🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng nhạc sạch sẽ trong vắt xen lẫn tiếng ca hỗn loạn, Tịch Đăng không khỏi nghiêng đầu.
Người đang hát là Suzuki, tiếng hát của hắn có điểm rất đặc sắc, hơn nữa giọng nói của thiếu niên rất trong trẻo, hầu như ngay lập tức là có thể làm cho người khác phân biệt được.
Tịch Đăng đứng lên, hất hất hoa anh đào trên người xuống, đôi mắt nhìn thẳng người trước mặt.
“Morikawa kun sao lại ở chỗ này?”
Morikawa buổi tối thay đổi một thân trang phục, kimono màu xanh đen làm nổi bật tướng mạo phi phàm của hắn, mắt như sao sớm, hơn nữa trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn luôn treo nụ cười dịu dàng, hiển nhiên nhờ vậy làm người ta tâm sinh hảo cảm với hắn.
“Vốn chưa từng tới nơi này, hôm nay gặp Chishima kun, đột nhiên sinh ra điểm hứng thú, nên tới. Vừa nãy nghe có tiếng sáo ở hậu viện, liền đi đến, không nghĩ tới vừa lúc lại là Chishima kun.”
Tịch Đăng nhàn nhạt cười, “Chớ vì ta mà chậm trễ thời gian, Morikawa kun nên trở về tiền viện đi, chắc hẳn hiện tại đang có người đợi Morikawa kun.”
Morikawa lắc đầu, “Ta cảm thấy phong cảnh bên ngoài so với bên trong càng tốt hơn, Chishima kun thổi Shakuhachi rất hay, có thể thổi lại một lần nữa hay không?”
Tịch Đăng đang chuẩn bị uyển chuyển từ chối, bỗng có người tới đây.
Người nọ một thân kimono màu đỏ, dáng người lay động, bước chân vừa nhẹ vừa chậm, phảng phất như là mỗi bước đều dẫm vào âm thanh nhịp trống.
“Morikawa kun, thì ra ngài ở chỗ này.”
Tới người là Kurihara Matsuhei, gương mặt hắn được trang điểm trắng như tuyết, chỉ có đôi môi đỏ nổi bật nhất.
Morikawa cười cười xin lỗi Tịch Đăng, rồi quay đầu lại nói với Kurihara Matsuhei: “Làm phiền Kurihara kun đi ra ngoài tìm ta, bây giờ chúng ta trở về đi.”
Kurihara cười quyến rũ, có thể nói lúc hắn cười rộ lên không thua kém bất cứ nghệ kỹ nào ở Chi Viên. Hắn nhẹ nhàng vươn tay giữ chặt tay áo Morikawa, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Lúc mỹ nhân mặc Kimono đỏ rẽ qua hành lang, như là lơ đãng quay đầu lại. Hắn liếc nhìn thiếu niên bình tĩnh đứng tại chỗ, khóe môi hơi hơi nhấc lên, dưới ánh nến sóng mắt Kurihara Matsuhei lưu chuyển, khắp nơi đều là tình.
***
Tịch Đăng đứng ở phía sau Suzuki, giúp hắn đem trang sức trên tóc gỡ xuống, rồi lấy lược giúp hắn chải đầu. Suzuki thì đang rửa mặt, chưa rửa được bao lâu, tay áo tuột xuống dưới, hắn hừ một tiếng, Tịch Đăng buông lược xuống, giúp hắn một lần nữa xắn tay áo lên.
Thật vất vả Suzuki mới đem mặt rửa sạch sẽ, hắn ngồi dậy, liếc mắt nhìn tiểu nam hài đang quỳ gối bên cạnh, “Đi đem nước đổ đi, đêm nay ngươi có thể đi ngủ rồi.”
Tiểu nam hài này là người hầu hạ Suzuki, cũng đi theo Suzuki học nghệ, hắn sau này cũng sẽ trở thành nghệ kỹ.
Tiểu nam hài cường chống được đến bây giờ đương nhiên đã vô cùng buồn ngủ, được Suzuki cho phép, hắn lập tức cười tít mắt bưng chậu nước đi ra ngoài.
Suzuki xoa nhẹ cổ mình, “Đau chết luôn.” Hắn thay đổi một cái tư thế, dứt khoát nằm ở trên đùi Tịch Đăng, “Hôm nay quá nhiều người.”
