Chương 4: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta! (2)

- ----

Mặc dù Lâm Thanh rất ngưỡng mộ "tài năng văn chương" của nguyên thân và cũng đánh giá cao lòng dũng cảm của hắn, nhưng nếu đổi lại là cậu thì cho tiền thì cậu cũng chẳng dám đưa bức thư này cho Cố Ngôn, sẽ không ngu gì mà tự đánh mất cơ hội ngồi cùng bàn với Cố Ngôn.

Đương nhiên, cậu càng không muốn như nguyên thân bị Lâm phụ đánh cho gãy chân. Lâm phụ lão tổ có thân thể này, đến lúc đó có nên phản kháng không? Tốt hơn là không nên phản kháng làm gì? Thật là một vấn đề.

[ Kỳ thực, trên tay cậu chỉ là một bản rút gọn, phía dưới nữa kia mới là bản gốc. ] Hệ thống 333 buồn rầu nói.

Còn có bản gốc nữa ư!?

Lâm Thanh tò mò nhặt lên xem, sau đó lại ngây dại lần nữa, vì nội dung bản gốc như sau:

Biển đầy nước, tất cả đó là tình yêu của em dành cho anh ~ tình yêu ~ tình yêu ~ tình yêu ~ ah ~~~

Ngôn ca ca, anh là con tàu, con tàu cứng rắn nhất, hoang nghênh tới biển rộng rong ruổi cùng em ~ ah ~ ah ~

Lâm Thanh cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cuối cùng cũng chỉ mắng một câu: Mẹ nó! hảo ngu ngốc!

Sau đó một câu không nói, lặng lẽ đem hai cái bản thư tình gốc tào lao kia khoá chặt trong tủ bằng mật khẩu, còn những bản nháp không hợp lệ thì bị xé tan tành.

[ Tiểu Thanh Thanh! cậu đem lưu mấy bức thư kia lại làm gì? không phải là để làm dụng cụ tình thú đó chứ? ] Đột nhiên, hệ thống 333 toát lên một câu.

" Nào có? Ta chỉ là thấy nguyên thân đã cất một thân tâm huyết, liền như vậy nát hết... quá mức lãng phí mà thôi." Lâm Thanh nghiêm mặt nói.

[ Phải không? ] Hệ thống 333 nhẹ nhàng thôi qua một câu.

“ Phải! ” Lâm Thanh lại nghiêm túc gật đầu.

[Tiểu Thanh Thanh, cậu để ý xem, Cố Ngôn không chịu đối mặt với lời tỏ tình của nguyên chủ, hoặc là lời tỏ tình của nữ chủ Tô Bạch Nhi rất nhiều lần. Chắc hẳn là hắn thích tự mình chủ động theo đuổi người ta hơn, chứ không thích người ta theo đuổi mình! ] Hệ thống 333 nhắc nhở.

“Không phải từ chối là vì xấu xí sao?” Lâm Thanh hỏi.

[...] Hệ thống 333 cạn lời, cái mạch não quần đùi gì vậy?

Một lúc sau, Hệ thống 333 vẫn giải thích:

[ Cậu cảm thấy nữ chủ Tô Bạch Nhi kia là xấu sao? Mà diện mạo thân thể mới này của cậu, nhìn vào gương sẽ rõ! ]

Lâm Thanh hai mắt sáng lên, đúng vậy, gương! cậu suýt chút nữa đã quên nhìn bộ dáng của thân thể này.

Cậu đi tới một tấm gương lớn từ trần chạm đến sàn, Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn.

Đập vào mắt cậu là một thanh niên gầy, có nước da rất trắng, khuôn mặt trái xoan cùng với hàng mi dài, nhẹ nhàng chớp động, giống như hai chiếc quạt nhỏ, thập phần dễ thương.

Đặc biệt là thanh niên có một đôi mắt đào hoa giống cậu, sóng mắt lưu chuyển, qua hoa liễm diễm.

“ Cố Ngôn thật sự cự tuyệt tiểu mỹ nhân như vậy sao! đừng nói hắn là một chiếc thẳng nam đi!?” Lâm Thanh kinh ngạc hỏi.

[ Cô Ngôn thẳng hay không, chẳng phải việc của ta! ] Hệ thống 333 kênh.

“Hừ, chống mắt mà xem bản lĩnh của ta đi” Lâm Thanh gật gật đầu, ra hiệu cổ vũ chính mình trước gương.

" Thống ca, có lẽ điều ngươi nói có lý! Cố Ngôn thật sự không thích người khác theo đuổi mình. Vì vậy, ta quyết định đối với lời cự tuyệt của của Cố Ngôn không cho vào mắt và để hắn làm theo mong muốn của mình chủ động theo đuổi ta. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm một mỹ nhân đi ngủ! "

Lâm Thanh nhìn vào gương, sờ lên vệt đen dưới mắt, đau khổ nói: " Ôi, dưới mắt ta có quầng thâm! Thật sự rất đau lòng a. "

Vừa lúc nãy, tiếng chuông điện thoại reo, Lâm Thanh nhìn một cái liền biết, đây chính là tên cẩu bằng hữu của nguyên thân gọi đến đây mục đích muốn rủ người ta đi phượt đêm chứ gì.

Ngày mai cậu chuẩn bị đi học và sẽ gặp được tiểu khả ái Cố Ngôn. Làm sao cậu có thể lãng phí thời gian với đám đó?

Lâm Thanh căn bản không có tiếp máy, mà là tắt luôn.

Tắm rửa một cái, thay đồ ngủ, lên giường, kiểm tra thời gian, vừa lúc mười giờ tối.

Vừa mới ngủ chưa được mười phút, liền có tiếng gõ cửa.

- -----

:333