẳng qua chỉ là một người xa lạ.
“Cộc cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa.
Tịch Đăng và Ân Thập Lục đều quay đầu nhìn, phát hiện ra đó là Lạc Duy. Lạc Duy mỉm cười và bước tới đứng cạnh Ân Thập Lục, thần sắc có chút ngạo mạn nói với Tịch Đăng, “Lần này thực sự xin lỗi, em chỉ muốn hù anh một chút thôi. Không nghĩ rằng làm anh ngã. Chúng ta sẽ bồi thường cho anh một khoản tiền, anh bây giờ có thể yên tâm dưỡng thương. “
Sau khi nói lời này, y ngước nhìn Ân Thập Lục, “Ba ba, con nói có đúng không?”
Ân Thập Lục hơi cong môi, giơ tay xoa xoa đầu Lạc Duy, “Lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa.”
Mấy ngày kế tiếp, Ân Thập Lục và Lạc Duy đều không xuất hiện trước mặt Tịch Đăng, Tịch Đăng mỗi ngày chỉ gặp gia đình bác sĩ và người hầu. Hôm Tịch Đăng tháo thạch cao, cậu bị người cưỡng chế đưa tới cổng lâu đài, để lại hành lý và một khoản tiền dưới chân. Người hầu làm việc này đứng ở bên trong cánh cửa, vẻ mặt khinh thường nhìn Tịch Đăng, “Chủ nhân của chúng ta bảo cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Dáng vẻ ngữ khí của hắn ta giống như Tịch Đăng là một thứ đồ vật gì đó rất dơ bẩn. Thật vậy, hiện tại Tịch Đăng tựa như một món đồ vật bẩn thỉu bị chủ nhân ném đi.
Tịch Đăng cũng không trả lời, cậu chịu đựng cơn đau ngồi lên trên hành lý là một chiếc túi duffel*.
*Túi duffel: hay còn gọi là túi trống, là một dạng túi xách đặc biệt. Theo đúng thuật ngữ trong tiếng anh là Barrel, dùng để chỉ một loại túi hình ống, dáng khá giống thùng phi hình trụ. Dành cho các nhân viên không ủy nhiệm trong quân đội, cho du lịch, thể thao và giải trí.Cậu biết sáng sớm hôm nay Ân Thập Lục và Lạc Duy đã ngồi xe đi ra ngoài, vì vậy cậu quyết định chờ cho đến khi họ trở về.
Người hầu kia nhìn thấy Tịch Đăng không chịu rời đi, hắn ta lập tức trừng mắt, “Tại sao cậu còn chưa chịu đi?”
Tịch Đăng liếc hắn ta một cái, bình tĩnh nói, “Chân tôi đau, lại không có xe, đi như thế nào? Chưa kể tuyết còn chưa tan. Anh để tôi ngồi đây một lát đi.”
Thân thể của Heller vốn nhỏ nhắn. Tịch Đăng ngồi ở đó, tựa như một chú thỏ nhỏ bé cô đơn, hơn nữa sắc mặt cậu tái nhợt, thoạt nhìn trông thật đáng thương.
Người hầu không chịu bỏ qua. Hắn ta đi tới, đẩy Tịch Đăng một cái, thấy cả người cậu chật vật té ngã ở trên nền tuyết trắng lạnh băng, thậm chí trên tóc cũng dính đầy tuyết, sắc mặt hắn ta mới khá hơn một chút.
“Gia tộc Wood của chúng ta không phải là trại tị nạn, thành phần nào cũng giữ, cậu đi nhanh đi.”
Tịch Đăng dùng tay chống lên mặt tuyết rét lạnh, từ từ ngồi dậy. Biểu tình của cậu rất bình tĩnh, hoàn toàn không vì bị người vũ nhục mà khó chịu, tức giận, hay đau lòng.
“Tôi sẽ ngồi một lúc.”
Thanh âm của cậu rất thấp.
*********
Trúc:
Như mình đã nói trước đó rồi, tùy theo tâm trạng và hoàn cảnh, xưng hô ở thế giới này sẽ hơi loạn bởi vì sự biếи ŧɦái của Lạc Duy. Y lật mặt hơn lật bánh tráng nữa đó╮(╯_╰)╭