“Ừ.” Tịch Đăng chậm rãi chải tóc cho Suzuki, tóc đối phương vừa dài vừa dày, mỗi lần đều phải chải rất lâu.
Suzuki nói: “Nhưng mà hôm nay nhìn thấy một người làm ta cảm thấy thật bất ngờ, Morikawa kun. Ai, hắn chưa bao giờ tới nơi này, hôm nay thấy, ân, lớn lên không tồi, khó trách rất nhiều người thích hắn.” Đột nhiên Suzuki nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra vài phần chán ghét, “Kurihara đêm nay vẫn luôn dán lấy Morikawa kun, thật ghê tởm.”
Suzuki nói xong giương mắt nhìn Tịch Đăng, phát hiện đối phương đối với việc này không thèm để ý, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhưng mà hắn lại cảm thấy nằm ở trên đùi đối phương thật thoải mái, thoải mái đến nỗi hắn không khỏi không nghĩ, “Chishima, chúng ta đêm nay ngủ chung đi.”
Tịch Đăng hơi hơi sửng sốt, Suzuki từ trên mặt đất bò dậy, dịch sát vào mặt Tịch Đăng, nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu của đối phương, nghiêm mặt nói: “Ngủ chung đi.”
Đôi mắt màu nâu trước mặt nhẹ nhàng chớp một cái, Suzuki nhận được đáp án mình muốn.
“Được.”
***
Ban đêm gian phòng luôn có điểm lạnh.
Hai thiếu niên gắn bó ở bên nhau, thiếu niên dung sắc diễm lệ ôm thắt lưng một thiếu niên khác, đem mặt mình dán vào nơi có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.
“Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…”
Nghe tiếng tim đập thong thả mà mạnh mẽ của đối phương, phảng phất ở trong đêm tối vô tận, ngăn chặn tương lai mê man phía trước.
“Chishima.”
“Hả?”
“Ta có chút sợ hãi, Aoki nói một tháng nữa sẽ cho ta chính thức tiếp khách.” Thanh âm của thiếu niên diễm lệ buồn buồn, “Thì ra thời gian trôi đi nhanh như vậy.”
Ý nghĩa tiếp khách không chỉ là đơn thuần là để nghệ kỹ ca hát, khiêu vũ hay đem kỹ năng trà nghệ của bản thân ra trình diễn đơn giản như vậy, mà tiếp khách chính là lúc hắn phải tự mình phải gánh vác một phương, nếu gặp được khách nhân nguyện ý ra giá, có khả năng sẽ bồi ngủ một đêm.
Thiếu niên tuấn tú hơi hơi nhăn hàng lông mi xinh đẹp, “Có thể không tiếp không?”
“Không tiếp, Aoki sẽ đánh chết ta.” Suzuki nhẹ nhàng cười, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt Tịch Đăng, duỗi tay gãi gãi cằm đối phương.
Tịch Đăng hơi hơi giật giật cổ, bắt lấy tay Suzuki, “Ngủ đi.”
Suzuki ừ một tiếng, “Chishima, ta sẽ kiếm rất nhiều, rất rất nhiều tiền, rồi mang ngươi cùng nhau rời đi. Rời đi nơi này, ta và ngươi cùng sống ở bên nhau.”
Tịch Đăng rũ mắt xuống, hắn không trả lời Suzuki Maya.
Chỉ có một tháng, câu chuyện xưa chú định là bi kịch sẽ viết lại kết cục như thế nào, hoặc là làm cho Suzuki không yêu vai chính công, hoặc là tùy ý để hắn yêu vai chính công, nhưng phải xác định vai chính công đồng thời cũng yêu Suzuki mới được.
***
Hôm sau trời quang mây tạnh.
Kurihara Matsuhei quỳ gối trước gương trang điểm, không cần chuyên chú lắng nghe vẫn có thể nghe được có người đang luyện võ ở dưới.
“Hắc… hắc… hắc…”
Hắn cười khẽ ra tiếng, tiểu nam hài bên cạnh có điểm khó hiểu nhìn Kurihara Matsuhei, “Kurihara kun cười cái gì?”
“Không có gì.” Kurihara buông lược trong tay xuống, “Ngươi đi lấy đồ ăn lại đây đi.”
Tịch Đăng lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn cửa sổ lầu hai nào đó. Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, thu kiếm đi đến phòng tắm.
Tắm rửa xong, Tịch Đăng liền bị gọi đến phòng Aoki.
Aoki uống một hớp trà, đem chén trà buông, hắn lẳng lặng nhìn kỹ thiếu niên trước mặt, sau đó mới nói: “Suzuki sắp phải chính thức tiếp khách, còn nữa, cuộc tuyển chọn Hoa Khôi tiếp theo cũng sắp bắt đầu, Kurihara tuổi tác cũng đã lớn, năm nay ta chuẩn bị để Suzuki đi tham gia.”
Thiếu niên ngồi lưng thẳng tắp, nghe được lời Aoki nói, tay đặt ở trên đùi nắm chặt.
“Có thể không để Suzuki tiếp khách không?”
“A?” Aoki đưa mắt nhìn những bông hoa nở rộ ngoài cửa sổ, “Ta đây chẳng lẽ phí công nuôi dưỡng các ngươi, lúc trước Suzuki cầu ta, ta đã buông tha ngươi, ngươi bây giờ cầu ta, muốn ta buông tha hắn, vậy thì ai tới buông tha ta? Hiện tại sinh ý đình trệ, nếu tiếp tục như vậy, cái nhà này của chúng ta có thể phải đóng cửa.”
Tịch Đăng trầm mặc.
Aoki lại nói: “Ta kêu ngươi tới, là hy vọng ngươi không cần làm ra chuyện gì xúc động, không có kẻ nào có thể vào Chi Viên rồi lại rời đi, nơi này chính là vũng bùn, một chân dẫm vào, sẽ vô pháp sạch sẽ mà đi ra ngoài. Nữ nhân so với nam nhân còn tốt, nữ nhân có lẽ sẽ có khách nhân cưới về nhà, nhưng mà nam nhân…”
Tịch Đăng cúi đầu, “Ta có thể kiếm tiền.”
“Lời này Suzuki ba tuổi đã nói với ta rồi, hắn bảo hộ ngươi, ngươi phải cảm ơn hắn.”
Aoki thong thả ung dung nói xong những lời này, bỗng nhìn thấy thiếu niên trước mắt hoàn toàn quỳ rạp xuống. Toàn thân Tịch Đăng dán ở trên sàn nhà, do đó lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.
Aoki không nhúc nhích, “Ngươi đây là có ý gì?”
“Ta……”
Thiếu niên ấp a ấp úng.
Aoki đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm thiếu niên, cưỡng ép đối phương ngẩng đầu, ánh mắt không có độ ấm, “Chishima, không người nào sẽ trách cứ ngươi là một người nhu nhược, nhưng đồng dạng cũng không có người nào hy vọng ngươi đi làm một kẻ anh hùng.”
Đôi mắt màu nâu của thiếu niên hơi mở lớn, hai mắt ngày thường sáng ngời hữu thần giờ đây như là bao phủ bởi một lớp bụi mờ.
Ngoài cửa sổ hoa nở tựa như biển, hồng hồng, trắng trắng, cành khô tựa như cánh tay thon dài của người thiếu nữ, dưới gốc cây rơi xuống một tầng cánh hoa mỏng manh, những bông đó hoa đó che đậy bùn đất, nhưng một khi hất đi những cánh hoa mỏng dính đó, phía dưới vẫn là bùn.
Cũng không thể ghét bỏ bùn, bởi vì không có bùn, là sẽ không có cảnh tượng mỹ lệ như vậy.
Thiếu niên gắt gao cắn chặt khớp hàm, mặt dần dần nghẹn đỏ, hắn nỗ lực khống chế tâm tình chính mình.
Aoki thu hồi tay, lông mi thật dài hơi hơi chớp, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, “Chishima.”
Thân thể Tịch Đăng run lên nhè nhẹ, móng tay của thiếu niên cấu vào lòng bàn tay của hắn. Aoki chú ý tới, hắn còn chưa nói chuyện, liền nghe thấy Tịch Đăng nói: “Nhất định có biện pháp đúng không? Aoki kun.”
Ngữ khí khẩn cầu, tư thái hèn mọn.
Aoki nhắm mắt, “Chishima, ngươi đi ra ngoài đi, Suzuki đã chuẩn bị tốt, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt.”
