Từ chương này S xin phép thay đổi các đại từ và cách xưng hô giữa các nhân vật nhen!
==========
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Trần Lập Quả mơ mơ màng màng ngước nhìn trần nhà phủ một màu trắng như tuyết, thườn thượt thở dài một hơi.
Nhiễm Thanh Không cho rằng Trần Lập Quả đang chịu đựng đau khổ, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt cậu.
So với Nhiễm Thanh Không, hệ thống hiển nhiên hiểu rõ Trần Lập Quả hơn nhiều, nó ẩn ý hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Trần Lập Quả: “Phê!”
Hệ thống: “……”
Hệ thống câm lặng hồi lâu, khiến Trần Lập Quả bất giác cảm thấy hơi chột dạ, nói: “Chẳng lẽ mày có thể nhìn thấy……”
Hệ thống đáp: “Có hệ thống bảo vệ quyền riêng tư nhen.”
Trần Lập Quả ho nhẹ một tiếng: “Vậy bên phía Nhiễm Đồng Đồng thì sao……”
Hệ thống: “Ngươi còn nhớ Nhiễm Đồng Đồng cơ à?!”
Trần Lập Quả: “Ha ha……”
Hệ thống im lặng một lúc nữa rồi mới nói: “Bên phía Nhiễm Đồng Đồng không có động tĩnh gì cả.”
Nghe vậy, Trần Lập Quả mới thở phào nhẹ nhõm, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lại là một ngày vui vẻ, mặt trời lên cao, Trần Lập Quả mới thức dậy, tỉnh dậy cũng không thấy bóng dáng Nhiễm Thanh Không đâu, thế là cứ trần trụi ngồi ăn sáng trong phòng, sau đó lại trần trụi ngồi xem TV. Nếu không có chiếc dây xích trên chân, có khi cậu đã không ngại ngần gì mà trần trụi dạo một vòng trên bờ biển rồi.
Trên bàn đầy những món ăn dễ tiêu hóa, Nhiễm Thanh Không chuẩn bị vô cùng chu đáo, còn cẩn thận chuẩn bị thêm thuốc mỡ cho Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả cầm hộp thuốc mỡ xem xét một hồi, rồi lặng lẽ đặt lại chỗ cũ.
Không biết là do Nhiễm Thanh Không ngượng ngùng không muốn gặp cậu hay thực sự có việc, mà suốt cả buổi sáng Trần Lập Quả chẳng thấy ai khác. Đến khi cậu chợp mắt trên sofa và tỉnh dậy trong cơn mơ màng, mới phát hiện Nhiễm Thanh Không đang ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn cậu, cũng không biết đã ngồi đó bao lâu.
Trần Lập Quả giật mình, liền bật dậy khỏi sofa.
Thấy Trần Lập Quả phản ứng mạnh như vậy, Nhiễm Thanh Không không nói gì, chỉ đưa tay chạm nhẹ lên trán cậu, dường như đang kiểm tra xem cậu có phát sốt hay không.
Trần Lập Quả thấy dáng vẻ ôn nhu của hắn, không kìm được mà mặt hơi ửng đỏ.
Nhiễm Thanh Không hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Để tránh trông quá phấn khích, Trần Lập Quả cúi đầu, chỉ từ tốn lắc lắc.
Nhiễm Thanh Không thấy dáng vẻ của Trần Lập Quả, khẽ thở dài, nhưng cuối cùng chẳng nói gì. Lúc này mà nói câu an ủi gì thì lại thành ra giả dối quá.
Hai người cứ nhìn nhau chẳng nói lời nào, chỉ nghe tiếng quảng cáo ồn ào phát ra từ TV.
Trần Lập Quả nhịn một hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Có thể cho tôi… kiếm cái áo cái quần nào đó mặc vào được không?”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Không lướt qua người Trần Lập Quả, từ đôi vai xinh đẹp, xuống đường eo săn chắc, rồi đến đường cong quyến rũ nơi vòng ba. Trên người cậu vẫn còn lốm đốm những vết đỏ, nhìn thoáng qua liền gợi nhớ lại dư vị đêm qua.
Trần Lập Quả bị ánh mắt của Nhiễm Thanh Không nhìn đến phát ngượng, cùng là đàn ông, nên cậu dĩ nhiên hiểu ánh mắt ấy là có ý gì. Nhưng nói thật… Tuy rằng cậu đã “phê” tới đỉnh rồi, nhưng chỗ nào đó vẫn còn rát như bị lửa đốt, thật sự không chịu nổi lần nữa.
Thế là Trần Lập Quả quyết đoán co lại thành một cục.
Nhiễm Thanh Không thấy dáng vẻ thu mình như mai rùa của cậu, trong mắt thoáng nét cười. Hắn dịu dàng hỏi: “Có cần thoa thuốc không?”
Trần Lập Quả vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lí nhí đáp: “Cần.”
Nhiễm Thanh Không liếc nhìn cậu, đứng dậy vào phòng ngủ. Nhìn hộp thuốc là biết ngay cậu nói dối – vì hộp thuốc chưa hề được mở.
Hắn cầm hộp thuốc ra, giọng nhàn nhạt: “Tự làm hay để anh làm?”
Trần Lập Quả: “… Tôi tự làm.”
Nhiễm Thanh Không cũng không làm khó cậu, ừ một tiếng rồi đặt hộp thuốc xuống trước mặt Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả cầm hộp thuốc trên bàn, khập khiễng vào phòng tắm để bôi thuốc. Lần này cậu nhanh nhẹn hơn, không chỉ bóc vỏ mà còn bóp ra cả đống thuốc… tuy không dùng hết cho chỗ cần thoa.
Thấy tự mình làm có hơi ngượng… Trần Lập Quả lại rửa sạch tay rồi đẩy cửa bước ra.
Nhiễm Thanh Không vẫn ngồi trên sofa, nhìn thấy cậu liền hỏi: “Xong rồi?”
Trần Lập Quả khẽ đáp “ừ” – cậu vốn tưởng là việc này coi như xong rồi.
Ai ngờ câu tiếp theo của Nhiễm Thanh Không lại là: “Lại đây để anh kiểm tra một chút.”
Trần Lập Quả nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp vài tiếng rồi phản xạ lùi ngay hai bước.
Nhiễm Thanh Không thở dài, đứng dậy bước đến trước mặt cậu, nói: “Đưa thuốc đây.”
Trần Lập Quả không đáp.
Nhiễm Thanh Không nói thêm: “Nghe lời nào.”
Trần Lập Quả nắm chặt hộp thuốc trong tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cúi đầu xuống. Sau một hồi giằng co, cuối cùng cậu cũng đành đưa hộp thuốc cho hắn.
Nhiễm Thanh Không nhìn cậu và nói: “Qua sofa nằm sấp xuống.”
Trần Lập Quả ngước mắt lên, trong ánh nhìn toát ra nét cầu xin. Ánh mắt ấy làm tim Nhiễm Thanh Không khẽ run, hắn gần như định đồng ý, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì, cảm giác mềm lòng ban đầu liền biến mất.
“Qua đây,” Nhiễm Thanh Không nói.
Trần Lập Quả hít một hơi dài, không cự nự thêm nữa, khập khiễng đi về phía sofa rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống.