*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tịch Đăng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi tất trắng tinh như ngọc trai dài đến giữa đùi, làn váy to rộng chỉ che đến đầu gối. Mái tóc vàng được cậu đơn giản cột lên, làm lộ ra toàn bộ gương mặt tinh xảo. Đôi mắt xanh của cậu giống như hai viên ngọc bích trong suốt.
Lạc Duy ngồi đối diện Tịch Đăng trong chiếc quần yếm kẻ sọc màu nâu xám với chiếc áo sơ mi màu be. Y còn đeo một chiếc nơ đen, trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Tịch Đăng chớp chớp mắt, “Lạc Duy, chúng ta chơi gì vậy?”
Lạc Duy im lặng liếc nhìn Tịch Đăng. Nhìn khuôn mặt tựa như một con búp bê thực sự của đối phương, Lạc Duy vô cùng muốn lấy con dao giấu ở dưới giường ra, đâm Tịch Đăng mấy nhát. Hừm, được rồi, không thể xúc động được.
“Chúng ta chơi cờ đi, người thua phải nghe theo lời của người thắng.”
Lạc Duy học chơi cờ từ cha nuôi của mình, y sẽ không thua kẻ trước mặt này.
Một lát sau, Lạc Duy vẻ mặt cứng đờ nhìn Tịch Đăng đang hoan hô thành tiếng, cánh tay còn vẫy vẫy mấy cái trên không trung.
“Anh thắng rồi, Lạc Duy muốn làm cái gì nè?”
“Tùy tiện.” Lạc Duy cứng rắn đáp lời.
“Đàn một bài đi.”
Lạc Duy cau mày, “Đàn cái gì?”
“《Für Elise》 đi.”
*Für Elise: là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Beethoven dành tặng cho Elise. Cô
là người bạn, cũng là học trò của ông.Bài này cực kỳ quen thuộc luôn, thường được cài trong các hộp nhạc đó:TruyenHDLạc Duy liếc nhìn Tịch Đăng, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị đi đến phòng piano. Tịch Đăng cũng nhanh chóng đứng dậy, thấy Lạc Duy sắp ra khỏi cửa, nhịn không được liền nói, “Lạc Duy, đợi anh với.”
Lạc Duy vẫn còn nhớ y học 《 Für Elise 》 vào một buổi chiều mùa hè. Bên ngoài mùi hoa Sơn Chi* thơm nồng xông vào mũi. Hôm đó ba ba có uống chút rượu, hắn rất hào hứng, nâng cằm của y lên, hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, “Lạc Duy, ta dạy cho con một bài được không?”
*Hoa Sơn Chi:
Còn có tên khác là dành dành, chi tử, thuỷ hoàng chi,… ra hoa vào khoảng tháng 3-5, kết quả vào khoảng tháng 6-10. Mọc hoang ở những nơi gần nước. Còn được trồng làm cảnh,để
làm sạch bầu không khí và giúp chống lại ô nhiễm môi trường.Đôi mắt ấy sáng ngời.
Lạc Duy mở nắp đàn, ngón tay thon dài lướt trên những phím đen trắng. Y rũ mắt xuống, bên trong đó đong đầy nỗi nhớ bất tận.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên ấn lên một phím đàn, làm piano phát ra thanh âm chói tai, điều này khiến cho Lạc Duy có chút giận dữ ngẩng đầu.
“Heller Sterling!”
Đôi mắt Tịch Đăng khẽ cong, “Hả?” Nụ cười của cậu quá rực rỡ, làm Lạc Duy càng muốn duỗi tay hung hăng tát một cái lên gương mặt đang tươi cười kia.
Lạc Duy mím chặt môi, kìm nén cơn giận trong lòng, “Anh bỏ tay ra, tôi muốn đàn.”
Tịch Đăng a một tiếng, rồi tránh ra.
Âm thanh mượt mà và dễ nghe của đàn piano bắt đầu tràn ngập căn phòng, thời gian dường như chững lại.
Khi Lạc Duy gần như đắm chìm vào âm nhạc, bỗng y nghe thấy tiếng cello*.
*Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với violon (vĩ cầm). Giống như violon, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với violon, cello có kích thước lớn hơn và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp cello giữa hai chân.Lạc Duy không khỏi nhìn qua nơi phát ra âm thanh, mới phát hiện ra đó là Tịch Đăng. Tịch Đăng ngồi tùy ý trên chiếc ghế sô pha màu xanh đậm, đặt chiếc cello giữa hai chân, mái tóc vàng dài buông xuống hai bên cạnh gò má trắng như tuyết. Đôi mắt cậu an tĩnh hơn bao giờ hết.
Lạc Duy không khỏi nhìn qua nơi phát ra âm thanh, mới phát hiện ra đó là Tịch Đăng. Tịch Đăng ngồi tùy ý trên chiếc ghế sô pha màu xanh đậm, đặt chiếc cello giữa hai chân, mái tóc vàng dài buông xuống hai bên cạnh gò má trắng như tuyết. Đôi mắt cậu an tĩnh hơn bao giờ hết.
Lạc Duy dừng lại, vài bước bước tới trước mặt Tịch Đăng, giật chiếc cello trong tay cậu, tùy ý ném nó lên trên thảm, “Heller.” Y ép sát vào mặt Tịch Đăng, thẳng đến khi đem người khống chế ở trong không gian nho nhỏ ở sô pha.
“Hở?”
Lạc Duy nâng khóe môi lên, môi y rất đỏ.
“Anh biết không? Tôi cảm thấy phát ốm mỗi khi thấy anh giả vờ thuần khiết quyến rũ tôi.”
Tịch Đăng đặt tay lên sô pha, vô thức xoa xoa, “Anh không quyến rũ em.”
“Không có?” Hai ngón tay Lạc Duy bóp chặt cái cằm nhỏ xinh thanh tú trước mặt, “Anh ở trong mắt tôi chính là một kỹ nữ, leo lên giường ba ba tôi rồi còn muốn lên giường với con trai của ông ấy phải không? Anh muốn dùng giường kỹ của mình nói cho những người đã bồi dưỡng anh rằng, ồ, tôi Heller Sterling, là kỹ nữ lợi hại nhất trên thế giới, chỉ cần lắc lắc mông, đàn ông sẽ chen lấn nhau nhào đến.”
Môi Tịch Đăng trắng bệch, tránh ra tay của Lạc Duy định leo xuống sô pha, nhưng lại đột ngột bị kéo lại.
“Anh muốn làm gì? Bị tôi vạch trần thẹn quá thành giận?”
Tịch Đăng bị đè ở trên sô pha, mái tóc vàng óng như thác nước xoã tung. Cậu mím môi, ánh mắt không trốn tránh mà nhìn thẳng vào Lạc Duy
“Anh không biết những từ này của em có nghĩa gì, nhưng nếu em cứ xúc phạm anh như vậy thì…”
“Vậy thì anh sẽ làm gì?” Lạc Duy mỉa mai nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng bỗng dưng cười, sóng mắt lưu chuyển có vài phần mị ý, cậu đột nhiên giơ tay bất ngờ kéo Lạc Duy xuống và bắt đầu hét lên, “Sid, Sid, Lạc Duy, đừng làm vậy!”
Lạc Duy nhất thời kinh ngạc nhìn gương mặt gần gũi kia. Cặp mắt màu xanh thẳm nhanh chóng tràn ngập nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê theo khóe mắt chảy xuống, trượt vào mái tóc dài màu vàng. Y thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt đối phương, mềm mại, ngắn ngủn. Lạc Duy đang muốn bò dậy cho đối phương một bài học, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, theo sau là tiếng gầm giận dữ của cha nuôi.
“Lạc Duy Wood, con đang làm cái gì vậy?!”
Khi Lạc Duy bị phạt quỳ trên mặt đất, y vẫn luôn hướng mắt về phía Tịch Đăng.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp, ngây thơ, trong sáng và tràn đầy sự ủy khuất kia lại che giấu ác ý.