***
Lúc Suzuki tìm được Tịch Đăng, Tịch Đăng đã ở đứng yên dưới cây hoa anh đào sau hậu viện kia thật lâu. Cánh hoa rơi đầy vai hắn, bóng dáng thất lạc.
“Chishima.”
Suzuki nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người hắn gọi không quay đầu lại.
Suzuki do dự một chút, chậm rãi đi qua, hắn đi đến trước mặt Tịch Đăng, “Ngươi làm sao vậy?…”
Lời nói đột nhiên im bặt.
Bởi vì Suzuki nhìn thấy người trước mặt khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy đối phương khóc, vô luận là bị sư phụ võ sĩ mùa đông phạt thân trần đứng ở trong tuyết, hay là tuổi nhỏ đến thời kỳ phản nghịch của thiếu niên không chịu đựng nhục nhã.
Chishima rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn là người được bảo hộ, còn Suzuki mới là kẻ hy sinh. Cho nên Chishima liền trở thành một tên vô dụng, dựa vào bằng hữu của mình bảo hộ mới có thể tồn tại.
Nếu nói người Chi Viên đã thân hãm đầm lầy, như vậy Chishima chính là người duy nhất tuy rằng lòng bàn chân dính bùn, nhưng những nơi khác đều sạch sẽ.
Rất nhiều người hâm mộ, tất cả mọi người đều nói, Chishima chính là người dựa vào sự hy sinh của bằng hữu mình mới có thể tồn tại sạch sẽ.
Lúc Suzuki còn nhỏ đã đi theo sư phụ học khiêu vũ, thường nghe thấy thanh âm ngoài cửa sổ truyền đến.
“Chishima, y phục của ngươi tại sao lại bẩn như vậy? Ngươi có biết y phục của ngươi rất đắt hay không, hơn nữa chỉ có hai bộ, bộ kia của ngươi còn chưa khô.”
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi? Hôm nay ngươi không được ăn cơm tối, ngươi thích làm bẩn y phục như vậy, thì đem toàn bộ y phục của mọi người giặt sạch hết đi.”
“…… Được.”
Chính mình năm tuổi mỗi ngày học tập khiêu vũ, ca hát, trà nghệ, còn Chishima năm tuổi lại phải làm việc, hắn là chân chạy vặt của rất nhiều người, làm đủ thứ việc như giặt quần áo, thậm chí có đôi khi phải giặt cho đến tận đêm khuya, bởi vì hắn không phải nghệ kỹ, tay thô ráp cũng không sao cả. Hắn cũng không phải cố ý làm dơ y phục, chỉ là mỗi lần hắn chạy vặt cho người ta đều bị sẽ những tiểu hài tử khác khi dễ.
Những tiểu hài tử đó lấy bùn và đá ném hắn, mắng hắn là tên gia hỏa vô dụng.
Suzuki có đôi khi bắt gặp người khác khi dễ hắn, một lần hai lần Suzuki sẽ giúp hắn đánh lại, thời gian lâu dần, Suzuki cũng mặc kệ.
“Ngươi vì sao vô dụng như vậy? Ngươi không biết đánh lại sao? Bọn họ nhục nhã ngươi, ngươi không biết phản bác sao?”
Chính là Chishima chưa bao giờ nói.
Hắn chỉ là trầm mặc.
Không biết từ khi nào bắt đầu, thì ra cái người luôn bị khi dễ kia đã trưởng thành, trưởng thành một thiếu niên tuấn tú cao gầy. Hắn luôn lễ phép với bất cứ người nào, ánh mắt trong suốt, cuộc đời của hắn phảng phất như chưa từng có sương mù, hắn không giống như là người của Chi Viên.
“Xin lỗi, ta quá vô dụng.”
Thiếu niên luôn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng, hắn khóc không thể nói đẹp, thậm chí tựa như một hài tử. Hắn cố gắng khống chế nước mắt, nhưng nước mắt lại không chịu khống chế cứ chảy ra.
“Khóc cái gì? Ngươi như vậy thật xấu.”
Suzuki nhẹ giọng nói, hắn hơi hơi nhón chân, lấy khăn tay đi lau nước mắt trên mặt đối phương.
“Thực xin lỗi, Suzuki.”
“Ta biết rồi, cho nên đừng khóc.”