*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kurihara bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tịch Đăng, chỉ là bạch nhãn kinh thường kia không tự giác nhiễm mị hoặc, ngược lại thoạt nhìn chẳng hung dữ gì, bởi vậy cũng không hù đến Tịch Đăng.
“Quả nhiên vốn không nên kêu ngươi chạy vặt, bây giờ ngay cả cự tuyệt cũng không hạ thủ được.” Kurihara nói xong, hơi hơi mỉm cười, vươn ngón tay bạch ngọc chỉ cánh môi mình, “Hôn một cái, ta sẽ suy xét có nên giúp ngươi hay không.”
Mặt Tịch Đăng tức khắc đỏ lên, liếc mắt không nhìn Kurihara.
Kurihara thở dài thật mạnh một hơi, “Vẫn là tiểu Chisima hồi nhỏ đáng yêu hơn.”
Kurihara nói xong liền len lén nhìn Tịch Đăng, phát hiện đối phương chỉ đỏ mặt, cũng không có hành động gì khác, trong mắt hắn hiện lên tiếc nuối.
Kurihara đem ngón tay hơi hơi uốn lượn, nhẹ nhàng gõ trên bàn vài cái, “Việc này ngươi đã từng đề cập với Aoki chưa?”
Ánh mắt Tịch Đăng chuyển lạnh, “Hắn không đồng ý.”
Trong mắt Kurihara lóe lên kinh ngạc, sau khi kinh ngạc liền nhíu mày lại.
Hắn suy tư một phen, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cười nhìn Tịch Đăng, “Ta đáp ứng giúp ngươi một lần, trang điểm cho ngươi một lần, ta cũng muốn nhìn dáng vẻ Chishima hóa thành nghệ kỹ sẽ như thế nào. Nhưng mà nếu ngươi muốn trở thành nghệ kỹ, còn cần Aoki đồng ý mới được. Huống hồ……”
Kurihara hơi ghét bỏ liếc mắt nhìn Tịch Đăng, “Muốn làm nghệ kỹ, bộ dáng này của tiểu Chishima hoàn toàn không phù hợp.”
“A?” Đôi mắt Tịch Đăng mở to.
Kurihara xích lại gần Tịch Đăng, ngữ khí thập phần nghiêm túc, “Làn da không đủ mềm, không đủ trắng, trên người không có mùi hương. Ừmm biết khiêu vũ không?”
Thừa cơ hội khi thân thể Tịch Đăng đang cứng đờ, Kurihara nhéo hai cái trên mặt thiếu niên, hắn vỗ trán nói: “Bộ dáng này của ngươi chỉ biết dọa khách nhân chạy thôi, thân thể và gân cốt còn thô cứng hơn cả cái bàn. Không biết khiêu vũ, trà đạo thì sao?”
Một lát sau, Kurihara vừa nhấp một ngụm nước trà, liền lập tức buông xuống, thè lưỡi, “Ngươi thả bao nhiêu lá trà thế? Còn có nước này, ngươi muốn nóng bỏng lưỡi khách nhân sao??? Thật may, ngươi còn am hiểu nhạc cụ, Shakuhachi của ngươi đâu? Lấy ra đây thổi một khúc cho ta nghe xem.”
Kurihara nói xong lời này, bỗng phát hiện thiếu niên trước mắt không động đậy, tay đặt ở trên đầu gối giật giật, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
“Sao thế? Tiểu Chishima.”
Tịch Đăng ngẩng đầu cười cười với Kurihara, “Đổi nhạc cụ khác đi, đàn tỳ bà* cũng không tồi.”
*Đàn tỳ bà:“Cái đó? Vì sao ngươi không dùng Shakuhachi ngươi am hiểu nhất?” Kurihara quan sát Tịch Đăng, chú ý biểu tình biến hóa của đối phương, “Cây Shakuhachi kia là lễ vật năm ngươi mười tuổi, lúc trước ngươi thích nó như vậy, sao bây giờ lại đem nó ném đi?”
Tịch Đăng nghe xong lời này, kinh ngạc mà nhìn Kurihara. Kurihara quay đầu đi, “Ta không có giúp ngươi nhặt về đâu, phỏng chừng hiện tại bị mèo hoang ngậm đi rồi.”
Mèo hoang ngậm Shakuhachi đi?
Sợ rằng không có.
Tịch Đăng nói: “Ta chỉ là không thích Shakuhachi nữa thôi.”
Kurihara thở dài lại cũng không xoắn xuýt chuyện này quá sâu.
“Tỳ bà cũng được, mấy ngày tới ngươi luyện tập nhiều hơn một chút, hiện tại trước tiên chúng ta đi giải quyết một vấn đề khác đã.”
Kurihara đưa Tịch Đăng đi đến phòng tắm, lôi kéo thiếu niên hướng vào gian trong, cuối cùng dừng lại trước mặt một cái bồn tắm.
Nước trong bồn tắm đang bốc hơi nóng, mà trên mặt nước đổ một tầng thật dày cánh hoa, tựa hồ đem nước trong bồn đều nhuộm thành sắc đỏ.
Cằm Kurihara hướng về phía bồn tắm bên kia nhẹ nhàng điểm một cái, “Vào đi, ta đã bảo người chuẩn bị rồi.”
Bước chân Tịch Đăng xê dịch ra phía sau một chút, “Đó là làm gì?”
Kurihara bắt lấy cánh tay Tịch Đăng, yêu kiều cười, “Làm ngươi từ trong ra ngoài tỏa ra mùi hương.”
Một lát sau, Tịch Đăng chỉ lộ ra cái đầu ở trong nước. Kurihara ngồi ở bên cạnh bồn tắm, thanh âm nhẹ nhàng, “Cái này ít nhất phải ngâm nửa ngày, ta đã sai người luôn chuẩn bị nước ấm, lạnh lại thêm.” Nói xong quay đầu lại đưa thứ gì đó vào bên môi Tịch Đăng.
Tịch Đăng tập trung nhìn vào, phát hiện là một viên thuốc màu đỏ thẫm, thiếu niên hơi khó hiểu nhìn Kurihara.
Ngón tay Kurihara mạnh ấn trên môi Tịch Đăng, trực tiếp nhét vào. Tịch Đăng bị bất ngờ ép ăn, liền nhịn không được nuốt xuống.
“Chỉ bề ngoài thôi không đủ, bên trong cũng cần phải thay đổi, đây chính là thứ tốt, ta tự mình nghiên cứu ra, một năm cũng chỉ có hai ba viên.” Kurihara câu môi, có vài phần không có hảo ý, “Sau khi ăn vào, lúc nói chuyện đều là hương, bao gồm cả mồ hôi nha.”
Kurihara nói xong, lại xoay người đi ra ngoài, một lát sau hắn cầm thứ gì đó lại đây, Tịch Đăng phát hiện là rượu gạo.
Kurihara đi tới, làm cho Tịch Đăng ngẩng mặt, rót rượu lên trên lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa lên trên mặt Tịch Đăng, “Như vậy sẽ làm da mặt mềm mại mịn màng hơn.” Hắn rũ lông mi, đôi mắt lộ ra vài phần ôn nhu.
Tịch Đăng nhịn không được muốn trốn về phía sau, lại lập tức bị bắt lại. Trong mắt Kurihara hiện lên hung quang, “Không được trốn, ngoan ngoãn ngồi.”
***
“Khụ khụ.”
Suzuki dừng lại bước chân, hắn bắt lấy tay vịn bên cạnh, một bàn tay che ngực, ho khan đến nỗi khiến cho cả mặt hắn đều đỏ lên.
Tiểu nam hài phía sau lập tức khẩn trương, “Suzuki kun, ngài có khỏe không?”
Suzuki cúi gập lưng xuống, ho càng dữ dội hơn. Tiểu nam hài vội vàng chạy đến bên cạnh Suzuki, muốn đỡ hắn, lại bị đẩy ra.
Suzuki cho dù ho khan cũng không cho tiểu nam hài tùy ý đến gần, người hắn nguyện ý thân mật chỉ có Chishima, bất quá hiện tại hắn không có người thân mật.
Suzuki miễn cưỡng nói: “Khụ khụ, ngươi không cần đỡ ta, khụ khụ, đợi lát nữa ta sẽ ổn.”
Gương mặt tiểu nam hài nhăn nhó, như là sắp khóc, “Suzuki kun đã ho khan mấy ngày rồi, thật không cần mời y sư đến xem sao?”
Suzuki liếc xéo mắt nhìn nó, ngữ khí hung thêm vài phần, “Ta vì sao phải…… Khụ khụ…… Mời y sư, chỉ là ho khan, lập tức sẽ tốt.”
“Nhưng Suzuki kun sắp tham gia Hoa Khôi Chi Dạ, như vậy đối với giọng nói không tốt.”
Đúng rồi, thứ tốt nhất của hắn chính là giọng nói.
Nhưng mà bây giờ hắn chỉ muốn hủy diệt giọng nói này.
Suzuki ngồi dậy, cực lực quên đi cảm giác cổ họng đang nóng cháy bỏng rát, “Vị trí Hoa Khôi đối với ta mà nói cũng không quan trọng.”
Tiểu nam hài khó hiểu nhìn Suzuki, “Ngày đó sẽ là Suzuki kun chính thức tiếp khách, nếu Suzuki kun biểu hiện thật ưu tú, thật xinh đẹp, nhất định sẽ được quý nhân coi trọng, khách nhân đầu tiên rất quan trọng.”
“A.” Suzuki cười lạnh, đôi mắt phảng phất tựa như làm từ tuyết trắng, băng băng lãnh lãnh, khiến cho người ta nhìn đến phát lạnh. “Khách nhân đầu tiên? Một người hay nhiều người có cái gì khác nhau, bọn họ sẽ vì một người nam nhân chuộc thân sao? Biểu hiện ưu tú bất quá chỉ để kiếm thêm được vài đồng, đem da thịt tận lực bán được giá cao nhất thôi.”
“Ai u, nghe thấy Suzuki của chúng ta nói cái gì không?”
Một thanh âm châm chọc từ phía sau truyền đến.
Suzuki nghe thấy xoay đầu, thấy rõ người tới, bất động cũng không cười.
Một nhà vẫn luôn có lục đυ.c với nhau, Suzuki từ trước đến nay chỉ thích chơi cùng Tịch Đăng, hơn nữa ngày thường lớn lên xinh đẹp, khách nhân chỉ điểm hắn rất nhiều, đã sớm bị những nghệ kỹ khác trong tiệm căm ghét.
Nói chuyện chính là Zekou.
Phía sau hắn còn đứng hai nghệ kỹ khác.
Zekou bởi vì tuổi lớn dần, đã bắt đầu xuống dốc rồi. Hắn không thể nào đối phó với Kurihara hồng nhất, nổi tiếng nhất, nhưng đối với Suzuki, đã sớm khó chịu.
Ngày xưa Kurihara còn thường xuyên che chở hắn, hơn nữa cũng bởi vì Tịch Đăng, nên hắn không thể nào chủ động tìm Suzuki gây phiền phức.
Nhưng hôm qua, Suzuki cư nhiên làm trò đoạt người trước mặt hắn, Zekou thấy trong mắt khách nhân kia lộ ra vẻ si mê với Suzuki, còn nói Hoa Khôi Chi Dạ nhất định sẽ bầu chọn cho hắn. A, thật quá đáng.
“Suzuki nói thanh cao như thế, nhưng mà buổi tối đều làm những cái gì?” Zekou nhẹ cười, hắn thần thái khoa trương nhìn xung quanh một chút, “Đúng rồi, Chishima của ngươi ở đâu?”
Zekou thấy sắc mặt Suzuki rõ ràng càng trở nên khó coi, trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều, biên độ nụ cười trên mặt cũng mở rộng hơn.
“Đúng rồi, hình như ta vừa mới thấy, Chishima và Kurihara kun ở bên nhau đâu, bộ dáng tựa hồ rất thân mật, bọn họ đi về hướng phòng tắm bên kia. Ai, Suzuki đáng thương, ban đầu ngươi hy sinh chính mình bảo vệ hắn, hắn không chỉ là cái phế vật lại còn tỏ ra xa lạ với ngươi. Ai, thật đáng thương.”
Suzuki âm trầm trầm cười, “Ngươi nói cái gì?” Hắn chậm rãi đi tới phía trước, “Ta hình như không nghe rõ, phiền toái Zekou kun lặp lại lần nữa.”
Tiểu nam hài phát hiện Suzuki dị thường, vội vàng ôm lấy chân Suzuki, trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Suzuki kun, chúng ta trở về phòng đi.”
Một bàn tay của Suzuki liền đem tiểu nam hài bắt lên, đẩy người sang bên cạnh, thậm chí còn ôn nhu cười một cái với tiểu nam hài, “Nếu ngươi muốn trở về thì tự mình trở về, ta còn có chuyện muốn nói cùng Zekou kun.”