Chủ nhân của đôi mắt đó đang nép mình trong vòng tay của một người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ hắn không chịu nới lỏng, khuôn mặt cậu hơi đỏ vì vừa khóc lớn trước đó.
Thật không cam lòng.
Lạc Duy muốn trả thù Heller một lần nữa.
Từ cơ thể đến tâm trí.
***
Lạc Duy quỳ gối suốt hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi Tịch Đăng chạy tới chỗ Ân Thập Lục cầu tình y mới được phép đứng dậy trở về phòng.
Khi Lạc Duy được Ron đỡ dậy, y nhìn thấy Tịch Đăng. Tịch Đăng có lẽ mới tắm xong. Cậu chỉ mặc một chiếc váy ngủ viền ren màu trắng tinh tế, để lộ hai chân trắng nõn thon dài, mái tóc dài xoã tung trước ngực. Mùi hương tắm trên người Tịch Đăng cho dù Lạc Duy đứng cách cậu bốn năm mét vẫn có thể ngửi được.
Lạc Duy tránh khỏi tay Ron, chầm chậm đi tới bên người Tịch Đăng, sau đó tiến đến tai của đối phương, thanh âm khe khẽ mà âm trầm, “Heller, trò chơi còn chưa kết thúc.”
“Hả?” Đôi mắt của Tịch Đăng hơi mở to, từng sợi lông mi đều có thể thấy rõ ràng.
“Trong ngăn kéo bị khóa trong thư phòng của ba ba tôi, có một món đồ chơi khi còn nhỏ tôi đã chơi phát ngán. Nếu anh có thể lấy nó ra, tôi sẽ đáp ứng một điều kiện với anh, bất cứ chuyện gì cũng được.”
Lạc Duy cười như con rắn ở vườn địa đàng đã câu dẫn Adam. Con rắn phun ra chiếc lưỡi dài mê hoặc cho đối tượng của nó.
“Bất cứ chuyện gì đều có thể?”
“Đương nhiên.”
“Nếu anh không thể lấy nó thì sao?”
“Vậy anh đáp ứng tôi một chuyện, yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu anh tự sát.”
***
“Vậy thì tôi phải nói cái gì bây giờ?”
Tịch Đăng đang ngồi trên một chiếc ghế tựa lớn trước bàn làm việc. Bởi vì thay đổi thân thể, cậu hoàn toàn lọt thỏm vào bên trong. Cậu cà lơ phất phơ* đặt một chân lên tay vịn, một tay chơi với con tàu lửa bằng gỗ trong tay.
*Cà lơ phất phơ (吊儿郎当)
hay
bất cần đời: hình dung dáng vẻ không chỉnh, tác phong tản mạn, lười nhác không câu nệ, thái độ không nghiêm túc, không chuyên chú.Ân Thập Lục ngồi trên sô pha ở thư phòng, đôi chân dài bắt chéo lên nhau. Trên đùi hắn đặt một quyển sách, “Em muốn nói cái gì?”
Tịch Đăng từ ghế trên nhảy xuống, đi đến bên cạnh Ân Thập Lục ngồi xuống, cậu nhìn đôi chân dài vốn dĩ thuộc về mình, bĩu môi, “Nếu là anh, anh sẽ nói gì?”
“Em có nhớ nhiệm vụ chính của chúng ta là gì không?”
“Làm cho cậu ta không còn thích cha nuôi của mình nữa.”
“Đúng rồi, cầm món đồ chơi này đi, để cho cậu ta chủ động lăn ra khỏi lâu đài này, cắt đứt quan hệ với gia tộc Wood.” Ân Thập Lục gấp cuốn sách lại và nở một nụ cười với Tịch Đăng.
Rõ ràng là cùng một cơ thể, nhưng khi Ân Thập Lục ở bên trong, lại hoàn toàn khác với cậu.
“Anh thật là xấu.” Tịch Đăng nhíu mày, “Nhưng tôi thích.”